Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 292: Tín Vật Đính Ước





Lăng Diệu đứng ở phía sau nhìn thấy động tác cẩn thận của cô mà không khỏi ghen tuông, anh nói: “Rốt cuộc sợi dây chuyền này có lai lịch gì mà khiến em nâng niu như vậy? Anh tặng em nhẫn, cũng chưa từng thấy em quý trọng như vậy?" “Tín vật đính ước của bố mẹ em.” Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt sợi dây chuyền, cô khẽ nói.

Ánh mắt Lăng Diệu tối sầm, không nhịn được hỏi: “Đối với em mà nói, người nhà họ Lê thật sự quan trọng như vậy sao?”
Cô khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ai mà không thích gia đình của mình chứ? Nhưng mà em luôn cảm thấy bố mẹ đối xử với em và Nhã Trí không giống nhau.

Họ luôn dành cho Nhã Trí những điều tốt đẹp nhất, nâng niu nó trong lòng bàn tay, nếu so sánh thì em cảm thấy mình giống như con nuôi vậy
Lê Hân Dư cười tự giễu nhưng lại vô cùng thản nhiên: “Sợi dây chuyền này là mẹ đã cho em lúc em gái vừa ra đời.

Bà ấy nói đây là tín vật đính ước năm đó, là kết tinh của tình yêu.


Mẹ đưa nó cho em, hy vọng em biết em cũng là tình yêu của bọn họ, mà Nhã Trí là em gái nên phải được chăm sóc nhiều hơn một chút, cho nên họ không thể nào đối xử quá công bằng với em được.

Nhưng mẹ nói hy vọng em biết em giống như tín vật đính ước này, đều là kết tinh tình yêu của họ.

Sợi dây chuyền bạch kim dường như được truyền nhiệt độ trên đầu ngón tay cô: “Lúc đầu đối với em mà nói nó giống như một vật ký thác, mà bây giờ nó đang nhắc nhở em, em giống hệt nó, đều có chứa tình yêu, bất kể thế nào cũng đừng khiến cho mình trở nên ghê tởm.

“Đúng rồi, anh xem này, tay nghề của người làm ra sợi dây chuyền này rất khéo léo.” Lê Hân Dư lấy sợi dây chuyền ra, chỉ vào những chi tiết nhỏ cho Lăng Diệu xem: “Ồ, hình như chỗ này có khắc chữ, nhưng thời gian lâu rồi nên bị mài mòn nhiều quá, không nhìn rõ nữa."
Hơn hai mươi năm trước mà có thể khắc chữ trên dây chuyền, đúng là tay nghề bậc thầy.

Lăng Diệu nhìn vào mắt cô, thấy ánh mắt của cô trong veo, không hề bị ảnh hưởng của người nhà họ Lê, mà thật sự đang nói về sợi dây chuyền, lúc này anh mới yên tâm.

“Hình như giữa chúng ta thiếu tín vật đính ước.”
Cô cười nói: “Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tặng tín vật đính ước nữa.”
Anh im lặng một hồi, sau đó giơ tay về phía cô nói: “Em đưa sợi dây chuyền cho anh đi.” “Sợi dây chuyền này cũng đâu có đáng giá.

“Nhưng cũng để nó nhắc nhở anh lúc nào cũng phải yêu em”
Lê Hân Dư cười, cô vẫn đưa sợi dây chuyền cho anh: “Phải giữ kỹ, không được làm mất đâu.”
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh trở tay nắm chặt tay cô, không để cho cô rời đi, sau đó đưa lên miệng hôn rồi nói: “Em yên tâm.


Việc chuyển nhà không cần bọn họ lúc nào cũng trông coi, người làm sẽ tự biết sắp xếp.

Lê Hân Dư bị Lăng Diệu cưỡng chế kéo đến công ty.

Nhân viên công ty đã lâu không thấy tổng giám đốc và phu nhân tới công ty thể hiện tình cảm, thấy hai người xuất hiện bọn họ đồng loạt nói “chào tổng giám đốc, chào phu nhân.

Mà dọc đường đi, mặc kệ đi tới chỗ nào, Lăng Diệu vẫn luôn nắm chặt tay Lê Hân Dư không buông ra.

Hành động này khiến đảm nhân viên độc thân của tập đoàn quốc tế Lăng Thị kêu gào, lập tức bày tỏ muốn tổ chức giao lưu giữa các phòng ban với nhau, có thể không làm cẩu độc thân thì không làm cầu độc thân.

Trí nhớ của Lê Hân Dư cũng khá tốt, vì thế khi nhìn rất nhiều khuôn mặt xa lạ đang nỗ đùa ầm ĩ, cô không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.


Nhân lúc Lăng Diệu đi họp, cô rảnh rỗi không có chuyện gì nên tán gẫu với trợ lý Lưu một lát.

Lúc này cô mới biết sau khi chuyện của Lâm Dĩ Thuần vỡ lở ra, Lăng Diệu đã thay đổi toàn bộ những viên cấp thấp nhất.

Chỉ cần ai có ý kiến phản đối, từng nói đùa Lâm Dĩ Thuần là vợ bé của anh, hoặc là bất bình thay Lâm Dĩ Thuần, thậm chí có quan hệ tốt với cô ta đều bị đuổi việc, nếu không thì làm sao công ty yên ổn được như vậy?
Những khuôn mặt mới này đều là người được các công ty con đề bạt đến, có người là mới tuyển vào.

Nghe xong những chuyện này, Lê Hân Dư cảm thấy ấm lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.