Hãy Để Anh Là Gió

Chương 27



Cậu lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhấp ngụm cafe đen, ánh mắt nhìn ra phía thành phố tấp nập, thưởng thức vị cafe đắng ngọt, môi cậu khẽ nhếch lên, tạo nên nụ cười hiếm hoi.

Flashback

Triết Huân cùng trợ lí bàn lại lịch cho chuyến công tác, cậu định giúp Duy một phần nhỏ, cậu hiểu rõ Duy sẽ không muốn cậu liên quan đến chuyện này, nhưng cậu vẫn muốn giúp. Dù sao cũng là người một nhà.

- Tổng giám đốc. - Đang nghiên cứu tài liệu, trợ lí bỗng lên tiếng, giọng có phần sợ làm phiền.

- Cậu nói đi. - Triết Huân ngước nhìn người trợ lí nói.

- Tôi không phải nhiều chuyện đâu, nhưng tin đồn giữa Tổng giám đốc và thư kí Luyến đang tràn lan công ti, thậm chí các đối tác còn hỏi tôi nữa. - Trợ lí đẩy gọng kính nói nhỏ.

Triết Huân dừng bút, nhìn trợ lí của mình, rồi cười như không.

- Chẳng phải cậu nói là tin đồn sao?

Người trợ lí ngẩn người.

- Vậy... tổng giám đốc với thư kí Luyến thật sự không có gì sao?

- Không có, tôi là cấp trên của cô ấy.

Nghe cậu nói chắc chắn như thế, trợ lí cũng không nói thêm, im lặng làm việc.

Ở bên ngoài, Luyến nắm chặt đôi tay, môi mím lại, vẻ mặt như không cam, mà thật sự là cô không cam chuyện Triết Huân phủ nhận như thế.

“Nếu em không có được trái tim anh, thì em không cho ai nắm giữ trái tim anh cả, anh phải thuộc về em...“.

Buông lỏng đôi tay, Luyến trở về bàn làm việc, lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra để sửa lại tóc và bôi ít son môi, sau đó cô viết một cái sticket, bỏ vào chồng tài liệu, mỉm cười bước theo hướng phòng Triết Huân.

Cốc cốc cốc...

Luyến từ tốn gõ cửa, hai tay ôm chặt chồng tài liệu, chỉ lát sau cánh cửa được mở ra.

- Thư kí Luyến, cô tìm Tổng giám đốc có việc gì à? - Trợ lí của Triết Huân cười hỏi.

- Chào anh, tôi cần chữ kí của Tổng giám đốc gấp. - Luyến nhẹ nhàng trả lời.

- Vậy cô vào đi.

Luyến vào, cô đi thẳng đến chỗ Triết Huân, đặt tập tài liệu xuống trước mặt cậu, lúc đó tay cô còn cố ý chạm mạnh vào bàn tay kia.

Triết Huân ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Luyến, cậu khẽ nheo mày rồi trở lại bình thường.

- Có chuyện gì sao? - Cậu lạnh lùng hỏi, khiến Luyến khó chịu nhưng cô vẫn giữ tác phong của một thư kí chuẩn mực trước mặt người khác.

- Tài liệu này Tổng giám đốc xem qua rồi kí giúp tôi, tôi cần bây giờ.

Vừa nghe xong, ngón tay Triết Huân đã nhanh nhẹn lật từng trang giấy xem, ánh mắt cậu ngừng lại trong vài giây rồi tiếp tục lật.

Lấy cây bút từ túi áo, cậu kí nhanh vào giấy, sau đó đưa lại cho Luyến.

- Được rồi.

Luyến cầm lấy tài liệu, mỉm cười. Thay vì nói “xong rồi”, cậu đã nói “được rồi“.

- Vậy tôi ra ngoài, không phiền hai người làm việc. - Luyến quay sang nói với trợ lí rồi ra ngoài.

Luyến đi được 5' thì trợ lí cũng ra ngoài, Triết Huân ngừng làm việc, trầm ngâm nhớ lại tờ giấy cậu thấy trong sấp tài liệu đã kí trước đó 2 ngày.

