Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 206: Em Tin Tưởng Anh Không





Hai người ôm nhau trong gió rét, anh xoay người cô lại, hai tay vòng lấy người cô, dùng cơ thể của anh che gió lạnh cho cô.

Hồi lâu cô mới ổn định nhịp tim, nắm tay anh tìm được một tia ẩm: “May là em đã không từ chối anh đưa em về nhà.”
Bằng không đúng là cô không biết làm thế nào để đối mặt với một gia đình hỗn loạn như thế.

Giống như hết thảy mọi thứ đều đã thay đổi rồi.

Ba cô không còn là người ba nghiêm khắc nhưng chính trực kia nữa, mẹ cô cũng không còn là người mẹ yếu đuối nhưng hiền lành kia nữa.

Còn em gái kiêu căng ngang ngược kia không biết từ lúc nào đã giống như kẻ điên đi vào đường cùng rồi.

Lăng Diệu nắm tay cô, chà sát cho đến khi ẩm lên mới để tay cô vào túi áo của anh.


Anh hỏi cô: “Em tin tưởng anh không?”
Hồi lâu, Lê Hân Dư mới kiên định gật đầu: “Em tin tưởng anh”
Cô nhìn không ra giữa anh và Lê Nhã Trí đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể nhìn thấy trạng thái tinh thần của em gái cô đã không bình thường: “Nếu nói đứa bé kia là của anh, thì em càng tin tưởng đó là chuyện sau khi con bé bị đuổi ra khỏi nhà vào tối hôm đó.”
Vì thế cô mới hận bản thân như vậy, nói hết thảy mọi chuyện đều là trách cô.

Lăng Diệu ôm chặt cô vào lòng: “Chúng ta nghĩ giống nhau.

Anh vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lê, nhưng Lê Nhã Trí nhất định muốn kéo anh xuống vũng bùn vậy thì không dính líu cũng không được.

Ba của đứa bé là ai, chỉ cần đã làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Từ sau hôm đó Lê Hân Dư vẫn không quay về nhà họ Lê.

Nhưng mà tình cảm của cô và Lăng Diệu cũng không bị ảnh hưởng vì lời nói ý cố gây xích mích của Lê Nhã Trí.

Lăng Diệu vẫn cố chấp thay đổi vô số tư thế, giở đủ chiêu trò ở trên giường, cố gắng tạo ra đứa bé với Lê Hân Dư.

.

ngôn tình hoàn
Cũng không biết là cô không góp sức, hay là anh không góp sức, nhưng mà từ khi trở về từ nước F tính đến nay đã mấy tháng nhưng bụng cô vẫn chưa có tin gì.

Sau khi xong việc, cô uể oải nằm trên giường, anh vẫn để trong cô, không chịu rút ra, bướng bỉnh như một đứa trẻ.


Lê Hân Dư bị dáng vẻ chấp nhất của anh chọc cười.

Cô giơ tay vuốt tóc mai mềm mại của anh, mắt thấp thoáng nét cười: "Anh dường như rất muốn có con
Có người nói mái tóc nối liền với trái tim của con người.

Có người thoạt nhìn rất vô tình lạnh lẽo, nhưng anh ta lại dịu dàng từ trong tim, thời điểm then chốt anh ta mãi mãi không từ bỏ bạn.

Trước đây cô chỉ tin tưởng vẻ bề ngoài, còn bây giờ cô bắt đầu tin tưởng về thứ hai.

Lăng Diệu không hề trả lời câu hỏi của cô, trái lại còn nỗ lực lần nữa, dùng hành động nói cho cô biết đáp án của anh.

Sau khi lăn lộn, cọ xát, phóng thích trong cơ thể cô, anh vẫn không rút ra, mà ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên trán cô.

Cô vẽ vòng tròn trước ngực anh: “Anh gấp có con như vậy đầu giống với các của anh.

Mẹ mới là người sốt ruột ôm cháu kìa.


Có phải mẹ đang hối anh không?” Người mẹ này đương nhiên không phải là nói Viên Vũ rồi, mà là mẹ ruột của Lăng Diệu Hách Ảnh.

“Ngày mai chúng ta về thăm mẹ đi, cho dù không có cháu, bà ấy vẫn còn con trai và con dâu mà.” “Không được." Anh trượt theo cổ tay cô, lưu luyến nơi bộ ngực của cô, cuối cùng dừng lại chỗ bộ vùng bụng phẳng lì của cô: “Vẫn là đợi sau khi có cháu thì hằng trở lại.

Lê Hân Dư nhạy cảm nhận ra được điều gì “Hình như anh không muốn em trở về thăm mẹ thì phải?" “Đúng đấy, em vừa về là mẹ cứ ở với em, ba đâu có vừa lòng.

Để cho hai người già bọn họ sống thế giới hai người thôi.

“Hình như anh nói cũng có lý.” “Vì vậy chúng ta phải cố gắng biến ra cho mẹ một đứa cháu thôi, như vậy mới có thể trở về thăm bà ấy sớm một chút”
Lăng Diệu nói xong thì đè lên người cô, lại giở trò một lần nữa với cô.

Lăng Diệu không dám để cho cô suy nghĩ quá nhiều, cũng không dám để cho cô trở về nhà họ Lăng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.