Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 380: Sở Nó Thử Xem Có Sạch Sẽ Không





**********
“Không có.” Cô dở khóc dở cười, cũng không biết có nên khen anh ta hiểu biết về tâm sinh lý của phụ nữ không?
Kể từ khi bà Lăng nói chuyện với Lăng Diệu, bề ngoài Lăng Diệu có vẻ rất bình tĩnh nhưng cô nhận ra được anh có tâm sự.

Lê Hân Dư luôn cảm thấy giữa anh và bà Lăng có thỏa thuận bí mật gì đó.

Trong lúc nhất thời không nhịn được, Lê Hân Dư đã nói chuyện Hách Ảnh bảo bọn họ ly hôn cho Hướng Lập Hiên nghe.

“Được rồi, không có gì phải lo lắng cả.

Nếu nhà họ Lăng ép cô ly hôn với Lăng Diệu, cô cũng đừng lo lắng, không phải còn tôi sao?” Hướng Lập Hiên cười gian, nói: “Tôi sẽ làm người đổ vỏ.”
“Hướng Lập Hiên..” Lê Hân Dư thở dài.


Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Thấy cô cau mày, anh ta vội vàng sửa lại: “Cô nghiêm túc như vậy làm gì, tôi chỉ nói đùa thôi, Lê Ngưng mà tôi còn lo chưa xong nữa là.”
Nói đến Lý Ngưng luôn làm mọi chuyện không theo lẽ thường kia Lê Hân Dư không nhịn được mỉm cười nói: “Tiểu Ngưng thật sự rất tốt, anh đừng phụ lòng cô ấy."
Hướng Lập Hiên xoa mũi: “Tôi sẽ cố gắng hết sức...”
Tình nhân giả, ai cũng có mục đích riêng của mình, làm gì có chuyện phụ lòng hay không?
Vốn dĩ Hướng Lập Hiên kéo Lê Ngưng xuống nước là muốn quên Lê Hân Dư đi, nhưng bây giờ xem ra không có bất kỳ hiệu quả nào cả.

Nhìn thấy Lê Hân Dư, anh ta vẫn không khống chế được nhịp tim của mình.

Anh ta xong đời rồi.

Trong lòng Hướng Lập Hiện hết sức buồn bực nhưng vẫn không quên an ủi cô: “Đúng rồi, cô đừng nghĩ nhiều, một người đàn ông dùng tính mạng để bảo vệ cô, cho dù có chuyện gì giấu cô thì chắc chắn là vì không muốn làm tổn thương cô."
Lê Hân Dư ăn một miếng cơm, buồn bã gật đâu.

Hướng Lập Hiên nói đúng, có lẽ do cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi vừa ăn cơm vừa trò chuyện xong, Hướng Lập Hiên đưa cô về Đào Lan Viên.

Lê Hân Dư vừa mở cửa ra thì phát hiện Lăng Diệu đã ở nhà.

Mới hơn hai giờ chiều, đâu phải là giờ tan tâm.


Lăng Diệu thuận tay ôm cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, giọng nói của anh có vẻ hơi mệt mỏi: “Em đi đầu vậy?”
“Em tình cờ gặp Hướng Lập Hiên, thiếu nợ bữa cơm lâu như vậy, vừa hay hôm nay trả nợ cho anh ta luôn.” Không biết tại sao Lê Hân Dư lại bất giác không muốn nói chuyện mình đã đi bệnh viện.

“Cậu ta cũng đâu đến nỗi thiếu một bữa cơm chứ." Lăng Diệu rầu rĩ nói.

Cô ôm đầu anh, giọng nói quan tâm: “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Có phải trong người khó chịu không?”
“Đúng, em không ở bên là anh liền khó chịu?”
Anh nói mấy lời tình tứ rất trơn tru.

Lê Hân Dư hơi khựng tay lại, hỏi dò: “Vậy ngày mai em đi làm với anh nhé?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Cơ thể Lăng Diệu hơi cứng ngắc: “Thôi bỏ đi, qua một thời gian nữa đã."
Biểu hiện của anh khiến cô càng chắc chắn rằng anh đang có điều gì đó giấu cô.

Nhưng Hướng Lập Hiên nói cũng đúng, Lăng Diệu đã bất chấp tất cả để bảo vệ cô thì nhất định anh sẽ không chủ động làm chuyện gì tổn thương đến cô.

Cô suy nghĩ, cố gắng hỏi anh bằng giọng thoải mái bông đùa: “Gần đây hình như anh rất bận, nói là đi làm nhưng thường xuyên không ở công ty, anh chạy đi đâu vậy? Không phải chạy đi lén lút với ai đó chứ?"

Lăng Diệu thích nhất là kiểu nói chuyện mập mờ này, anh nắm tay cô kéo tới thân dưới của mình: “Em kiểm tra đi, sở xem nó có sạch sẽ không? Có giống với buổi sáng lúc anh ra ngoài không?”
Lê Hân Dư muốn rút tay về nhưng đáng tiếc không thể đọ lại anh.

Người đàn ông này, tại sao anh lại suy nghĩ toàn chuyện bậy bạ thể không biết?
Dường như anh đã về nhà lâu rồi, trên người cũng mặc bộ quần áo ở nhà nhạt màu, quần form rộng.

Anh nắm chặt tay cô nhẹ nhàng kéo vào bên trong: "Em sờ thử xem nó có sạch không?”
Cô đỏ mặt, thế này có thể sờ ra được gì?
“Ừ, như thế này thì sờ không được, phải hoàn toàn không có vật cản gì mới sờ ra được.

Em còn có thể ngửi thử, xem rốt cuộc có mùi của người khác không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.