Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 225: Cháu Trai Của Giang Dật Hàn





**********
Chương 225 Cháu trai của Giang Dật Hàn
Lê Hân Dư chưa kịp phản ứng đã bị cậu bé tát một bạt tai.

Thời đại này còn ở đâu ra những đứa trẻ hỗn láo như vậy?
Bởi vì bố mẹ không đưa điện thoại cho nó chơi, nên nó đến giành của cô?
Bởi vì cô không đưa điện thoại cho nó, bị đập trúng đầu thì trách cô?
Đây là logic vớ vẩn gì vậy.

Lê Hân Dư là người có lòng yêu thương, nhưng cũng yêu thương có chừng mực.


Cô sẽ thích mỗi một tiểu thiên sứ, nhưng cũng không có nghĩa vụ chăm sóc một đứa trẻ hỗn láo tự biên tự diễn.

Cô nhặt điện thoại di động lên, lau sạch bụi ở trên bề mặt.

Lúc quay người chuẩn bị rời đi thì bố đứa bé hỗn láo mới xuất hiện, lạnh lùng chặn cô ở phía trước.

mẹ của
Nhìn tuổi của đứa bé, ước chừng người phụ nữ này khoảng ngoài ba mươi tuổi nhưng cách ăn mặc lại trông có vẻ cổ hủ, giống như sắp đến bốn mươi tuổi.

Giọng của người phụ nữ cũng rất to, vừa nhìn là biết thường hay ra vào chợ trả giá, còn là kiểu người mặc cả không được sẽ là mắng: “Cô này đi đứng kiểu gì vậy? Không biết nhìn đường sao? Đụng trúng đứa bé cô chịu nổi trách nhiệm sao? Xem thường người nông thôn chúng tôi đúng không? Tôi nói cô biết, tuy chúng tôi không có tiền nhưng em trai chúng tôi là nhân vật lớn, cô không đắc tội nổi đâu!”
Nếu đã nói như vậy, chắc cô ta đã nhìn thấy con trai mình giành điên thoại của cô.

Con trai mình không quản, mà lại chuyển chủ đề nói cô xem thường người nông thôn?
Có thể dạy dỗ ra đứa con ngỗ ngược như vậy, quả nhiên bố mẹ cũng ngang tàng như nhau.

Người phụ nữ cứ la hét ầm ĩ nói cô không đúng, thu hút rất nhiều sự chú ý của không ít người trong nhà hàng cao cấp.

Lê Hân Dư cảm thấy phiền chán, cầm lấy túi xách rời đi.

Nhưng người phụ nữ đó lại túm lấy cô: “Cô làm con trai tôi bị thương, cô không được đi!"

Lê Hân Dư lấy lại tinh thần, nhìn cô ta một cách mỉa mai: “Vậy cô muốn thế nào, bồi thường tiền sao?
Người phụ nữ không ngờ cô sẽ nói như thế, ngây ra, lập tức nói: “Như vậy cũng không phải là không được.

Nụ cười mỉa mai của Lê Hân Dư càng rõ hơn: “Chỗ này chắc là có camera, hay chúng ta đem đoạn camera đến đồn cảnh sát, nên bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ không ngại.” Cô có thể đối tốt với người lương thiện đáng thương nhưng tuyệt đối không cho phép loại người xấu tính này dọa dẫm.

Người phụ nữ hét lên: “Cô đánh con của tôi bị thương còn uy hiếp tôi báo cảnh sát đúng không?! Còn có công lý nữa không, còn có vương pháp nữa không hả!”
Từ đi đường không có mắt đụng trúng đứa bé biến thành đánh con của cô ta bị thương, Lê Hân Dư thấy hơi mắc cười: “Triều đại phong kiến đã bị hủy diệt rất lâu, bây giờ không nói về vương pháp, mà nói về luật pháp.

Chồng của người phụ nữ ăn mặc đẹp hơn người phụ nữ một chút, trông cũng ra dáng một chút nhưng mà ánh mắt đều không gì khác biệt, ánh mắt của cả nhà ba người họ vẩn đục y như nhau.

Người đàn ông nãy giờ vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lộ liễu.

Lê Hân Dư nhìn thấy mà kinh tởm, định rời đi nhưng người phụ nữ đó lại ngồi bệt xuống đất, kéo chân cô, vừa khóc vừa kêu la không chịu để cô đi, nói cô bắt nạt.

Lại thêm một đứa trẻ ở bên cạnh ôm trán khóc, như vậy cũng tạo thêm độ tin cậy chút.


Một số người không biết sự thật không chấp nhận được, cảm thấy Lê Hân Dư sai, bước tới nói giúp cho gia đình đáng thương kia.

Kết quả là người vẫn đứng theo dõi toàn bộ quá trình cũng nhịn không được, đứng về phía Lê Hân Dư, cũng lặp lại chân tướng lần nữa.

Tình thế bỗng dưng trở nên nghiêng về một phía, tất cả mọi người đều đang chỉ trích cả nhà ba người kia giả vờ bị đụng.

Lê Hân Dư bị người phụ nữ bám lấy không thể thoát ra, cô thực sự hết cách, bèn rút điện thoại ra định báo cảnh sát.

Chưa kịp nhấn nút quay số, người phụ nữ bỗng buông tay, chạy về phía người đàn ông vừa mới đi tới, khóc la: “Giang Dật Hàn, bọn chị là người thân của cậu, cháu trai của cậu bị người khác bắt nạt, cậu có quan tâm không!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.