Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 45: Tới Tìm Tôi Ký Tên





**********
Y Nghê mặc một bộ đồ công sở, hình như đang sắp xếp công văn cho Lăng Diệu.

Nhưng chỉ một cái xoay chân, cô đã ngồi vào lòng Lăng Diệu rồi.

Khi bị Hướng Lập Hiên đẩy vào trong, Lê Hân Dư đúng lúc nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Y Nghê đè lấy cánh tay Lăng Diệu, giống như đang ngồi trên đùi anh vậy.

Không ngờ rằng văn phòng của chủ tịch cũng có người dám xông vào, sắc mặt của Y Nghề bỗng lạnh tanh, tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt cô ta, gần như muốn cắn nát răng mà nói: “Lê Hân Dư, cô có còn sĩ diện nữa không vậy, không gõ cửa mà tự ý xông vào?"
Trong phòng làm việc “trộm người”, có mất mặt phải là cô ta mới đúng.

Nhưng Lê Hân Dư thiếu tự ti nói: "Xin lỗi, tôi không biết hai người đang bận, hai người bận trước, lát nữa tôi lại vào." Phản ứng có điều kiện ôm lấy mặt, cô định quay người mở cửa trốn ra bên ngoài.

Dùng hết sức nhưng lại phát hiện bản thân không mở nổi cánh cửa ấy.

Bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, Lê Hân Dư chỉ còn cách từ bỏ việc tranh cãi, âm thầm quay đầu, đối diện với Lăng
Diệu, nhưng lại cúi gắm nhìn gót chân anh.

Lê Hân Dư cũng không ngờ rằng, Hướng Lập Hiên đẩy cô vào đây, lại còn dùng hết sức đóng sập cửa lại.


Hướng Lập Hiên à Hướng Lập Hiên, đúng là bị anh hại chết mất rồi.

Cô cười một cách gượng gạo không nói ra lời.

Lăng Diệu trầm tĩnh mở miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Cô tới đây làm gì, tôi đã nói rồi, đồng ý ly hôn, lẽ nào...!tới tìm tôi để ký tên?" Anh cười một cách châm biếm.

Nếu đã dám tới đây rồi, chắc chắn đã có sự chuẩn bị.

Lê Hân Dư không cảm thấy khó khăn gì, chỉ có điều hơi đen đủi.

Tại sao chỗ nào cũng chạm mặt Y Nghệ?
Bởi vì Y Nghề ở đó, khiến cô khó mà mở miệng được.

Nếu không bị Lăng Diệu sỉ nhục thì cũng bị Y Nghê lăng mạ.

Mất mặt sẽ mất tới tận Thái Bình Dương...!
Y Nghê cười một cách lạnh lùng, nhưng không hề nói lời nào.

Cô tỏ ra có uy thế hơn khi cố áp sát vào lòng Lăng Diệu vài phần.


Lê Hân Dư xoa xoa mắt, cảm thấy hơi cay mắt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy kẻ thứ ba lại ngang nhiên như vậy.

Lăng Diệu không thấy cô nói gì, bèn nhếch mép cười: “Không nói gì thì ra ngoài.”
Lúc này Lê Hân Dư mới ngẩng mặt nhìn vào mắt anh, vội vàng mở miệng: “Có chuyện nói, có chuyện nói.”
Anh vẫn ngồi ở tại chỗ: “Nói.”
"Nhưng hơi không được thuận tiện lắm..." Lê Hân Dư xoắn xuýt mở miệng: "Có thể cho tôi năm phút, anh có thể bỏ Y Nghê xuống trước một lát, đợi lát nữa lại tiếp tục ôm cô ấy...!hoặc nằm đều được."
Sắc mặt của Lăng Diệu càng khó coi hơn: “Cút ra ngoài."
"Tôi biết đề xuất này không hợp lý, nhưng.." Đối diện với khuôn mặt của Y Nghê, cô thực sự không thể bỏ được thể diện.

Một xấp tài liệu bay dưới chân cô, Lăng Diệu nói: "Tôi nói lại một lần cuối, cút ra ngoài."
Lê Hân Dư lần đầu thấy anh như vậy, cô sững sờ, lập tức quay người đi mở cửa.

Nhưng ai biết rằng giây phút cô quay người đi ấy, ánh mắt của Lăng Diệu vẫn luôn dõi theo cô.

"Ây, đại tiểu thư cao quý nhà họ Lê lại đến bước này, đến cửa cũng không biết mở ư?" Y Nghê châm biếm nhạo báng cô.

Lê Hân Dư gần như sắp khóc, bị kẻ thứ ba ép tới bước đường này, cô thực sự cũng đủ mất mặt rồi: “Tôi, tôi thực sự không mở được.”
"Lê Hân Dư, cho cô ba giây cuối cùng, nếu cô không ra ngoài...” Vậy thì không cần ra nữa.

Lăng Diệu đấy Y Nghê ra, đứng lên bước tới phía sau cô, nhìn phía sau gáy cô.

Y Nghê bị đẩy ra, tức giận nhục mạ Lê Hân Dư: “Đại tiểu thư họ Lê không đi làm diễn viên đúng thật đáng tiếc, diễn xuất không mở được cửa này đúng là xuất thần, không muốn thì cô cứ nói, còn giả vờ cho ai xem?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.