“ Sau giờ làm việc hôm nay, anh có thể gặp em ở thang bộ tầng 3 không? Em có chuyện quan trọng muốn nói!”

Nghĩ một hồi lâu, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Lưu Ly, nói rằng không đón nó được, nhưng sẽ bảo tài xế đón, trời rất lạnh. Vừa gửi chưa được bao lâu cậu đã nhận được tin nhắn của Lưu Ly, nó nói không cần đón, nó về cùng Hạ Chi và Trung. Cậu không ngăn cản, đi với hai người kia thật ra tốt hơn cứ lủi thủi một mình. Vả lại còn thể hỏi được nhiều thứ.

Chiều xuống, mảnh trời phía Tây nhuộm một màu đỏ rực, không khí có vẻ bớt lạnh hơn. Triết Huân đứng ở cửa sổ nhìn xuống cổng công ti với vẻ mặt trầm lặng. Tan làm, nhân viên lần lượt ra về, ai nấy đều tất bật với cuộc sống bon chen khó thở nơi thành thị này. Mấy ai thanh thản được chốn phồn hoa? Mọi thứ đều có mặt trái của nó, không ai có thể sống mà trọn vẹn cả đời.

Triết Huân ngẫm nghĩ, bỗng cảm thấy mệt mỏi, ba Lưu Ly cả đời gần như lo cho công việc, gia đình, sự nghiệp vững mạnh cũng đến nức này. Liệu sau này cậu sẽ ra sao? Cậu thành công quá sớm, cậu có quyền thế trong tay khi còn quá trẻ. Thở dài, cậu đưa tay nới lỏng caravat ở cổ, chợt nhớ đến tờ giấy lúc trưa của Luyến, cậu vội lấy áo khoác ra khỏi phòng, kiên nhẫn đi thang bộ xuống tầng 3.

Luyến đã đứng ở đó, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ, môi đỏ, ánh mắt hướng về phía xa xăm. Cô là một cô gái quyến rũ!

Nghe sau lưng có tiếng bước chân, Luyến biết chắc Triết Huân đến, cô xoay người, thấy Triết Huân liền nở nụ cười rạng rỡ. Triết Huân đối với cô vẫn như ngày nào, vẫn là chàng trai não lạnh nhưng tim nóng. Cô tin như thế, và cô tin Triết Huân vẫn có chút tình cảm với cô.

- Có chuyện gì quan trọng sao? - Hai tay bỏ vào túi quần, Triết Huân hỏi.

- Phải, rất quan trọng. - Luyến gật mạnh đầu.

- Liên quan đến ai?

- Anh và em.

- Luyến, phải nói với em bao nhiêu lần em mới thấu hiểu? Tôi thật sự không còn yêu em nữa, tình cảm của tôi đối với em bây giờ là bạn bè, đừng làm khổ nhau, em còn trẻ, còn tương lai, em còn tiếp xúc với xã hội nhiều, một nửa của em không phải là tôi. - Vò mái tóc đen, Triết Huân mệt mỏi nói thẳng, cậu không muốn dài dòng về vấn đề này, như vậy cậu, Luyến đều tốn thời gian, thậm chí tổn thương đến nhau và cậu hiểu nếu chuyện này làm lớn lên, người cảm thấy tổn thương nhất là Lưu Ly.

- Triết Huân... - Luyến nắm lấy tay cậu nói khẽ, thật sự cô không nghĩ cậu sẽ nói thẳng thế này.

- Luyến, chấm dứt để chúng ta còn có thể làm bạn, tôi yêu người khác rồi.

- Lưu Ly? Người mà anh dùng để thế thân em?

Triết Huân nhíu chặt mày, cậu khó chịu khi nghe thấy câu nói này.

- Triết Huân, thật sự anh không còn cảm giác gì với em?

- Phải.

