Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 205: Nếu Như Tôi Nói Là Của Anh Rể Thì Sao





Cửa không đóng.

Kim tiêm của Lê Nhã Trí vừa ghim xong, y tá đã rời khỏi cho nên tầm mắt của cô ta không bị cản trở nữa.

Cô ta vừa liếc mắt đã thấy Lăng Diệu ôm Lê Hân Dư, dáng vẻ che chở Lê Hân Dư như báu vật của anh khiến cô ta nắm chặt nắm đấm, kim tiêm vừa ghim xong lại bị lệch, máu theo ống truyền chạy ngược vào bình.

“Tất cả mọi người đã đến đông đủ hóng hớt chuyện của tôi rồi à?” Lúc này ánh mắt nhìn mọi người của Lê Nhã Trí đều tràn ngập sự thù hận.

Tại sao bố mẹ không chừa cho cô ta chút không gian riêng? Cô ta không muốn nói nhưng bọn họ cứ nhất quyết ép cô nói ra, thậm chí còn kêu Lê Hân Dư đến đây để sỉ nhục cô ta, chỉ là vì muốn bản thân cô ta tự thừa nhận sự thật xấu hổ cô ta là bị người ta hãm hiếp sao?
Người như vậy dựa vào cái gì mà làm bố mẹ của cô ta.

Bọn họ muốn cô ta xé nát da thịt, bày ra góc khuất âm u, mốc meo cho mọi người cùng coi thì mới cam lòng sao?
Bố cô ta dựa vào cái gì mà trải sẵn đường cho Lê Hân Dư, để cho cô dễ dàng được giả cho Lăng Diệu, còn bản thân cô ta thì lại rơi vào kết cục thê thảm như thế này.


Bọn họ dựa vào đâu?
Tất cả mọi người đều thiên vị Lê Hân Dư, nâng niu trong lòng bàn tay, xem như là công chúa sống trong ánh sáng rực rỡ, còn cô ta thì bị đạp vào địa ngục làm đứa hề, cô ta không cam lòng, cô ta không cam lòng.

“Nhã Trí, sao mẹ lại cười con được chứ? Mẹ chi quan tâm con mà thôi.” Viên Vũ lau nước mắt, mí mắt đã bắt đầu đau rát, bởi vì khóc lâu quá vừa đụng đến đã đau.

Lê Nhã Trí nhìn mọi người ở ngoài cửa, cười khẩy, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở khuôn mặt Lê Hân Dư, nhìn thẳng vào cô.

“Không phải các ngươi muốn biết đứa bé trong bụng tôi là của ai sao?” “Phải, con đồng ý nói ra rốt cuộc kẻ khốn nạn nào khiến con mang thai mà không chịu trách nhiệm rồi sao?”
Lê Hân Dư nhìn ánh mắt quyết tuyệt của em gái, trong lòng giật mình, có dự cảm xấu.

Đúng như dự đoán, cô ta giơ cánh tay chảy máu ngược kia lên chỉ vào người đàn ông đứng phía sau Lê Hân Dư: “Nếu tôi nói là của anh rể thì sao?”
Viên Vũ sửng sốt.


Lê Khải Thiên phản ứng cực nhanh, mặc kệ đứa bé bị cô ta đã phá bỏ có phải là của Lăng Diệu không, chỉ cần Lăng Diệu không mở miệng thì người khác không thể lên tiếng: “Nhã Trí, không được phép ăn nói bậy bạ, nói chuyện là phải chịu trách nhiệm đó, biết không?"
Một khi chọc giận Lăng Diệu thì toàn bộ nhà họ Lê phải trả giá.

“Con không hề nói bậy, trước giờ con chỉ sợ bố mẹ không tin, cũng không muốn phá hủy mối quan hệ của chị gái và anh rể." Lê Nhã Trí lẩm bẩm: “Nhưng mà các người đều ép tôi, đã ép tôi đến đường cùng, vậy thì tôi không thể không nói, nếu không tôi sẽ bị các người ép đến chết!”
Lê Khải Thiên giận dữ gắt lên: “Nhã Trí, con câm miệng cho bố, không được phép nói linh tinh” “Các người đã hỏi thì tôi nói, nhưng tôi nói mà các người lại không tin, vậy thì cần gì phải hỏi tôi?"
Hai cha con tranh luận khiến Lê Hân Dư đau cả đầu: “Bố mẹ, con đi trước đây
Cũng không chờ bọn họ đáp lại, cô đã xoay thắng người rời đi.

Gió đông không ấm áp, thậm chí còn hơi giá rét, từng cơn gió thổi lên mặt hơi đau rát, giống như một bàn tay tát lên mặt cô.

Cô chạy ngược gió, càng chạy càng nhanh, tựa như chỉ có đau đớn mới khiến cô tê dại đến mất cảm giác.

Người đàn ông phía sau đuổi tới rất nhanh, ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai cô, nặng nề nói ra bảy chữ: “Em chạy rồi, anh sẽ lo lắng.

Lăng Diệu biết những người trong nhà này ảnh hưởng tới cô cỡ nào.

Lê Nhã Trí lại nói ra những lời như vậy, thậm chí anh cũng không cách nào phản bác ngay tại chỗ, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào có tật giật mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.