Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 269: Lập Tức Tới Đón Tôi





Lăng Diệu khép vali lại, ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không nói đã lập tức đi đến sân bay với trợ lý Lưu.

Trợ lý Lưu không hiểu nổi tại sao buổi sáng Chủ tịch còn rạng rỡ như ánh mặt trời mà lúc này bỗng đột nhiên trở nên mây đen giăng kín rồi?
Ai nói tâm trạng của phụ nữ đang yêu là mưa nắng thất thường chứ?
Rõ ràng đàn ông cũng như vậy mà.

Đàn ông vô tình mới hờ hững, người thật sự động lòng rồi bất kể là đàn ông hay phụ nữ ai có thể chỉ lo bo bo giữ mình nhỉ?
Đến sân bay trợ lý Lưu đẩy hành lý đi cùng Lăng Diệu qua khu vực kiểm tra an ninh, sau lưng bọn họ là nhóm nhân viên ưu tú được Lăng Diệu chọn.

Lăng Diệu bỗng nhiên nhìn trợ lý Lưu: “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”
Trợ lý Lưu bị ánh mắt lạnh như băng kia dọa sợ hết hồn: “Đã điều tra được, hai người đàn ông kia cũng đã nhận tội rồi.”
Anh gật đầu không hỏi nhiều nữa.

Lăng Diệu đi tới cửa lên máy bay bỗng dừng bước lại nói: “Cho người trông chừng phu nhân thật kỹ, nếu cô ấy mất một sợi tóc cậu sẽ biết tay tôi.”

Trợ lý Lưu lau mồ hôi, gật đầu thật mạnh: “Vâng, tôi dặn dò người làm ngay đây “Quên đi.” Lăng Diệu vẫn không yên lòng.

Người nhà họ Lê quá có khả năng giày vò người khác, anh lại không ở thành phố A, nếu chỉ đơn giản cho người trông chừng cô thì anh vẫn không yên tâm.

Bảo Hướng Lập Hiên trông chừng cô ấy sẽ hay hơn.

Hướng Lập Hiên nhận được điện thoại, trong lòng hết sức cảm thán.

Mẹ nó chứ, cậu chắc chắn ông đây không nảy sinh ý khác đối với vợ cậu sao? Mẹ nó, cậu ra nước ngoài rồi vứt vợ cậu lại cho tôi chăm sóc, nếu ông đây không kiểm soát được bản thân thì má nó cậu đây là tự tìm đấy nhé!
Trong đầu Hướng Lập Hiên không ngừng chửi thề.

Một lát sau, sau khi chửi đủ rồi rốt cuộc anh ta cũng bình tĩnh lại.

Chửi thì chửi chứ chuyện nên làm thì phải làm, anh ta cũng nghe được đức hạnh của đám người của nhà Lê kia rồi.

Lăng Diệu nói không sai, quả thật là một đám người cực kỳ không biết xấu hổ.

Lăng Diệu bỏ đi như vậy.

Cả căn nhà dường như trở nên vắng vẻ, giống như thiếu thứ gì đó.

Lê Hân Dư bỏ gối ngồi trên ghế sô pha, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, không có sức lực mà do dự.

Lúc này ở bên cạnh cô là cái điện thoại bị Lăng Diệu đập đến biến dạng.


Cô muốn bản thân bình tĩnh lại một lát nhưng điện thoại bàn trong nhà vang lên, cũng không biết là ai gọi tới nữa.

Nhưng bây giờ trong lòng cô rất hoảng loạn, cô không muốn nghe.

Nhưng mà người ở đầu bên kia điện thoại lại cực kỳ kiên nhẫn, gọi hết lần này đến lần khác.

Lê Hân Dư bị làm phiền đến nhức đầu, lúc này mới bước tới nghe điện thoại.

“Cô ở nhà à? Tôi còn tưởng cô đã ra ngoài rồi chứ? Cô ở nhà làm gì, sao mà nửa ngày mới nhận điện thoại vậy?” Lê Nhã Trí khí thế hung hăng, bực tức đến nỗi không thèm gọi chi.

Lê Hân Dư hờ hững mở miệng: “Chuyện gì?” “Mẹ nói cô đồng ý rồi?"
Cô im lặng không lên tiếng.

Lê Nhã Trí tự nói một mình, vênh mắt hất hàm sai khiến Lê Hân Dư: “Tôi lập tức tới ngay nhưng tôi không vào trang viên Ngự Thủy được.

Cô xuống lâu đợi đón tôi ở cổng.


Lê Hân Dư nắm điện thoại, ánh mắt vô hồn.

Cô không muốn...!
Lê Nhã Trí không có được câu trả lời của Lê Hân Dư, trong lòng cực kỳ khó chịu: “Không phải cô đổi ý rồi chứ?"
Lê Hân Dư nhớ tới ánh mắt thất vọng của Lăng Diệu, cô trầm giọng nói: “Phải!”
Lê Nhã Trí ngẩn ra một lát, sau đó khóc lóc òm sòm: “Được, vậy thì đêm nay tôi sẽ ở nhà cắt cổ tay, trước khi chết tôi sẽ nói cho mẹ biết là cô ép tôi.

Tôi muốn mẹ tự trách cả đời.

Cô cũng biết tính của mẹ rồi đó, nói không chừng chịu không nổi áp lực này sẽ tự sát theo tôi nữa đấy.

“Nhã Trí...!“Không được gọi tên tôi, cô không xứng làm chi tôi.”
Lê Hân Dư hít sâu một hơi, lựa chọn nhường bước: “Chị chờ em dưới lầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.