Cậu trả lời không cần suy nghĩ, nhưng vừa dứt lời, eo cậu đột nhiên bị một vòng tay ôm chặt, ngực cảm nhận được hơi thở ấm. Luyến ôm cậu.

- 1 phút! - Cô lên tiếng.

Cậu không đẩy ra, để cô ôm đi, dù cho cô có hôn cậu, cảm giác của cậu vẫn không thay đổi.

- Nói cho em nghe đi, anh chỉ xem con bé kia là người thế thân của em suốt 2 năm nay.

Cậu im lặng, không phải vì không thể trả lời, mà là cậu muốn 1 phút của cô hoàn tất.

Đúng một phút sau, Luyến tự động buông cậu ra, ánh mắt chứa đựng ý cười nhìn cậu, có lẽ 1 phút im lặng của cậu làm Luyến nghĩ cậu đã mềm lòng, cậu vẫn còn nhớ cảm giác này. Nhưng, Triết Huân thở dài, cậu chỏ hai tay vào túi quần, nhìn sâu vào mắt Luyến mà nói:

- Luyến, cho dù em có hôn tôi, có hỏi tôi hàng ngàn câu hỏi, câu trả lời của tôi vẫn chỉ có một. Tôi không yêu em, tôi yêu Lưu Ly, Lưu Ly là người con gái tôi dành cả mạng sống này để yêu và bảo vệ, chỉ mỗi em ấy. - Nói xong, cậu đi không chút lưu luyến, để Luyến ở lại với sắc mặt trắng bệch, người lảo đảo tựa vào tường, thật sự... cô không ngờ có chuyện này.

Triết Huân trở về phòng làm việc, cậu bỗng dưng cảm thấy nhớ Lưu Ly da diết, ngay lập tức muốn ôm nó vào lòng.

Nhưng cậu nào hay, 1 phút để người con gái khác toại nguyện, 1 phút để cậu cho người con gái khác biết cậu không còn yêu đã đánh mất người con gái của cậu.

End Flashback.

Trở về nhà lúc trời đã về khuya, nhiệt độ rất thấp, bàn tay Triết Huân đỏ ửng lên, nhưng chỉ nghĩ đến việc Lưu Ly cầm chặt bàn tay mình lòng Triết Huân trở nên ấm áp.

- Con về rồi à? - Mẹ cậu từ bếp đi ra hỏi.

- Chào mẹ

- Lần sau về sớm đi, con tham công tiếc việc nhưng trời lạnh thế này để Lưu Ly chờ con thật không phải, ủa, mà con bé đâu? - Mẹ cậu lên tiếng nhắc nhở lẫn trách móc, rồi bà nhìn ra phía sau thấy không có ai liền hỏi.

- Mẹ nói gì vậy? Lưu Ly về lâu rồi cơ mà.

- Làm gì có, mẹ ở nhà cả ngày hôm nay, mẹ không thấy con bé về! Có chuyện gì vậy?

Triết Huân nhíu mày, vội chạy lên lầu, mặc cho mẹ mình gọi í ới. Cửa phòng mở, nhưng bên trong trống không, không có túi xách, không có dấu hiệu quay về rồi đi.

Quái lạ, nó đi đâu?

Cậu lấy điện thoại gọi cho nó, nhưng chỉ nghe tiếng nhạc chờ quen thuộc kéo dài. Ở góc đường, chiếc điện thoại trắng đang rung, hiện trên màn hình là chàng trai đang cười, nhưng gương mặt không còn rõ nữa, màn hình đã nứt... Liệu có như cậu với nó? Rạn nứt.

Nắm chặt chiếc điện thoại, cậu có cảm giác không yên, cậu gọi cho Hạ Chi.

- Alo? - Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của người con trai, là Trung.

- Trung à? - Cậu hỏi.

- Phải, là tôi, anh gọi Chi có việc gì à?

- Tôi muốn hỏi lúc chiều hai người đi chung với Lưu Ly sao giờ cô ấy vẫn chưa về.

