Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 224: Một Thân Một Mình





Nhưng bây giờ Hướng Lập Hiên cảm thấy bản thân anh ta đã nhìn nhầm rồi, từng cho rằng Lê Ngưng chỉ là một nữ sinh ngay thẳng mãi không lớn nổi, rõ ràng tâm kế của cô ta còn kín đảo hơn anh ta nhiều.

Lúc này mới bao lâu đã biết cách đòi tiền anh ta rồi? “Không phải cô muốn tiền sao? Đừng tìm cô ấy, tôi cho cô!”
Hướng Lập Hiên lấy tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra quăng lên mặt Lê Ngưng.

Tấm thẻ lạnh lẽo, sắc bén xẹt qua mặt Lê Ngưng, cô cảm nhận được cảm giác đau nhói.

Cô bụm mặt, mắt đỏ hoe: “Tôi làm bạn với Hân Dư không phải vì tiền, tôi là thật lòng thích con người của cô ấy.

Cô thích Lê Hân Dư, cũng ước ao được như cô ấy.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc kiếm chác từ Lê Hân Dư, cô chưa từng ý nghĩ đến thân phận của cô ấy, cô thật sư xem Lê Hân Dư là bạn.

Lê Hân Dư là người tốt như vậy, cô biết cô và Lê Hân Dư không phải là người cùng tầng lớp.


Nhưng như vậy thì sao?
Tình bạn không liên quan đến những thứ này, chỉ cần thật lòng là được rồi.

“Không phải vì tiền của cô ấy, vậy cô muốn tiền của cô ấy để làm gì?” Hướng Lập Hiên nhìn cô vẻ mỉa mai, rõ ràng là không tin.

“Là mượn chứ không phải muốn” Lê Ngưng quật cường nói, đây là lòng tự trọng của cô, cô không muốn bị người khác chà đạp.

“Có mượn mà không trả thì khác gì muốn đâu?”
Hồi lâu Lê Ngưng mới ngồi xổm xuống, nhặt thẻ ngân hàng lên.

Hướng Lập Hiên cười lạnh lùng, anh ta còn cho rằng cô ta thanh cao cỡ nào, đến cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nhặt thẻ ngân hàng lên.

Nhưng mà động tác tiếp theo của Lê Ngưng đã khiến cho nụ cười của anh ta nhạt đi.

Lê Ngưng nhặt thẻ lên, lau bụi xong thì đặt trở lại trên bàn anh ta, sau đó lau nước mắt, không nói tiếng nào đi thẳng ra ngoài.

Bóng lưng gầy gò, lẻ loi của cô khiến người khác cực kỳ đau lòng.

Cơn giận của Hướng Lập Hiên cũng từ từ xẹp xuống, nhìn bóng lưng tiêu điều của Lê Ngưng, tâm trạng của anh ta cũng từ từ bình tĩnh lại.

Anh ta sờ tấm thẻ, lẽ nào anh ta đã làm quá đáng rồi?
Lê Ngưng xoa mũi, đi ra khỏi Hướng Thị, ngẩng đầu sưởi ánh nắng mặt trời lại là một người mạnh mẽ.

Không sao đâu, cô vốn dĩ chỉ có một mình.


Không cần đau lòng vì Hướng Lập Hiên.

Cô vốn chỉ một mình đến thành phố này học tập, tìm công việc, nếu thật sự không lăn lộn ở nơi này được nữa thì cùng lắm rời đi là được rồi.

Cô vốn một thân một mình thì có gì phải sợ.

Sau khi Hướng Lập Hiên kéo Lê Ngưng đi, chỉ còn một mình Lê Hân Dư đứng một mình ở cửa.

Cô cũng không suy nghĩ rõ ràng được rất cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, đáng lý ra bọn họ đã ở chung với nhau rồi thì chắc chắn tình cảm cũng rất tốt, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người này lại có gì đó hơi là ·la.

Lê Hân Dư không nghĩ ra cũng không có ý định suy nghĩ nhiều thêm, cô chuẩn bị trở về chuyển khoản cho Lê Ngưng.

Cũng quên hỏi tài khoản ngân hàng của cô ta, xem ra vẫn là dùng internetbanking thuận tiện hơn.

Lê Hân Dư rút điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình, chuyển tiền qua cho Lê
Ngưng.


Cô vốn dĩ định chuyển khoản năm ngàn, sau khi suy nghĩ xong thì sửa thành tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng.

Sau khi chuyển khoản xong cô thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp ngẩng đầu thì có một đứa bé khoảng bốn tuổi đụng vào người cô.

Bé trai chuẩn bị cướp điện thoại di động của cô, đáng tiếc tuổi bé quá nhỏ, sức mạnh cũng không đủ, không cướp được, điện thoại rớt từ trên tay cô xuống đập thẳng lên đầu đứa bé.

Sau đó lại rớt xuống đất, lăn lông lóc hai vòng.

Đứa bé ham chơi, trên mặt bẩn thỉu, khỏe miệng còn dính vụn bánh chưa ăn hết, bị điện thoại đập trúng đầu thì khóc rống lên.

Lê Hân Dư cũng không kịp để ý đến điện thoại của cô, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn xem đứa bé có bị tổn thưởng đến đôi mắt không? “Cháu đau ở đâu? Để cô xem chút nào?”
Bé trai lại tát lên mặt cô một cái, nói chuyện không rõ nhưng chửi người thì rất gọn gàng: “Tại sao cô không đưa điện thoại cho tôi, không đưa điện thoại cho tôi đều là kẻ xấu, là do cô làm tôi đau, tôi ghét cô”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.