Một tiếng gọi vậy thôi mà ở trong phòng kín nghe lại thật chói tai, Tương Văn Đào bỗng dừng lại.
Anh cũng không hoàn toàn đánh mất lý trí, khi người trước mặt mình là Song Hỉ, dù anh có giận thế nào cũng sẽ không làm ra những chuyện không thể vãn hồi được.
Người Thiểm Tây nói: Vợ phải đánh mới nên người. Đánh mãi đánh mãi rồi cũng thành vợ ngoan.
Dù cho chúng ta bỏ qua tính đúng đắn trong thái độ đối với vấn đề bạo lực gia đình ở câu trên, nhưng chưa nói gì đến người khác giới, kể cả là người yêu đồng giới lúc không hòa hợp cũng động tay động chân với nhau (dù sao cũng là hai sinh vật giống đực). Lẽ ra tên nhóc Song Hỉ này đáng bị giáo huấn một trận, cơ mà Tương Văn Đào nỡ lòng nào chứ, mang “chuyện đó” ra trừng phạt cậu mới giống tính cách của anh hơn.
Tiếng kêu khóc nức nở của Song Hỉ, những ngón tay nắm chặt đến độ trắng bệch, thân thể cứng còng, như đang minh chứng cho sự sợ hãi và căng thẳng của người dưới thân, Tương Văn Đào nhìn đăm đăm, chợt thấy thật hối hận.
Sao anh có thể nỡ làm tổn thương cậu cho được, cậu – người mà anh đã trân trọng bấy lâu nay.
Nhưng nếu cứ cho qua như thế, thật chẳng khác nào thùng rỗng kêu to (*), còn có thể giáo huấn gì nữa?
(*) Nguyên văn là “雷声大雨点小” dịch là “sấm to nhưng mưa thì nhỏ”, câu này được hiểu là một người nói thì rất có khí thế nhưng đến khi làm thì chẳng được bao nhiêu, Việt Nam mình thì có câu “thùng rỗng kêu to” và câu “Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa” là tương tự về mặt ngữ nghĩa.
Anh dừng lại làm cho Song Hỉ thấy hi vọng.
Cơ thể Tương Văn Đào không quá cường tráng, nhưng dù tiêu hao phần lớn thể lực như vậy, anh vẫn có thể bế Song Hỉ một cách dễ dàng. Sự khỏe khoắn như một ngọn núi vững chãi ấy lại không hề thể hiện ra ngoài….. Một người như vậy nếu bị chọc giận, khỏi cần bàn nhiều, chính mình sẽ chẳng có kết quả tốt lành gì cho cam.
Bởi thế nên Song Hỉ rất căng thẳng.
Cậu không có gan giãy dụa, càng không không dám mở miệng xin anh tha cho, toàn thân cứ căng lên như vậy, may mà Tương Văn Đào lại như mọi khi, mềm lòng, thở dài, sau đó bỏ qua cho cậu.
Quả là Tương Văn Đào có hơi mềm lòng thật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn thấy không thể bỏ qua như thế được.
Không nghiêm khắc thì không thể vào khuôn phép được, anh đã đi trên con đường “dịu dàng” lâu lắm rồi, tính cách của Song Hỉ cũng đã có sự thay đổi rõ rệt, giờ là lúc anh nên ép cậu vào khuôn khổ.
Nghĩ như thế, anh điều chỉnh lại tư thế, ghé vào tai Song Hỉ ——
Tư thế thay đổi khiến Song Hỉ mẫn cảm bật ra một tiếng rên, có vẻ rất khó chịu, rồi lại như có chút vui sướng. Tương Văn Đào nhăn mặt, cố gắng kiếm chế những cảm xúc nhộn nhạo. Anh vỗ nhẹ vào mặt Song Hỉ, chùng giọng nói: “Song Hỉ, chỉ bên một người, ấy là một truyền thống tốt đẹp. Nếu cậu đã theo tớ, cậu sẽ không còn đường lui nữa. Có hiểu không?!” Anh vừa nói dứt lời, cũng không kìm được nữa mà mạnh mẽ ra vào, cũng thỏa lòng khi nghe được tiếng thét chói tai của Song Hỉ.
Thật ra những lời này của Tương Văn Đào, chẳng khác nào mớ lý luận của bọn ăn cướp, thật là khó cho anh khi phải nói ra mấy lời hùng hồn như vậy. Nếu Song Hỉ còn sức để suy ngẫm thì có lẽ đã nhảy dựng lên cãi lại: chỉ ở bên một người? Ông đây sống là người của cậu, chết là ma của cậu chắc! Chỉ tiếc là lúc này đầu óc Song Hỉ nhũn nhão hết rồi, mơ mơ màng màng, bao nhiêu sức chỉ dồn cho việc thở dốc.
Tương Văn Đào lại đẩy mạnh vào: “Có hiểu không?!”
Song Hỉ ư một tiếng, nức nở đáp: “Hức ~ Hiểu rồi ……..”
Tương Văn Đào nhìn chòng chọc cậu một lúc, thấy người dưới thân sắc mặt đỏ hồng liên tục thở dốc, chỉ sợ cậu nói là hiểu nhưng thật ra lại chẳng hiểu gì sất. Anh bật đèn bàn lên cho sáng, gương mặt Song Hỉ được ánh sáng chiếu rọi toàn bộ, theo phản xạ tránh đi một chút.