- Anh nói gì vậy? Chúng tôi không gặp Lưu Ly từ trưa rồi, vả lại....nhà Lưu Ly có chuyện lớn như thế, anh phải bên cậu ấy chứ? Lúc chiều Hạ Chi có gọi, sau đó chúng tôi không liên lạc được nữa. - Trung nhìn Hạ Chi mắt đã sưng lên ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình nói một hơi.

Bên này, Triết Huân lặng người hẳn, Lưu Ly đã biết rồi.

- Cảm ơn cậu. - Triết Huân day trán nói với Trung. - Tôi cúp máy đây.

- Đợi đã. - Trung nói nhanh. - Triết Huân... anh phải đối xử tốt với Lưu Ly.

- Tôi biết rồi.

Tắt máy, Triết Huân lấy chìa khóa đi nhanh ra khỏi nhà, mặc kệ mẹ mình đang đứng lo lắng ở góc nào đó.

- Ấy ấy Triết Huân, khuya lắm rồi con đi đâu? - Thấy cậu đã ra khỏi cửa, mẹ cậu nói lớn, nhưng đáp lại bà là tiếng đóng cửa một cách bạo lực.

- Ôi trời... con với chả cái... - Mẹ Triết Huân bất lực ngồi xuống. - Ôi không, Lưu Ly đâu rồi?- Chợt nhớ ra cô “con dâu”, bà mới hoảng hốt.

---------------------

Tỉnh lại trong cơn đau nhức nhối ở tim, Lưu Ly mệt mỏi ngó quanh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cho nó biết đây là bệnh viện. Nó nhắm mắt lại lần nữa, nó không muốn đối diện với nhiều chuyện cùng một lúc thế này. Còn ai để nó tin tưởng nữa đây? Người nó yêu nhất, người nó tin tưởng nhất... chẳng một ai cho nó biết sự thật, chẳng lẽ nó không xứng đáng để được biết? Nước mắt từ từ tràn khóe mi, chậm rãi lăn dài trên má nó nóng hổi, có ai cho nó mượn vòng tay ấm áp bây giờ được không? Nó không thể trụ được nữa rồi.

Đứng bên ngoài cửa nhìn vào, tim Duy thắt lại, chưa bao giờ anh thấy Lưu Ly như thế này cả. Vì sao? Vì anh giấu nó sao? Không phải, Lưu Ly rất lí trí, Lưu Ly lúc nào cũng suy nghĩ thích đáng, nó không vì chuyện này hành hạ bản thân như thế.

Triết Huân... phải rồi, sao anh không thấy Triết Huân? Làm sao Lưu Ly biết được chuyện công ti? Lúc Lưu Ly đến công ti cũng đi một mình, không hề có Triết Huân. Duy nắm chặt tay lại, anh tức giận.

- Lan, em vào với Lưu Ly giúp tôi, tôi đi gặp bác sĩ. - Anh không nhìn Lan, nói lạnh lùng.

- Được. - Lan gật đầu, quay lại đã thấy Duy đi được khoảng xa, cô dõi theo dáng cao lớn của anh, anh cô đơn quá...

---------------------

Bốp!

Triết Huân ngã nhào xuống đất sau cú đánh mạnh mẽ đó, khóe môi cậu xuất hiện vệt máu. Không ngồi dậy, cậu đưa tay lau vết máu, chưa nhận rõ vấn đề. Lúc cậu chạy trên đường về nhà Lưu Ly có hỏi Duy đang ở đâu, anh trả lời ngắn gọn là bệnh viện thì cậu tức tốc đến đó với tốc độ khủng khiếp, tưởng chừng chỉ cần đụng một cái gì đó trên đường cũng đủ làm nên một vụ tai nạn khủng khiếp. Nhưng cậu an toàn đến bệnh viện, đến nơi gặp Duy đứng ngay bãi đỗ xe, chưa kịp lên tiếng đã nhận ngay cú đấm này rồi.

Chưa kịp làm gì đã bị Duy nắm lấy cổ áo quát lớn vào mặt:

- Cậu đối xử với em tôi như thế nào hả? Cậu làm gì để con bé suốt ngày vào viện thế hả? Cậu từng hứa gì với tôi?

