CHƯƠNG 39.
Bên ngoài tiếng mưa rơi đâp lên mái tôn nghe thật lớn.
Ban đêm trời mưa to lại cúp điện, mọi người trừ bỏ lên giường sớm, tựa hồ cũng không còn chuyện gì khác có thể làm
Trong phòng tối đen như mực, người ngồi bên mép giường lặng yên không tiếng động nhấc chân lên giường, tay phải nhẹ nhàng buông màn.
Anh nỗ lực áp chế nội tâm hưng phấn cùng kích động, trong thanh âm tràn đầy sự bình tĩnh giả vờ.
“Ngủ đi…”
Người bên trong tựa hồ sợ run cả người: “Ân…”
Giường gỗ kêu kẽo kẹt vài tiếng khi hai người nằm xuống, một lát sau trong phòng chỉ còn lại tiếng mưa tí tách rơi.
Song Hỉ căng thẳng, khẩn trương, hơn nữa cảm thấy bức bách.
Giường đơn kiểu cũ, bởi vì hơn một người mà có vẻ chật chội, cậu nằm sát vào tường, sợ rằng chỉ cần nhích ra ngoài một chút là sẽ đụng phải cơ thể ấm áp kia. Trong khi đó biểu hiện của Tương Văn Đào so với cậu thì trấn định nhiều lắm, nằm rất an phận, mắt nhắm lại, hô hấp vững vàng──
Nghe tiếng hô hấp đều đều lại khiến Song Hỉ hoảng hốt. Cậu cho đến hiện tại cũng không hiểu được mình tại sao có thể ngầm đồng ý cho anh lưu lại, thậm chí còn đồng ý ngủ chung một giường?
Người ta nói ánh trăng gây ra tai họa, mà cái con người này chỉ đơn giản là cúp điện cũng gây ra tai họa cho được. Nhớ lại chuyện khi nãy, dùng ngữ điệu thương cảm nói thích mình, khẩn cầu cho anh một cơ hội, vì thế mình liền mơ hồ… mềm lòng.
Khụ! Lúc này Song Hỉ mới bắt đầu ảo não.
Trước mặt nguyên tắc trái phải rất rõ ràng, như thế nào lại có thể mềm lòng. Vạn nhất nếu thật sự đêm nay xảy ra chuyện gì, thì cũng đâu thể trách được ai, chỉ có thể tự trách mình, ai biểu mình ngu, mất trộm hai lần trong tay cùng một người.
Song Hỉ hết lo sợ rồi lại hối hận, nhưng hiện tại không có khả năng kêu Tương Văn Đào dậy rồi nói “Anh về đi”, chỉ có thể thật cẩn thận chú ý đến động tĩnh của anh, hi vọng người này có thể giữ lời hứa sẽ không làm gì mình.
Mà biểu hiện trước mắt của Tương Văn Đào, có thể làm cho người khác buông lỏng đề phòng.
Chắc là biết có thể lưu lại đã là tốt lắm rồi, nam nhân rất thành thật nằm ngủ, tay chân cũng thực quy củ, không làm ra một hành động nhỏ nào, Song Hỉ âm thầm nhìn nhiều lần, thấy anh giống như ngón tay cũng chưa hề động, trong lòng lúc này mới thật sự thả lỏng.
Lặng lẽ liếc nhìn hình dáng của người nọ trong bóng đêm…
Kỳ thực cũng không phải chưa có kinh nghiệm cùng giường chung gối với người này
Vào mùa đông, sau khi học bài giường chiếu cũng lạnh, đến buổi tối liền cùng Tương Văn Đào chen chúc trên một chiếc giường… Kết quả mỗi lần tỉnh dậy đều bị người này ôm vào trong ngực.
“Tớ lạnh!” Mà khi mình oán giận nói “Nặng muốn chết!”, Tương Văn Đào luôn luôn là một câu “Cậu kéo hết cả chăn cho nên tớ ôm cậu cho ấm” rất đúng lý hợp tình, lúc đó mình cũng không có nghĩ gì khác, hiện giờ nhớ lại… hay là khi đó anh đã có tâm tư thầm kín với mình?
