Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 350: Cậu Nhất Định Phải Tới





Lê Hân Dư nhìn xuống sàn, khẽ cười nói: "Đó là chuyện của các cậu
Giang Nhiên Nhiên cứng ngắc người trong thoảng chốc nhưng cô ta đã rất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: "Thật ra mình có bí mật muốn nói cho câu biết."
Lê Hân Dư ngước mặt lên nhìn cô ta không chớp mắt.

“Thật ra mình thích anh trai, vẫn luôn thích anh ấy.

Nếu không phải lúc đầu anh ấy theo đuổi cậu thì dù thế nào mình cũng phải theo đuổi được anh ấy.

Lúc nói những lời này vẻ mặt Giang Nhiên Nhiên rất bình tĩnh, không hề có vẻ giận dữ và oán hận như hôm đó nữa.


Lê Hân Dư đang nghĩ, trong lòng Giang Nhiên Nhiên rốt cuộc tình bạn sâu đậm hơn hay sự oán giận đối với cô chiếm vị trí lớn hơn.

"Hân Dư, cậu có đang nghe mình nói không?”
“Ừ, mình biết rồi, cậu thích anh ấy, cậu muốn kết hôn với anh ấy.” Lê Hân Dư nhẹ nhàng gật đầu
Giang Nhiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Hôn lễ của chúng mình vẫn sẽ được tổ chức ở khách sạn hôm đó, nhưng sẽ không mời quá nhiều khách, chỉ có mấy người thân nhất của mình.

Mình hy vọng cậu có thể đi.

Mình hy vọng nhận được lời chúc của cậu nhất.”
Lê Hân Dư quay đầu sang nhìn cô ta, con người đen bóng khiến người khác nhìn không ra tâm trạng của cô: "Thật không?
Giang Nhiên Nhiên thật sự muốn cô chúc phúc sao? Thật ra cô ta muốn cô đến đó là để khiến cho Giang Dật Hàn hết hy vọng hơn, để Giang Dật Hàn biết được cô đã sớm buông bỏ tình cảm của ba năm trước rồi, muốn mượn sự tồn tại của cô khiến Giang Dật Hàn từ bỏ.

Trước đó Lê Hân Dư không hiểu, nhưng ngày hôm đó sau khi nghe xong những câu nói ấy, cô đã hoàn toàn sáng tỏ.

Cô không dám tin một người xuyê xòa, thoải mái như Giang Nhiên Nhiên lại có lòng dạ sâu khó lường như thế.

“Thật đấy, Hân Dư, cậu là bạn thân nhất của mình mà." Giang Nhiên Nhiên nằm tay cô, ánh mắt chân thành đến đáng sợ: “Ngày mốt mình và Giang Dật Hàn sẽ kết hôn ở khách sạn lần trước, cậu nhất định phải tới." Lê Hân Dư chậm rãi rút tay ra, hờ hững từ chối: "Tiểu Nhiên, mình sẽ không đi đâu."
Giang Nhiên Nhiên nhạy cảm nhận ra được điều gì đó: "Hôm đó ở nhà hàng Dạ Sắc, có phải cậu đã nghe được gì không?”
Lê Hân Dư không phủ nhận, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ: "Đúng vậy, mình đã nghe được hết rồi.”

Giang Nhiên Nhiên đứng bật dậy, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất: “Cho nên từ này tới giờ cậu đang xem trò hề của tôi?"
Nhìn cô ta vụng về biểu diễn trước mặt mình mà trong lòng thì lại đang cười nhạo cô ta ngu xuẩn sao?
Chẳng trách lúc nãy ánh mắt của Lăng Diệu nhìn cô ta lại kỳ lạ như vậy, hóa ra là vì Lê Hân Dư đã biết được chân tướng từ lâu.

Xem ra khoảng thời gian này Lễ Hân Dư luôn ở nhà cũng không phải là bởi vì bị dọa sợ, mà là bị Lăng Diệu nhốt ở nhà nhỉ?
Tia hy vọng cuối cùng của Lê Hân Dư đối với Giang Nhiên Nhiên cũng theo đó mất đi: "Tôi chỉ hy vọng cậu có thể thắng thần với tôi, vào lúc tôi suýt chút nữa xảy ra chuyện."
Nhưng mà Giang Nhiên Nhiên không có, thậm chí đến bây giờ còn muốn lợi dụng cô để kích thích Giang Dật Hàn.

Nghĩ đến lúc cô trở về nước mấy chuyện mờ ám của Giang Nhiên Nhiên dù cố ý hay vô tình cũng đều là muốn cho Giang Dật Hàn hết hy vọng với mình.

Điều đáng thương là đến bây giờ cô.

Truyện Ngược

mới nhìn rõ.

“Bất kể tôi có thắng thần hay không, cậu cũng đã có câu trả lời rồi.” Vẻ mặt sáng rực rỡ của Giang Nhiên Nhiên bằng nhiên trở nên lạnh lùng
Cảm giác không cần ngụy trang nữa thật tốt.

Giả vờ suốt nhiều năm như vậy, bản thân cô ta cũng sắp không phân biệt được mình căm ghét Lê Hân Du hay xem Lê Hân Dư là bạn tri kỷ, đâu mới là con người thật của cô ta?
Sắc mặt của Giang Nhiên Nhiên trở nên lạnh lẽo, gần như ra lệnh: “Ngày kia là hôn lễ của chúng tôi, cậu nhất định phải tới."
Lê Hân Dư khẽ chớp mi: “Tôi không đi."
Giang Nhiên Nhiên cười lạnh lùng: “Cậu nhất định phải tới, nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận cả đời.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.