Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 212: Náy Sinh Hiềm Khích





**********
Chương 212 Náy sinh hiềm khích
“Cảm ơn tôi chuyện gì?” “Cảm ơn cô đã nói những lời đó với Lê Hân Du." “Cô bị tâm thần à?” Đâu có ai dám cảm ơn chuyện này chứ?
Diêu Thanh Mạn vốn dĩ muốn nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Lê Nhã Trí, những cô ta bỗng nhiên vui lên, còn để lộ vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Diêu Thanh Mạn bị nụ cười âm u này dọa sợ, toàn thân nổi da gà, vội vàng phất tay áo chạy đi.

Lê Nhã Trí ngồi trên giường nhếch miệng cười lạnh lùng, sau đó giơ tay lên sờ vào vùng bụng đã trống rỗng của cô ta.

Nếu cô ta tự tay đưa những bức ảnh này ra chắc chắn Lê Hân Dư sẽ không tin.

Lê Hân Dư sẽ cảm thấy Lê Nhã Trí nói dối, cố ý phá hoại tình cảm của vợ chồng bọn họ.


Nhưng nếu đổi thành người khác thì chắc chắn hiệu quả sẽ khác.

Không ngờ con nhỏ giả nai chết tiệt Diêu Thanh Mạn này lại giúp cô ta một tay.

Đương nhiên cô ta phải cảm ơn Diêu Thanh Mạn rồi.

Cảm ơn cô ta đã khiến cho Lê Hân Dư nảy sinh khúc mắc trong lòng.

Như vậy khổ nạn của cô ta cũng sẽ có người chia sẻ.

Cô ta sống không tốt thì dựa vào cái gì để cho kẻ đầu sỏ gây họa sống sung sướng chứ?
Lê Hân Dư thẫn thờ trở về trang viên Ngự Thủy, lúc ở cửa thang máy suýt chút nữa đã đâm sầm vào hai người đàn ông.

Cánh tay của một trong hai người giữ lấy vai Lê Hân Dư giúp cô lấy lại thăng bằng.

Lê Hân Dư luôn mồm xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.

“Lê Hân Dư cô sao thế, mau ngẩng đầu nhìn tôi.” Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, không ngờ người mà cô đụng trúng lại là Hướng Lập Hiên và Lăng Diệu.

Cô hít sâu một hơi, muốn gỡ cánh tay của Hướng Lập Hiên đang đặt trên vai cô xuống.

Cô còn chưa kịp đẩy ra thì Lăng Diệu đi tới gạt xuống.

Vừa lúc cửa thang máy mở ra, Lăng Diệu kéo Lê Hân Dư vào thang máy, bỏ Hướng Lập Hiên lại bên ngoài: “Tôi đến rồi, hôm nay không mời cậu lên nhà chơi được, cậu về đi.


Hướng Lập Hiên: “...Đúng là qua cầu rút ván.

Cậu thật sự xem tôi là tài xế à? Có người bạn nào không biết xấu hổ như cậu không chứ?” “Có chứ, đang đứng sờ sờ trước mặt cậu đây.” Lăng Diệu không biết mắc cỡ, ngược lại còn cảm thấy rất vinh dự.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách thành hai thế giới.

Trong không gian kín mít, bầu không khí hơi bí bách, Lê Hân Dư cúi đầu không nói chuyện.

Lăng Diệu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó ép cô vào vách thang máy, ngón tay dài giữ lấy cằm của cô, khiến cô ngẩng đầu lên: “Tâm trạng của em lạ lắm, em đã về nhà họ Lê?"
Lê Hân Dư không ngờ Lăng Diệu chỉ nhìn một cái đã biết hết, cô cũng không giấu giếm, gật đầu.

“Không phải anh đã từng nói với em, sau này không được về đó, càng không được về đó một mình sao?”
Lê Hân Dư hoàn toàn không xem lời nói của anh ra gì, chuyện này khiến Lăng Diệu hơi tức giận.

Nhưng đối với Lê Hân Dư đang buồn bực mà nói lời này lại có ý nghĩa khác.

Cô lúng túng hỏi: “Tại sao anh không muốn cho em về nhà họ Lê?”

Nhà họ Lê có quan hệ huyết thống thân nhất với cô, cho dù xảy ra chút việc nhỏ cô cũng không thể lập tức từ bỏ gia đình mình, người thân của mình, bất cứ ai cũng không thể dứt bỏ được tình thân truyền từ đời này sang đời khác.

“Lăng Diệu, tại sao anh không muốn cho em về?” Dáng vẻ bực bội của anh càng khiến cô nghi ngờ.

Mà cô hỏi ngược lại cũng khiến cho Lăng Diệu càng bực bội hơn, nhà họ Lê chẳng có ai là người đàng hoàng cả.

Lê Khải Thiên xem cô là hòn đá kê chân, em gái cô lại muốn quyến rũ chồng của cô, còn người phụ nữ yếu đuối Viên Vũ kia tuy đổi với cô cũng tốt nhưng mọi thứ đều phải xây dựng trên lợi ích của Lê Nhã Trí trước.

Rốt cuộc lúc nào người phụ nữ này mới có thể nhìn rõ nhà họ Lê không phải là nhà của cô mà chỉ là gánh nặng của cô đây? “Em nghĩ là tại sao?” “Có phải anh giấu em chuyện gì không?” “Lê Hân Dư, em nghĩ anh như thế sao?”
Lê Hân Dư hơi sững lại, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Anh đã có tiền sự.

Anh đã từng lừa gạt cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.