Ý niệm trong đầu nháy mắt làm Song Hỉ nóng bừng cả mặt, nhớ lại lời nói thâm tình của người này vào buổi tối, cảm giác như bốc cháy.
Khi Tương Văn Đào cứng rắn làm việc kia với mình, cậu hận không thể đánh chết anh, thế nhưng… có trời làm chứng, người này đối với cậu thật là tốt, cũng đã hạ mình rất nhiều. Lòng người đều là từ thịt mà ra, được một người như vậy yêu thương, làm sao có thể không động tâm.
Cậu âm thầm thở dài, nghĩ thầm, nếu Tương Văn Đào là một cô gái tốt, vậy cậu cũng không có nhiều phiền não như vậy… Bỗng nhiên tư tưởng lại trượt đến ý nghĩ tà đạo: Nếu Tương Văn Đào thực sự là con gái, khi ở trên giường… Làm sao có thể giống như lần trước long tinh hổ đấu mãnh liệt như vậy?
Loại tư tưởng này đích xác không nên nghĩ đến. Song Hỉ chẳng qua là khinh niệm chợt lóe, nhưng chỉ một chút này lại khiến thân thể nhanh chóng nhớ tới khoái cảm mất hồn thực cốt kia, nhất thời bụng dưới vọt lên một trận dục hỏa, không thể ngủ được.
Càng không muốn nghĩ đến, thì đầu óc lại cứ quẩn quanh không thể dời đi.
Mà đã không thể dời đi, thì dục hỏa lại càng cháy ác liệt.
Rất nóng, rất khó chịu.
Sau nhiều lần dời lực chú ý đều không thành công. Song Hỉ cắn môi, có chút hốt hoảng.
Cậu vốn da mặt mỏng, trước kia cho dù có tự an ủi, cũng là tránh ở trong phòng cửa nẻo gài kỹ lưỡng rồi mới âm thầm làm việc. Hiện tại dục vọng nói đến liền đến làm cho cậu cực kỳ xấu hổ, làm sao mà dám làm cái loại chuyện như thế khi Tương Văn Đào nằm ngay bên cạnh.
Chính là phía dưới thực sự khó chịu, cậu cho dù lực nhẫn nại có lớn, cũng nhịn không được cọ cọ hai chân, muốn an ủi một chút.
Vừa động, chân giường lập tức két vang lên một tiếng.
Tương Văn Đào mở mắt, quay sang hỏi: “Ngủ không được?’’
“…” Song Hỉ cứng người không dám nhúc nhích.
Tương Văn Đào cười cười, nhẹ giọng toát ra một câu: “Tôi cũng ngủ không được.”
Nói vô nghĩa, ngủ không được là chuyện đương nhiên, hai người chen chúc trên một cái giường đơn còn có thể an ổn mà ngủ, đó gọi là vô tâm vô phế.
Vừa nghĩ như vậy, trong đầu Song Hỉ lại nảy ra một ý nghĩ khác, cậu có chút khẩn trương: Nếu như là vợ chồng hoặc tình nhân, vào những lúc như thế này, có phải sẽ có một người nói: “Vậy chúng ta làm chút chuyện thoải mái đi!”
Tương Văn Đào trở mình, làm Song Hỉ chấn kinh không ít. Nhưng rồi lại thấy người nọ cũng không có thêm động tác gì, chẳng qua là nhổm người dậy, một tay đỡ lấy đầu.
── Đây tựa hồ là một tư thế sẵn sàng nói chuyện phiếm. Mặc dù không có đèn, nhưng khoảng cách gần như vậy, Song Hỉ vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của anh lộ ra một tia cười mỉm khó có thể miêu tả bằng lời.
Anh nhìn Song Hỉ, thần thái thực nhẹ nhàng, cũng không có tà niệm. Anh dùng loại ngữ điệu thoải mái quen thuộc nói: “Song Hỉ em thử nói xem người khác vào những đêm ngủ không được họ làm gì cho qua thời gian?
Song Hỉ khóe miệng nhất thời kéo lên.