- Gì cơ? Vào viện? Anh nói cái gì? - Bỏ qua lời nói nặng của Duy, Triết Huân trở tay núm lấy cổ áo Duy nói lớn.

- Ha! - Duy nhếch môi cười. - Cậu quan tâm em gái tôi sao?

- Trả lời đi, Lưu Ly làm sao? - Hết kiên nhẫn, cậu quát to vào mặt Duy, có trời mới biết cậu lo lắng cho Lưu Ly tới mức độ nào, lúc nghe tin nó biết tất cả, tim cậu như không ở vững trong lồng ngực nữa, cậu sợ nó có chuyện, và bây giờ cái cậu sợ đang ở ngay trước mắt cậu.

Bốp!

-TRIẾT HUÂN!

Lại một cú đấm vào gương mặt mĩ nam kia, Duy tức giận đến cực điểm của anh rồi. Cậu tỏ ra lo lắng như thế làm gì trong khi cậu bỏ mặc Lưu Ly? Cậu đóng kịch trước mặt anh sao?

Cảm giác tê nhức lan truyền khắp mặt Triết Huân, cậu ngã nhào xuống đất sau cú đấm đó.

- Triết Huân, cậu có hiểu Lưu Ly không? Lưu Ly là em gái tôi! Tôi thấy nó lớn lên, tôi che chở nó chẳng lẽ tôi không hiểu nó? Nó hiếu thảo, nó yêu thương mọi người nhưng cách biểu hiện của nó không là khóc lóc chịu đựng cậu hiểu chưa? Từ khi cậu xuất hiện, cậu biến em tôi thành cái gì? Cậu trêu đùa cảm xúc của em tôi? Vì cậu, tất cả là vì cậu! - Duy điên cuồng hét lên, người đi đường hiếu kì nhìn hai chàng trai xô xát nhau trước cổng bệnh viện mà hầu hết thầm nghĩ tranh một người con gái.

Cũng không sai, là tranh một người con gái. Tình cảm yêu thương của Duy dành cho Lưu Ly hẳn ai cũng biết nó lớn như thế nào, anh có thể đứng im để Lưu Ly lặng lẽ rơi nước mắt vì một người con trai khiến nó đau khổ sao? Còn Triết Huân, cậu chạy xe với tốc độ kinh khủng đến đây trong thời gian sớm nhất để tìm Lưu Ly, cậu lo lắng cho nó thế nào, sợ như thế nào ai hiểu thấu, để rồi đến đây lại nghe người khác nói cậu làm khổ nó, không cho gặp mặt, cậu chịu được sao?

- Triết Huân, huỷ hôn đi.

Hả?

- Cậu dường như không làm đủ trách nhiệm, ngay từ đầu tôi biết chắc cậu rất muốn huỷ hôn, thời buổi này còn hôn ước cái quái gì. Huỷ hôn đi, tôi sẽ nói chuyện với người lớn. Cậu và Lưu Ly cần tự do. - Duy chậm rãi nói, mắt anh hướng về phía phòng bệnh xa xa.

- Anh biết rõ tôi và Lưu Ly yêu nhau. - Triết Huân vẫn ngồi dưới đất với bộ dạng thê thảm lên tiếng.

- Nhưng tôi cũng biết rõ Lưu Ly đau như thế nào. Vì cậu.

----------------------------

Lưu Ly nhìn người con gái trước mặt, có cảm giác mình đã gặp ở đâu rồi. Nhưng sao cô gái này lại ở đây?

- Chào em, Lưu Ly, chị là Lan, bạn của Duy. - Lan thấy Lưu Ly nhìn mình như thế, cô tự giới thiệu.

- Chào chị. - Lưu Ly mỉm cười, nó nhớ đây là ai rồi.

- Em ổn chứ? - Lan lại gần hỏi.

- Em khoẻ rồi, chị ngồi đi. - Lưu Ly vẫn giữ nét cười trên mặt.

