Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 98: Là Cô Không Tư Trọng





**********
Lê Hân Dư chưa từng suy nghĩ lời anh nói rốt cuộc có ẩn ý gì, cô chỉ cảm thấy lời nói như vậy vượt quá luan thường, khiến người ta ghê tom.

Cô chán ghét nhìn anh: “Lăng Diệu, bôi nhọ người khác như vậy thật sự không có nghĩa lý gì cả." "Lê Hân Dư, cô đúng là tốt thật." Anh nheo mắt, không khí nguy hiểm lập tức tràn ngập cả căn phòng: “Nhưng cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai.

Chuyện cô hứa với tôi lúc trước, quên hết rồi à?"
Ảnh mắt của anh càng u ám hơn, tay cũng dùng lực mạnh hơn, muốn để lại dấu vết của riêng mình trên cơ thể người phụ nữ này.

Việc tiếp xúc không có tình cảm khiến Lê Hân Dư tuyệt vọng đến cực điểm: "Đừng! Tôi không muốn! Lăng Diệu, anh đừng chạm vào tôi!" Lúc chưa động lòng, cô có thể nói với mình rằng việc yêu đương như vậy chỉ là trao đổi lợi ích.

Nhưng bây giờ cô đã động lòng, việc ân ái không có tình cảm chỉ là những nhát dao đâm mạnh vào tim cô mà thôi.

Lê Hân Dư không kiềm chế được liền kêu khóc: “Tôi không muốn anh dùng bàn tay dơ bẩn đã chạm vào người phụ nữ khác để chạm vào tôi."
Cô giãy giụa, khóc lóc, nơi anh hôn đến đều có nước mắt mặn chát của cô.

Lăng Diệu ngẩng đầu lên nhìn cô, ngón tay thon dài nâng câm cô lên, nói với giọng khinh miệt và chế giễu: "Trưng ra bộ dạng đáng thương này cho ai xem đây? Lê Hân Dư, lúc nãy chẳng phải là cô chú động lao vào sao?" “Là tôi không tự trọng, là tôi không tự trọng còn không được sao?"

Là cô không tự trọng nên mới biết rõ không nên nhưng vẫn không kiềm chế được mà động lòng với anh.

Lời cô nói khiến anh đờ người.

Không tự trọng? Bây giờ chính anh cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là cô đang không tự trọng, hay là bản thân anh không tự trọng.

Lăng Diệu mở cửa ra ngoài, lạnh lùng vào phòng sách ngủ cả đêm.

.

Truyện Sắc
Lê Hân Dư ôm chặt người cuộn tròn trong góc, cơ thể yếu ớt run lẩy bẩy.

Hôm sau mới sáng sớm Lăng Diệu đã đi.

Trên bàn ăn sáng, Hách Ảnh lầu bầu: “Nửa đêm mới về, sáng sớm hôm nay đã đi, ngay cả một bữa cơm sáng cũng không ăn cùng mẹ.


Hai đứa con tôi nuôi đều là đám vô ơn, vẫn là con dâu tốt, biết bầu bạn với bà già này."
Lê Hân Dư thẫn thờ bưng bát, húp từng ngụm chảo nhỏ.

Rõ ràng mình là người buồn nhất nhưng cô vẫn xốc lại tinh thần và an ủi Hách Ảnh, bởi vì bà mẹ chồng này quá tốt với cô: “Chắc công ty có chuyện gấp, với lại mẹ còn trẻ măng, chẳng giống bà già chút nào cả." "Thật sao?" "Thật ạ."
Hách Ảnh giống như một đứa trẻ, rất dễ dỗ dành, bà lại vui vẻ ngay.

Bà nói bây giờ mình trẻ đẹp như vậy, đều là nhờ đi thẩm mỹ viện đốt tiền.

Bà cũng nhìn ra được giữa con dâu và con trai của mình đang có vấn đề, bà suy nghĩ một chút rồi nhất quyết kéo cô cùng mình đi thẩm mỹ viện giải sầu.

Mấy ngày liên Lê Hân Dư đều bị Hách Ánh kéo đi làm việc này làm việc kia, mấy ngày sau mới phát hiện dây chuyền của mình bị mất.

Sợi dây chuyền đó là quà bổ cô tặng khi cô trưởng thành, chỉ là một sợi dây chuyền đơn giản có xỏ một chiếc nhẫn, nghe nói là tín vật hẹn ước của bố năm đó.

Mấy ngày nay trong lòng buồn phiền nên cũng không chú ý, đột nhiên phát hiện dây chuyền bị mất mới nhớ đến có thể là rơi ở chỗ Hướng Lập Hiên.

Sợi dây chuyền đó tuy không đáng tiền nhưng lại rất quan trọng.

Lê Hân Dư cầm túi xách của mình lên rồi chạy ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.