Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 264: Không Đồng Ý Mẹ Sẽ Không Đứng Dậy





**********
Chương 265 Không đồng ý, mẹ sẽ không đứng dậy
“Mẹ thật quá vô lý, con làm không được.

Xin mẹ đừng ép con, mẹ” Ngay cả gọi tiếng “mẹ” Lê Hân Dư cũng cảm thấy khó khăn đến vậy, có người mẹ nào lại nói những lời này với con gái mình? “Không phải bảo con nhường lại cậu Lăng, chỉ cần chia sẻ một chút cho em gái con là được.

“Xin lỗi, con ăn no rồi, con đi trước đây.

Lê Hân Dư bị những lời của bà ta làm cho đầu óc quay cuồng.

Muốn cô chia sẻ chồng mình cho Nhã Trí?
Hai người phụ nữ cùng hầu một chồng sao?
Điều này thật quá vô lý, quá đáng sợ.

“Hân Dư, con cũng biết mẹ thương con nhất mà, mẹ cầu xin con, con đồng ý với mẹ lần này được không? Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ cầu xin con
Viên Vũ thương Lê Nhã Trí nhất, Lê Nhã Trí là miếng thịt rơi từ trên người bà ta xuống.


Cho nên bà ta chỉ có thể cố gắng thuyết phục Lê Hân Dư, đứa con không phải ruột thịt này, hy vọng có thể khiến nó nghe lời mình.

Cho dù Lê Hân Dư không phải con gái ruột của bà ta nhưng bà ta đã nuôi nấng cô như con gái ruột của mình từ nhỏ, làm sao cô có thể từ chối một thỉnh cầu nhỏ như vậy chứ? “Mẹ biết yêu cầu này là rất quả đáng nhưng so với tính mạng của em gái con, đây chỉ là một sự hy sinh nho nhỏ, Hân Dư, con có thể giúp em gái con được không? Mẹ cầu xin con đó!” Cơ thể của Nhã Trí đã ổn nhưng luôn ở nhà làm những việc khiến người khác khiếp sợ.

Nửa đêm cô ta đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu, nói là xem có người phụ nữ nào lên xe với người đàn ông khác không.

Bây giờ cô ta thậm chí không thích đi xe do nam tài xế lái, nói là trông thấy những người đàn ông khác thì cảm thấy kinh tởm.

Thậm chí, cô ta còn kỳ cọ cơ thể của mình thật mạnh trong lúc tắm như là muốn chà đi một lớp da sống, cứ như thể là sắp tự sát.

Viên Vũ rất sợ, Lê Nhã Trí là đứa con duy nhất của bà ta, bà ta không thể để Lê Nhã Trí có chuyện gì bất trắc.

“Mẹ, bệnh trầm cảm là bệnh nhưng chưa chắc sẽ chết, bệnh trầm cảm có thể chữa khỏi!” Cánh tay của Lê Hân Dư bị Viên Vũ nắm chặt, không thể gạt ra được: “Mẹ có biết những lời mẹ nói là trái với luân thường không? Nhã Trí càn quấy thì thôi, từ trước đến nay, mẹ luôn là người lý trí nhất trong nhà, nhưng sao mẹ có thể nói ra lời như vậy được hả mẹ?” “Mẹ thực sự hết cách rồi, mẹ cầu xin con, chẳng lẽ con muốn thờ ơ nhìn em gái con bỗng nhiên chết tại nhà sao?”
Viên Vũ thấy thái độ của Lê Hân Dư không dịu đi chút nào, bà ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô: “Nếu con không đồng ý với mẹ, mẹ sẽ không đứng dậy.


Hân Dư, từ nhỏ đến lớn mẹ thương con nhất, cầu xin con đồng ý với mẹ, chỉ là một thỉnh cầu nho nhỏ như vậy, con hãy đồng ý với mẹ nha!”
Người mẹ quỳ gối trước mặt con gái, luôn miệng nói thỉnh cầu.

Những khách hàng bên cạnh không khỏi đổ dồn ánh mắt qua nhìn.

Lê Hân Dư tiến thổi lưỡng nan, cổ họng cứng ngåc: "Me..."
Viên Vũ thấy vậy, thậm chí còn dùng sức dập đầu xuống, đầu lập tức sưng đỏ lên một mảng: “Mẹ cầu xin con, nếu con không đồng ý, mẹ cứ quỳ ở đây mãi.

Nếu như em gái con nghĩ quẩn, mẹ cũng không sống nữa!”
Lê Hân Dư hít sâu một hơi, kéo bà ta dậy: “Con đồng ý, con đồng ý với mẹ đó!” “Hân Dư, con gái ngoan của mẹ, mẹ biết con sẽ đồng ý.

Viên Vũ vui vẻ lau nước mắt, còn muốn nói gì đó với cô nhưng cô không muốn nghe tiếp nữa.

Cô cầm lấy túi của mình, gần như là muốn chạy khỏi ra chỗ này.

Viên Vũ nhìn theo bóng lưng của con gái vội vàng rời đi, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Bà ta cũng không muốn ép cô nhưng mà hết cách rồi, con bé Nhã Trí đó quá ngang bướng.

Nếu Nhã Trí không mất đi tử cung, bà ta chết cũng sẽ không đồng ý với Nhã Trí làm những chuyện như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.