Lê Hân Dư hoài nghi Lăng Diệu và trở về sớm mà làm hỏng mất chuyện làm ăn ở nước M.
Ban đầu cô nghĩ anh ở phòng bệnh cùng cô dăm ba hôm là xong, không ngờ, anh lại ở đây cùng cô hơn nửa tháng cho đến khi cô xuất viện.
Trước đây nhà họ Lê chỉ đến thăm cô qua loa một lần nhưng bông dưng mỗi ngày đều đúng giờ đến thăm cô.
Bà Lê ngồi bên cạnh giường bệnh, lau nước mắt nhìn cô, ngoại trừ hỏi cô ăn gì, ăn có được không cũng không còn gì để nói nữa.
Ông Lê lại cố gắng bắt chuyện với Lăng Diệu, muốn lấy chút lợi lộc từ phía con rể này.
Lê Nhã Trí đứng bên cạnh bố mình, mắt tròn xoe nhìn Lăng Diệu, chốc chốc lại chêm lời.
Lần đầu tiên gia đình ba người họ Lê lại ở trong phòng bệnh hơn một tiếng như vậy.
Sau cùng, Lăng Diệu thấy có chút phiền phức bèn khéo léo từ chối kêu họ ra ngoài.
Sau đó mỗi ngày ba người nhà họ Lê đều tới giường bệnh.
Nhưng Lăng Diệu kêu phiền phức nên chỉ nói chuyện vài ba phút rồi kêu họ bỏ đồ xuống rồi tiễn khách, lấy cớ là cô cần nghỉ ngơi.
Người nhà họ Lê không nỡ rời đi, mà người không nỡ là Lăng Diệu.
Có lúc không ngốc cũng là một chuyện bi thương.
Cô có thể nhìn ra bố cô đến đây thăm cô chỉ là cái cớ, cái chính là có thể quang minh chính đại tiếp cận Lăng Diệu.
Cô cũng là con người, không phải đồ vật, tại sao bố cô lại có thể lạnh nhạt với cô đến như vậy? Rõ ràng khi đối xử với Nhã Trí không như vậy.
Lăng Diệu cũng có thể nhìn ra sự thất vọng của cô, cũng nhìn ra tình hình của gia đình họ Lê.
Sau cùng người nhà họ Lê bị ngăn ở bên ngoài không thể vào trong được nữa.
Lúc xuất viện chân trái của cô có chút nhức, đi lại không tiện, Lăng Diệu bèn kêu người mua một chiếc xe lăn mang tới.
Anh bế cô rồi đặt cô ngồi lên xe lăn, cũng là anh đích thân đẩy xe ra ngoài.
Xe đón anh và cô về nhà họ Lăng đỗ trước cổng bệnh viện, Lăng Diệu củi người, nhẹ nhàng ôm cô dậy, đặt cô ngồi ở hàng ghế sau, còn cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi mới bước tới phía bên kia cửa xe, mở cửa xe rồi ngồi bên cạnh cô.
Giây phút cửa xe đóng lại, Lê Hân Dư cảm thấy mắt mình như có cái gì đó chớp quá, giống như đèn flash của máy ảnh.
Cô nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy ai cầm máy ảnh.
Thấy cô dụi mắt, Lăng Diệu ghé người qua hỏi: “Sao vậy?" "Không có gì?” Có lẽ do cô đa nghi, ai lại rảnh rỗi đi chụp người gãy chân vừa ra viện cơ chứ?
Nhà họ Lê cũng hững hờ, không hề nhắc tới việc sẽ đón Lê Hân Dư về để chăm sóc, đến một câu hỏi cho có lệ cũng không có.
Bà Hách Ảnh thương cô, yêu cầu đưa cô về nhà cũ họ Lăng để chăm sóc.
Trong nhà nhiều người hầu, còn có bác sĩ gia đình mỗi ngày đều tới, bác sĩ dinh dưỡng cũng có, rất thích hợp để cô dưỡng bệnh.
Ông Lê chắc chắn không hề phản đối, ông chỉ mong có thể để con gái lại nhà họ Lăng, như vậy ông mới có thể lấy cớ thăm bệnh để thường xuyên đến nhà họ Lăng thắt chặt quan hệ.
Tích cách của bà Hách Ánh vô cùng tốt, mấy ngày đầu khi ông Lê tới thăm Lê Hân Dư, bà luôn tươi cười chào đón.
Sau mấy lần qua lại, bà quan sát có điều gì đó không đúng.
Làm gì có chuyện lấy cớ thăm con gái mà luôn nói chuyện với bà, còn cố tình đợi con trai bà về để nói chuyện, không nhìn thấy con trai thì nói chuyện với chồng bà.
Mỗi lần mang đồ tới cũng đều không phải là đồ bồi bố cho nó, mà là những thứ như đàn hương tự gia công, thuốc lá thờ nhà Thanh,...!
Đây nào giống là đang thăm bệnh? Rõ ràng đang lợi dụng con gái làm ván cầu mà.
Cho dù tính khí có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không chịu được sự lãng phí như vậy, nhưng tính cách bà mềm yếu lại không tiện để nói thẳng ra những lời khó nghe, dù gì đây cũng là bố ruột của con dâu bà..