**********
Chuyên ngành đại học của Lê Hân Dư là thiết kế thời trang.
Cô bắt đầu lên kế hoạch bắt đầu sự nghiệp nho nhỏ của mình.
Mặc dù học ở nước ngoài nhưng cô vẫn thích văn hóa cổ điển của Trung Quốc nhiều hơn.
Cô muốn tạo một thương hiệu riêng của mình, muốn làm ra những trang phục có nét hài hòa giao thoa giữa hiện đại với cổ đại, khi mặc lên không quá phô trương mà vẫn toát lên được sự thi vị cổ điển.
Ngày thứ hai sau khi Lăng Diệu rời đi, Giang Nhiên Nhiên gọi điện hẹn cô ra ngoài.
Hẹn gặp cô ở nơi lần đầu gặp Y Nghê, nơi mà cô đã bị Y Nghệ tạt đầy cả phê lên người.
Giang Nhiên Nhiên là người không chịu thua, cô nói, nếu như hôm nay còn gặp Y Nghê cô nhất định sẽ giành tạt cà phê lên mặt cô ta trước.
"Thanh toán." "Gọi đồ."
Tốt không thiêng xấu thiêng, cái mồm này của Giang Nhiên Nhiên không ngờ linh nghiệm thật rồi.
Tình huống lần này ngược lại với lần trước, khi cô và Giang Nhiên Nhiên gọi đồ thì Y Nghệ gọi thanh toán.
Lần này cô cũng không còn ngu ngốc như lần trước.
Nhân viên phục vụ đắn đo đứng giữa hai bàn, rốt cuộc nên đến bàn nào trước, đến bên này trước thì sẽ đắc tội với bên kia.
Cũng may có một nhân viên phục vụ khác chạy lại cứu cánh, sau cùng nữ phục vụ kia bước thẳng tới chỗ Y Nghê.
Y Nghê rút tiền ra, gương mặt không chút vui vẻ gì mà bước tới trước bàn Lê
Hân Dư, cười một cách lạnh lùng: “Đúng là đánh giá thấp cô rồi, bản lĩnh không hề nhỏ."
Cô không ngước đầu, nhìn thấy trên bàn không có gì, nghĩ lần này không cần so tốc độ xem ai tạt cà phê vào ai trước rồi.
Cô thở phào, rồi cũng không thèm tiếp lời cô ta.
Sự coi thường của cô khiến Y Nghệ càng tức giận hơn: “Lê Hân Dư! Cô sẽ không thể giành được anh Diệu, cho dù tôi có không ở bên cạnh anh ấy thì cũng sẽ có người phụ nữ khác rào trước đón sau.
Cô, mãi mãi cũng không phải là người duy nhất."
Cô nheo mắt cười, chế nhạo cô ta danh không chính ngôn không thuận: “Không phải thì không phải, nói câu khó nghe, dù gì tôi cũng chiếm được bồn cầu, còn hơn các cô cởi quần mà tùy tiện đi nặng nhẹ ngoài đường”
Nói tới việc cãi nhau, ngoài trừ trước mặt Lăng Diệu ra thì dường như trước mặt những người phụ nữ khác, việc chửi nhau bằng miệng cô vẫn có ưu thế hơn.
"Cô!" Y Nghệ bị chọc tức đến nỗi giẫm chân, muốn động tay đánh cô.
Cô nhanh mắt nhìn thấy cốc nước mà phục vụ đang bưng tới, nhanh tay cầm lấy rồi hất lên người Y Nghê: “Cô có la lối thì tôi cũng không thể mềm lòng, tôi không phải mẹ cô, chẳng việc gì mà phải nhường cô."
Cô cầm là ly cà phê nóng hổi, hất đúng lên mặt Y Nghê.
Y Nghề cũng không đấu võ mồm với cô nữa, sợ bản thân mất hình tượng bèn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để dùng nước lạnh rửa.
Giang Nhiên Nhiên nhìn từ phía sau Lê Hân Dư, cô nghĩ một hồi rồi cầm lấy cốc khác hất lên phía sau Y Nghê: “"Ly này là thay Hân Dư trả cho cô, làm người có đi có lại! Lần trước cô hất lên người Hân Dư, lần này trả lại cô." Hất nước xong, Giang Nhiên Nhiên phủi phủi tay, bộ dạng như được xả giận.
Lần này Y Nghê nhảy chồm lên: "Các người đừng quá đáng quá!"
Giang Nhiên Nhiên chống tay lên eo, nói lớn: “Người gây chuyện trước là cô, người muốn mất mặt cũng là cô!"
Lê Hân Dư không ngờ Giang Nhiên Nhiên lại ra mặt giúp mình, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Nhiên Nhiên kéo chạy đi rồi.
“Uống xong rồi! Chúng ta đổi chỗ đi ăn gì đi, lâu lắm rồi mình chưa ăn lẩu, chúng mình đi ăn lẩu đi!"
Giang Nhiên Nhiên là người nói là làm, nói muốn ăn lẩu là kéo cô đi ăn lẩu ngay
Nhìn thấy nồi lẩu bốc hơi nóng, Giang Nhiên Nhiên hất hàm nói: “Cũng may chúng ta không gặp Y Nghệ trong quán lẩu, nếu không hất nước lẩu nóng này có mà chết luôn."
Cô bật cười, cũng không để tâm đến nữa.
Chỉ là bỗng nhớ tới những gì Y Nghê nói, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Lê Hân Dư! Cô không thể dành được anh Diệu đầu, cho dù tôi không ở bên cạnh anh ấy, thì cũng sẽ có người phụ nữ khác rào trước đón sau.
Cô, mãi mãi cũng không phải là duy nhất."
Cho dù tôi không ở bên cạnh anh ấy nữa...!
Y Nghê không ở bên cạnh Lăng Diệu nữa? Cô ta bị đuổi đi rồi?.