Ngoài cửa có tiếng mở khóa, Song Hỉ đang nằm trên sô pha bấm bấm điều khiển lập tức tắt ti vi cái rụp rồi chạy ra.
“Cậu đã về?”
“………A.”
Song Hỉ đứng ở huyền quan(*), mặc áo ngủ in hình nhân vật hoạt hình, xoa xoa tay, trên mặt còn mang theo nụ cười hơi hơi lấy lòng, thoạt nhìn rất giống cún con đang nghênh đón chủ nhân trở về. Tương Văn Đào vì sự liên tưởng này mà mỉm cười một chút, dùng một giọng nói cưng chiều mà ai cũng hiểu chỉ có kẻ ngốc là không nhận ra: “Sao còn chưa đi ngủ?”
Song Hỉ không cần (phải) nghĩ ngợi đã buột mồm: “Chờ cậu về.” Tương Văn Đào đang đắm chìm trong sự vui sướng chưa đầy hai giây, đã nghe thấy cậu vội vàng bỏ thêm câu: “Cậu với Song Khánh —— nói chuyện sao rồi?”
(*) huyền quan: khu vực tính từ cửa chính đến phòng khách.
Hôm nay lúc tan tầm Tương Văn Đào có gọi về nhà báo hẹn đi ăn cơm với Song Khánh nên trong lòng cậu có hơi bồn chồn.
Loại chuyện này không thể để lâu, nói sớm một chút sẽ tốt hơn. Cậu cảm thấy lo lắng, Song Khánh lớn đến từng này, từ trước đến nay chỉ có cô từ chối người khác, chứ chưa từng có ai từ chối cô, nếu Tương Văn Đào nói năng không khéo, chỉ sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Loại chuyện này người ngoài càng ít hỏi han an ủi thì còn đỡ, bằng không đương sự sẽ càng cảm thấy mất mặt thêm thôi.
Tương Văn Đào hơi nản lòng, nghĩ lại, cũng không phải lần đầu biết Song Hỉ coi trọng người nhà như thế nào, nếu vì vậy mà buồn, chỉ sợ sau này còn phải chịu nhiều. Nghĩ xong liền bình thường trở lại, vừa cúi người thay giầy, vừa nhẹ nhàng bâng quơ trả lời cậu.
“Đã nói xong, được rồi.”
“Thế nào là ‘được rồi’?” Lời vừa ra khỏi miệng Song Hỉ mới cảm thấy như mình đang chất vấn người ta vậy, không ổn. Vội vàng hỏi lại: “Phản ứng của nó ………. Thế nào?”
Tương Văn Đào thở dài.
“Cậu cho rằng cô ấy sẽ thế nào? Kêu khóc nói ‘Em không lấy chồng’ sao?”
“Em tớ sẽ làm chuyện mất mặt vậy sao?! Đừng có đùa giỡn nữa!”
“Không phải xong rồi sao?” Tương Văn Đào xỏ dép đi vào nhà, “Cậu cũng biết được rồi còn gì.”
Song Hỉ cắn môi không nói lời nào.
Tương Văn Đào đi vài bước cũng không thấy cậu đáp lời, quay đầu lại nhìn, thấy cậu vẫn đứng đó thất thần, lại cảm thấy nên an ủi cậu một chút.
Bước đến chỗ cậu vỗ vỗ vai nói: “Yên tâm, con gái bây giờ rất kiên cường, tôn chỉ của các cô ấy là ‘Người đàn ông tiếp theo sẽ tốt hơn’, tớ cam đoan Song Khánh khỉ đau khổ nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau chắc chắn lại hăng hái như cũ ………. Cho nên cậu cũng đừng quá để tâm.”
(*) Tương tự câu “Đời còn dài giai còn nhiều” =))~
Song Hỉ rầu rĩ nói: “Tớ cũng biết vậy ——”
Lúc này tâm trạng của cậu có hơi phức tạp.
Đương nhiên cậu không muốn Song Khánh buồn khổ vì tình. Nhưng nếu bị từ chối mà Song Khánh cũng không cảm thấy gì, lại làm cậu có hơi buồn.
