Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 277: Rõ Ràng Như Vậy Sao





Mở ra xem thì bên trong có hai túi lớn đựng đầy quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Tất cả đều được đóng gói riêng.

Một túi cho Lê Hân Dư và một túi cho Lê Ngưng.

Lê Ngưng cầm quần áo lên xem một chút, đúng số đo của cô.

Ở dưới đáy chính là đồ lót, cô lấy ra xem thử, thế mà cũng là số đo của cô.

Cô cầm lấy quần áo, đột nhiên nhìn về phía Lê Hân Dư: “Những bộ đồ này có đúng cỡ cô mặc không?”
Lê Hân Dư gật đầu: “Đúng."
Lê Ngưng kinh hãi: “Sao gã Hướng Lập Hiện kia lại biết rõ cỡ quần áo của chúng ta vậy?”
Nếu như Lê Ngưng không hỏi thì đúng là cô không nghĩ tới vấn đề này.


Lê Ngưng hỏi như vậy làm cô cũng ngây cả người.

Lê Ngưng ném quần áo xuống đất, tức giận nói: “Đậu xanh! Uổng công vừa rồi tôi còn cảm thấy anh ta là người tốt.

Đồ lưu manh chết tiệt! Tôi đã nhìn nhầm anh ta!”
Cô lấy điện thoại di động ra và gọi vào số Hướng Lập Hiên.

Hướng Lập Hiên nhìn thấy số điện thoại Lê Ngưng, anh ta tưởng là tình hình Lê Hân Dư không ổn nên hơi căng thẳng: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tới đó ngay!” “Tới cái rắm, anh không được phép tới! Sao anh lại biết cỡ quần áo của tôi và Hân Dư? Đến cả cỡ đồ lót cũng biết.

Anh là đồ cuồng nhìn lén!”
Hướng Lập Hiên khẽ thở phào: “Hóa ra là chuyện này, tôi còn tưởng chuyện gì cơ “Tôi khinh, đây là chuyện lớn, anh là đồ cuồng nhìn lén, ai biết được anh có làm trò gì trong phòng này hay không, tôi không dám để Hân Dư ở chỗ của anh, tôi muốn đưa Hân Dư đi.” “Lê Ngưng, có phải đầu óc cô có vấn đề không?”
Lê Ngưng: “ “Cô và Hân Dư cùng một họ mà sao đầu óc lại kém nhau nhiều như vậy?”
Lê Ngưng: "...Anh làm chuyện bậy bạ rồi còn lý sự?” “Tôi có làm chuyện bậy bạ với ai thì cũng không làm với cô, cô cúi đầu xuống nhìn ngực của cô đi.” “Nhìn rồi.” “Nhìn thấy cái gì?” “Không thấy cái gì cả.” “Vậy thì đúng rồi, không nhìn thấy gì, kích cỡ rõ ràng như vậy cô nghĩ là mắt tôi mù à mà nhìn không ra?”
Lê Ngưng...!!” “Chăm sóc Hân Dư cho đàng hoàng, nếu cô dám đưa cô ấy đi lung tung, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ lột da của cô đấy.” Nói xong anh ta cúp điện thoại luôn, không cho Lê Ngưng bất kỳ cơ hội phản bác nào.


Lê Ngưng tru tréo: “Hướng Lập Hiên chết tiệt!”
Lê Hân Dư nhìn Lê Ngưng đấu võ mồm mà không nhịn cười được.

Nếu như Hướng Lập Hiện có thể thu tâm, đối xử tốt với Lê Ngưng thì có lẽ hai người này cũng có thể là một đôi rất đẹp: “Cô và Hướng Lập Hiện thế nào? Làm lành rồi à?” “Làm lành cái gì, tôi và anh ta đâu có cãi nhau.” Lê Ngưng phân biệt rất rõ ràng, cho tới nay quan hệ giữa cô và Hướng Lập Hiên luôn là chế độ công nhân và ông chủ.

Nếu như không phải lo cho Lê Hân Dư thì hôm nay thấy một mình Hướng Lập Hiên trong bệnh viện, chắc chắn cô sẽ giả vờ như không quen biết, càng không chào hỏi, lấy đầu ra chuyện cãi nhau và làm lành.

Lê Ngưng thật sự coi việc chăm sóc Lê Hân Dư như một công việc nghiêm túc, cô ấy còn cố ý lên mạng tra không ít tài liệu, làm một số đồ ăn bổ dưỡng phù hợp với Lê Hân Dư
Lê Ngưng thực sự giống như một mặt trời nhỏ, rực rỡ và ấm áp, ở bên cô ấy cả người sẽ cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.

Với sự đồng hành của Lê Ngưng, vết thương của cô hồi phục khá tốt.

Hướng Lập Hiên biết Lê Hân Dư muốn tránh nghi ngờ cho nên anh ta cũng rất biết điều, ngoại trừ ngẫu nhiên đến ăn ké bữa cơm thì anh ta cũng sẽ không cố ý ở lại đây.

Tuy nhiên mỗi lần Lê Hân Dư đến bệnh viện kiểm tra thì Hướng Lập Hiên đều tới đón đúng giờ.

Hôm nay Lê Hân Dư phải đến bệnh viện tháo băng, Hướng Lập Hiên lại tới sớm, tiện thể ăn ké một bữa cơm.

Lê Ngưng oán giận anh ta, nói rằng anh ta có nhiều tiền như vậy mà còn chiếm lợi, ngay cả bữa cơm cũng ăn ké..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.