Cậu nhớ trước đây thầy giáo giảng bài nói rất dí dỏm: Vì sao dân quê lại rất đông con? Chẳng qua buổi tối họ không có việc gì làm thôi.
Tương Văn Đào cũng không phải cô gái ngây thơ, trong đêm tối bỗng nhiên khờ dại ngây ngô hỏi ra câu này, bụng dạ đúng là khó lường.
Tưởng tượng như vậy, hô hấp liền rối loạn.
Cậu bình thường thiếu máu, nhợt nhạt, đối với phương diện *** cũng không quá mạnh mẽ, nhưng khi dục vọng thật sự đến, sự liên tưởng lại đặc biệt phong phú. Cậu lúc này mặt nóng tim đập, suy nghĩ như nước, khi thì là lần trước cùng Tương Văn Đào làm cái loại tình cảm mãnh liệt, lúc lại là tâm tư nảy ra ý nghĩ cuồng tiếu: “Đêm nay sấm chớp mưa gió thế này, tụi mình làm vài chuyện thú vị hơn nhé?”
Làm việc, làm việc…Tưởng tượng như vậy, dĩ nhiên cả người khô nóng.
Tương Văn Đào nghe tiếng hô hấp của cậu có vẻ loạn, nhịn không được cũng nuốt ực một cái.
Nam nhân đối với người mình thích làm sao không nghĩ đến việc thượng giường, anh trăm phương nghìn kế để được lưu lại nơi này, trong đầu tự nhiên cũng tồn tại một phần tâm tư, chẳng qua lại sợ chọc giận Song Hỉ, vẫn nỗ lực khắc chế, lúc này Song Hỉ lại động tình, trong lòng thực vui mừng qúa đỗi, hơn nữa anh cũng biết, giờ phút này hành động mới là thượng sách. Liền lặng yên không lên tiếng, mặt chậm rãi đưa qua.
Song Hỉ nhìn gương mặt của anh càng ngày càng gần, dường như sắp hôn lên môi cậu. Cậu khẩn trương muốn chết, theo bản năng tay túm chặt vách mùng.
Kỳ thực cũng biết như vậy là không đúng.
Kỳ thực cũng biết nên khẩn cấp kêu ngừng.
Thế nhưng khi Tương Văn Đào áp môi lên, hết thảy lý trí, thanh tĩnh gì gì đó oanh một tiếng, toàn bộ đều bỏ chạy.
Tương Văn Đào hôn triền miên, cẩn thận, nhưng môi lại chỉ nhẹ nhàng dán lên tựa như bướm đậu, hoàn toàn không giống như lần trước, tình cảm mãnh liệt như cuồng phong mưa rào. Song Hỉ được anh ôm hôn như vậy, nhịn không được lông mi khẽ run rẩy, đợi cho người nọ rời đi, lúc này giống như được đại xá thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở to mắt, chăm chú nhìn người ở phía trên.
Tương Văn Đào tiếp theo cũng không có hành động gì, chỉ cúi người nhìn, ánh mắt thâm trầm, giống như cho cậu thời gian để chạy trốn.
Song Hỉ kinh ngạc nhìn anh. Cậu trong lòng cũng rõ, nếu còn tiếp tục tuyệt đối không thể trốn chạy được nữa, kỳ quái chính là, cậu thế nhưng lại không muốn trốn, có lẽ là nhớ kỹ cái cảm giác khi hai thân thể kết hợp chặt chẽ, hay là nụ hôn khẽ của Tương Văn Đào làm cho cậu lưu luyến nhiều hơn, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn không thể cử động, đối với chuyện sắp xảy ra trong lòng có điểm sợ hãi, rồi lại là một chút mong chờ…
Bầu không khí thật sự quá tốt, thân thể Tương Văn Đào cũng nóng lên. Anh kiên quyết chấp hành chân ngôn nói ít làm nhiều, khi cúi xuống, nụ hôn đã được tăng thêm mấy phần lực đạo, bàn tay ngựa quen đường cũ theo phía dưới thân thể của người nọ lần mò, cầm lên khí quan của Song Hỉ vốn đã không an phận.