Cả đời cậu, chưa từng có cơ hội được bảo vệ em gái khỏi bị chó đuổi hay bị đứa nhỏ khác trêu ghẹo. Đơn giản vì Song Khánh cứ êm đẹp mà lớn lên, trước thì dựa cha mẹ, sau tự dựa bản thân, người anh trai như cậu, dường như chẳng giúp ích được gì cho đời cô.
Tuy rằng loại ý nghĩ này không tốt cho lắm, nhưng sâu trong tiềm thức của cậu, vẫn hi vọng Song Khánh bất bình chuyện gì đó, để người anh này được thể hiện một chút. Nhiều năm trước, bị em gái thở dài nói cậu không phải hình mẫu anh trai lý tưởng đã tạo thành gút mắc trong lòng cậu, tuy rằng không thể đem lại vinh hoa phú quý cho em gái, nhưng ít nhất cô cũng không phải xấu hổ vì cậu.
“Song Hỉ?” Tương Văn Đào có hơi lo lắng gọi giật cậu.
“Tớ không sao………” Tuy rằng biết mình cứ quan trọng hóa vấn đề, kỳ thực cô bị thất tình cũng không tổn thương nghiêm trọng như cậu nghĩ, nhưng Song Hỉ vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cậu và nó……… Rốt cuộc đã nói gì?”
Tương Văn Đào nhìn cậu.
Anh cao hơn Song Hỉ nửa cái đầu, mỗi khi đối mặt như vậy đều nhìn từ trên cao xuống, một đôi mắt thâm thúy làm cho Song Hỉ cảm thấy áp bách.
“A, cậu —— chắc không phải cậu nói mấy lời kiểu như ‘Anh không có cảm giác gì với em” đấy chứ?” Những lời nói này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu nữ lắm đấy.
Tương Văn Đào im lặng mỉm cười, tựa như đang giễu cợt trí tưởng tượng của cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn biết thật sao?”
Song Hỉ khẩn trương gật gật đầu.
Tương Văn Đào hơi dao động chớp mắt, Song Hỉ phát hiện trong đáy mắt anh có một tia do dự chợt lóe. Thần sắc như vậy quả là hiếm khi thấy được trên mặt Tương Văn Đào, cậu còn tưởng mình nhìn lầm, đang muốn nhìn kĩ lại một chút, ánh mắt Tương Văn Đào đã khôi phục lại. Giờ phút này, thần sắc do dự trong mắt anh hoàn toàn tiêu thất, nhìn thẳng cậu, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn tươi cười:
“Tớ nói với cô ấy tớ là gay.”
Song Hỉ khẽ nhếch miệng.
Hai anh em này phản ứng chẳng khác nhau là mấy.
Tương Văn Đào khẩn trương rồi lại cố gắng bình tĩnh chờ đợi phản ứng của Song Hỉ.
Dường như qua thật lâu, Song Hỉ mới hít sâu một hơi: “Cậu đã nói như vậy thật sao?”
Tương Văn Đào chậm rãi gật đầu. Được cậu đáp lại hai chữ: “Thiên tài.”
Chọn được lý do này ………. Mẹ nó thực quá tuyệt.
Không phải Song Khánh không đủ hấp dẫn, cũng không phải cô có điểm nào không tốt, tất cả đều do Tương Văn Đào, ngàn sai vạn sai, lại sai ở điểm anh là đồng tính không có hứng thú với phụ nữ.
Song Hỉ bội phục sát đất: Có thể đưa ra một cái cớ kinh điển như vậy, ngay cả tự tôn của đàn ông cũng không màng, thật làm người ta kinh ngạc!
Tương Văn Đào dại ra mất mấy giây, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Đối với loại suy nghĩ rẽ sang hướng thứ ba này của Song Hỉ làm anh dở khóc dở cười, ngầm nhìn cậu bằng nửa con mắt.
“Diệp Song Hỉ, cậu nghĩ rằng tớ và cậu lừa cô ấy sao?”
“Hử?”
Tương Văn Đào ghé sát vào cậu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ tàn nhẫn, từng chữ lại từng chữ nói ra: “Tớ nói thật đấy.”
......
......