Lưu Ly vẫn nhớ, ngày xưa anh trai nó cứ lẳng lặng theo chân một người con gái khi còn học cấp 2, lúc ấy còn nhỏ, nhưng cũng thấy và ấn tượng được cô gái dáng cao cao, nụ cười rạng rỡ. Lên cấp 3 anh trai nó vẫn như thế, nó không hiểu tại sao anh nó lại theo cô ấy trong khi rõ ràng một chàng trai khác đang đi cùng. Nó còn nhớ rõ anh trai nó hay mỉm cười trước những hành động đáng yêu hay ngốc nghếch. Nhưng thời gian sau, anh trầm hẳn, nét buồn cố giấu đi vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. Thời gian sau đó, anh vui lên như ngày trước nhưng lại có quyết định du học. Sau này nó mới biết anh nó thích cô gái từng tặng anh cây kẹo mút năm lớp 8. Anh vẫn lặng lẽ theo dõi cô ấy, bảo vệ trong im lặng cho đến khi cô ấy có bạn trai. Không ngờ, hôm nay nó lại được gặp lại cô gái ấy, vẫn là dáng dáng cao cao và nụ cười rạng rỡ mà ngày xưa nó thấy.

- Em chưa bao giờ nghe anh Duy nói có bạn là con gái đấy ạ. - Lưu Ly lễ phép nói.

- Ah? À... chị là nhân viên trong công ti.

Nhân viên trong công ti? Nhân viên? Không phải chứ?

- À, ra thế! -Nó gật gù. - Anh Duy đâu ạ? Lại phải phiền chị như thế này, khuya lắm rồi.

- Anh ấy đi giải quyết công việc rồi. Lưu Ly, em đừng ngại, chị cũng không có bận.

Giải quyết công việc. Lưu Ly trầm đi hẳn. Duy chắc bận lắm, công ti như thế nào nó còn chưa biết rõ, cón phải lo cho ba mẹ và nó.

A! Ba mẹ.

- Ba mẹ em đâu? - Nó đột ngột hỏi, sắc mặt khó coi đi rất nhiều, tại sao nó lại có thể quên chứ? Nó là đứa con như thế nào đây?

- Ông bà Chủ tịch... - Lan thấy nghẹn. -Bà chủ tịch nằm trong phòng hồi sức, còn Chủ tịch, ông ấy nằm ở phòng cách li, hiện giờ vẫn chưa được vào thăm.

- Em muốn đi xem họ thế nào.

- Không được. - Có những hai âm thanh cũng vang lên.

Nó nhìn ra ngoài cửa, chàng bác sĩ trẻ đang bước vào. Nó biết và nhớ vị bác sĩ này, là Thái, bạn anh nó.

- Tôi yêu cầu em nằm yên một chỗ cho đến ngày mai. - Thái bước tới giường bệnh cao giọng nói, nếu để con bé này đi bây giờ có lẽ lát nữa anh không yên với Duy.

Lưu Ly không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt Thái.

- Lưu Ly, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Em phải biết bây giờ là mấy giờ, hai bác ngủ rồi, hơn nữa ba em vẫn đang theo dõi và người nhà chưa thể vào. - Thái cười cười nói, anh sợ nhất ánh mắt kiểu vang xin đó, ngày còn đi học anh thường ghé nhà nó chơi, mỗi khi cần anh giúp gì nó luôn nhìn anh như thế, và thật khó để từ chối.

- Duy dặn tôi rồi, em phải được nghỉ ngơi! Mọi chuyện đợi cậu ấy về rồi tính. Phải không, Lan?

- Phải. - Lan lập tức gật đầu. - Sao anh biết tên tôi?

Thái nhìn Lan một hồi, rồi mỉm cười trả lời:

- Tôi không biết tên cô mới là chuyện đáng ngạc nhiên đấy!

-------------------------------------------------

- Duy, trừ khi tôi chết đi chuyện huỷ hôn mới được thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.