Tương Văn Đào lập tức xoay mặt cậu trở lại, dưới ánh đèn, ánh mắt anh đỏ vằn lên, ép hỏi cậu: “Tôi hỏi cậu, tôi là gì của cậu nào?”
Dáng điệu cúi người ép cung của anh ngập tràn khí thế, mang theo một cảm giác uy nghiêm trấn áp người khác. Mà Song Hỉ, dù là tư thế hay khí thế đều ở thế hạ phong. Ánh mắt đe dọa của Tương Văn Đào khiến Song Hỉ ý thức được nếu mình trả lời là bạn cùng lớp, là bạn bè, vậy thì không được coi là có khí khái, mà nên gọi là không thức thời. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Song Hỉ chần chừ một chút, mặc dù có hơi thẹn nên khó mở miệng nói ra, nhưng trong hoàn cảnh này, làm trang tuấn kiệt có lẽ tốt hơn.
“Bạn……bạn trai…….”
Nhỏ giọng nói xong, trên mặt cũng nóng cháy bừng bừng. Cậu lo sợ đề phòng, nghĩ rằng nếu thừa nhận quan hệ người yêu với Tương Văn Đào, có lẽ anh sẽ bỏ qua cho cậu cũng nên? Nhưng Tương Văn Đào vẫn không hài lòng.
“Là đàn ông. Tôi là người đàn ông của cậu.”
“………..”
Tương Văn Đào ngang tàng ra lệnh: “Nói lại coi nào. Tôi là gì của cậu hả?”
“…………”
Song hỉ 囧, Tương Văn Đào dùng sức ở hạ thân để nhắc nhở, bị anh giữ chặt nghiêm phạt lập tức nhắc nhở Song Hỉ, cậu không có cốt khí nhanh chóng khuất phục: “Đàn ông. Cậu là người đàn ông của tớ!”
Tốt lắm.
Tương Văn Đào hít sâu một hơi.
“Diệp Song Hỉ, cậu phải nhớ kĩ những lời đã nói hôm nay.”
Một câu chốt lại làm cho Song Hỉ như được ân xá, lập tức gật đầu.
Cơ mà cậu gật đầu nhanh quá, khiến người ta không thể không nghi ngờ phải chăng người này chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này nên mới đồng ý. Tương Văn Đào chớp mắt, trong giọng nói mang theo tính ám chỉ rõ ràng: “Tạm thời không nhớ được cũng không sao, bởi vì tớ sẽ tăng cường trí nhớ cho cậu ——”
Bản lĩnh giúp người khác tăng cường trí nhớ của Tương Văn Đào có lẽ rất cao siêu, bởi lẽ sau này, mỗi lần Song Hỉ nhìn thấy dây điện thoại ở đầu giường vẫn run như cầy sấy. Cậu thật sự rất….. sợ bị trói…….
Sức lực cạn kiệt, cuối cùng Song Hỉ hoàn toàn bất động nằm trên giường.
Hoan ái hồi lâu, cậu đã sớm bị Tương Văn Đào ép khô, thầm nghĩ mình phải mau ngủ, ngủ……. Nhưng mà giữa lúc mơ mơ màng màng như thế cậu vẫn còn lờ mờ thấy dường như mình đã quên làm gì thì phải, trước mắt hiện lên bóng dáng một người, là dáng hình thân quen ấy, là Tương Văn Đào đang cầm mấy sợi dây điện thoại.
Đầu ngón tay cậu khẽ giật, muốn đưa tay kéo anh để nhắc nhở anh tháo dây, nhưng một chút sức lực cũng không còn, tay chỉ sượt nhẹ qua da của anh.
Tương Văn Đào cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu vẫn gắng gượng mở mắt liền lầm bầm: “Tớ biết rồi mà…….” Lúc này cậu mới nhắm mắt lại ngủ.
………….
Tương Văn Đào giật mình, ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt hiểu ra.
Biết rồi. Đương nhiên là biết rồi.
Song Hỉ làm gì cũng lo trước lo sau, mối quan hệ giữa hai người tới bây giờ cũng không hề rõ ràng, cậu ấy sao có thể không lo sợ. Có lẽ cậu ấy đã xem đi xét lại đủ điều, song vẫn chẳng biết nên làm thế nào, đành đi từng bước một, lửa cháy đến nơi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nói như vậy, tương lai mà cậu nghĩ đến không phải không có anh, mà căn bản là cậu không thể nghĩ đến tương lai.
Lặng nhìn gương mặt mệt mỏi khi ngủ của Song Hỉ, Tương Văn Đào hiểu rõ khuyết điểm của người mình thích hơn bất cứ ai.
Nhát gan, hay sợ sệt, không có lập trường kiên định, dù làm việc gì cũng không kiên trì tới cùng với mục tiêu của mình………
Tương Văn Đào chợt nở nụ cười, nhéo nhéo chóp mũi Song Hỉ.
“Diệp Song Hỉ, không biết nên làm thế nào cho tốt phải không? Vậy thì theo tớ đi, hãy để tớ dẫn lối cho cậu.”