Trong chốc lát căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.
“Đồng tính luyến ái?”
“Đúng.”
“Cậu?”
“Hừ.” Hừ một tiếng tỏ vẻ chấp nhận.
Song Hỉ không còn lời nào để nói. Bị khiếp sợ rồi.
Không thể trách cậu được, với cậu, những người đồng tính là một cái gì rất xa xôi. Cậu lớn từng này, còn chưa từng gặp được một người đồng tính nào, cũng kiểu như chuyện ngôi sao lớn như Trương Quốc Vinh là người lưỡng tính cũng xa xôi như thế(*). Bởi vậy, với cuộc sống của đồng tính luyến ái, cậu hầu như chẳng biết gì cả, trong suy nghĩ của cậu, đồng tính chắc là một người đàn ông nói chuyện ẻo lả, nhưng Tương Văn Đào nam tính như vậy, sao có thể nằm trong số đó chứ?
Khó có thể tưởng tượng.
Song Hỉ không hiểu, vì sao có phụ nữ tốt không thích, lại đi thích đàn ông có những thứ giống nhau (ý nói giống nhau về cấu tạo cơ thể), âm dương hòa hợp mới là lẽ phải chứ.
Khiếp sợ cực độ làm cậu không giữ được miệng mà thốt lên: “Đây là bệnh ——” lập tức ngậm miệng lại, nhưng không còn kịp rồi, Tương Văn Đào vừa nghe thấy đã đen mặt, “—— phải chữa! Đúng không?”
“……….” Song Hỉ bị ngữ điệu kia của anh uy hiếp, nhất thời không dám nói thêm gì nữa.
Tương Văn Đào nhăn đôi mày rậm nhìn cậu, thật lâu sau, thở dài, dùng một giọng điệu vô cùng đau xót nói.
“Song Hỉ, tớ nên làm thế nào với cậu đây? Tớ vẫn nghĩ cậu là một người có chiều sâu, biết suy nghĩ, tâm địa thiện lương, biết thông cảm với những người yếu thế ………..” Những lời tâng bốc như vậy làm Song Hỉ đỏ mặt —— Ngụ ý của Tương Văn Đào cậu không phải như vậy.
“Nhưng sao cậu cũng mang theo thành kiến lớn như vậy? Cậu chưa hiểu rõ về chúng tớ (*), dựa vào cái gì mà có thể kết luận đây là bệnh? Mao Chủ tịch còn từng nói “Chưa điều tra rõ thì không có quyền lên tiếng”, cậu………….” Anh ngừng lại, không nói thêm gì nữa, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ thất vọng và đau lòng vô hạn.
(*) ý chỉ người đồng tính nói chung.
Song Hỉ xấu hổ, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ khi gặp lại đến nay Tương Văn Đào tốt với cậu đến độ không chê trách được chỗ nào. Cậu thực không muốn làm tổn thương anh, nhưng dưới tình huống bị cảm xúc chi phối, những lời nói ra so với dao còn sắc bén gây thương tích cho người khác hơn. Lúc này cậu hối hận biết bao vì câu nói đã thốt ra kia.
Bối rối im lặng hồi lâu, Tương Văn Đào nhắm mắt lại, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
“Thôi được, nếu cậu thật sự không thể chấp nhận ………… Cậu muốn chuyển đi, tớ cũng không phản đối.” Anh mỉm cười thê lương đứng lên, nhẹ giọng nói: “Dù sao bây giờ cậu cũng vững bước hơn rồi …….”
(*) Trương Quốc Vinh: Là một diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ rất rất nổi tiếng của Hong Kong, là ngôi sao châu Á duy nhất có mặt trong top 5 “Global Music Icon” do CNN tổ chức bình chọn, ông đứng ở vị trí thứ ba, sau Michael Jackson Ông tự nhận mình là một người lưỡng tính. Ngoài mối tình với hai người phụ nữ, ông còn được cho là có mối tình đồng tính với Đường Hạc Đức. Chi tiết cụ thể xin vào để xem. (tên thân mật của cặp Vinh-Đức này là Gor Gor(ca ca) và Tong Tong (Đường Đường), nghe yêu XD~~)