Sau tuần trăng mật ở Địa Trung Hải, Phong chợt nhớ ra là mìnhchưa nói câu đó với cô, dù biết bây giờ cô đã là vợ anh rồi nhưng từlúc yêu nhau đến giờ, anh chưa nói ba từ đó thì phải.
Cô đang gọt tráicây trong bếp để tráng miệng sau bữa tối thì bất chợt anh lại gọi.
- Tinh Á, lại đây.
- Anh ngồi trên ghế sofa, gọi cô.
- Gì vậy anh?- Cô bỏ dao gọt và trái táo xuống đĩa đi lại gần.
Anh túmlấy tay cô rồi kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình.
- Hử? Anh sao vậy?- Cô ngạc nhiên vì hành động này của anh.
Không phảilà lại muốn “vắt kiệt sức lực” cô đấy chứ?- Anh chưa nói cái đó.
- Anh cúi xuống hôn lên cổ cô.
- Nói cái gì?- Cô mơ hồ hỏi lại.
- Anh Yêu Em.
- Uhm, anh nói rồi mà.
- Lúc nào chứ?- Anh hỏi.
- Lúc em bị đâm đó, anh có nói mà.
- Vậy à? Sao anh không nhớ nhỉ?- Làm sao em biết được.
- Cô đáp.
- Uk, chắc anh quên.
Nhưng mà Tinh Á à,….
.
ăn cơm xong rồi….
chúngta cũng nên đi nghỉ thôi….
.
- anh cười rồi bế cô lên phòng.
- Á, thôi mà anh, mới ăn cơm xong mà vận động mạnh là đau bụng đó.
- Cô vùng vẫy.
- Anh sẽ nhẹ nhàng, em yên tâm đi, kỹ thuật điêu luyện của anh đâu đếnnỗi nào đâu mà en phải cuống lên vậy?- Thôi mà….
.
anh….
Nhưng có muốn thôi cũng không được, Phong đời nào chịu thôi chứ? Quanniệm của anh là có vợ thì phải biết quản lý vợ trên giường, còn vợ thìcó thể quản lý chồng ở bất cứ đâu tùy thích, mà nếu là trên giường thìcàng tốt.
2.
Các ông chồng khó tính.
Trước đây khi chưa lấy chồng thì phụ nữ muốn ăn mặc thế nàocũng không ai quản nhưng từ ngày lấy chồng, họ đều bị chồng cấm cản vềtrang phục.
Ở nhà thì mặc sao cũng được nhưng đi làm hay bất kỳ là điđâu cũng phải ăn mặc kín đáo.
- Tinh Á thật sướng nha, có chồng rồi mà vẫn cứ thoải mái mặc đồ theoý thích, còn hai đứa mình thì bị cấm nè.
- An rầu rĩ.
- Ông Quân nhà mình lúc nào cũng để ý trang phục của mình, thật khóchịu mà.
- Đan cũng kể lể.
- Mình cỡ này là kín lắm rồi, nếu thích phàn nàn là mình cho ngắn hơnxíu nữa, cho nên, Phong nhà mình không dám ho he đâu.
- Cô cười.
- Ông trời thật bất công mà.
- Tại các cậu lấy nhầm những ông chồng khó tính thôi.
Thực ra anh Phong để vợ mình tự do mặc đồ, mặc gì cũng được miễn saothoải mái là được rồi nhưng tối đến thì e là không được thoải mái đâunha.
Tại vì nghĩa vụ vợ chồng thì hẳn nhiên là không được trốn tránhrồi.
Kakakakakaka.
3.
Chướng ngại vật.
Kết hôn lâu rồi, chắc cũng được một năm rồi mà không thấycặp vợ chồng nào có tin vui.
Các bậc cha mẹ buồn lắm, cứ hối các conmau mau sinh cháu đi.
Thế là thuận theo lẽ thường tình, Quân và Namcũng được thăng chức lên làm papa của các baby sắp chào đời.
Chỉ khổcho An và Đan, đang còn trẻ chưa muốn làm mama.
Còn Phong thì cho dùbố mẹ có thúc ép cỡ nào anh cũng không chịu.
- Hai nhà kia đã có tin vui rồi, anh không muốn chúng ta có tin vuisao?- Cô nằm trong vòng tay anh, khẽ lên tiếng hỏi.
- Không.
- Sao vậy? Anh không thích trẻ con à?- Em muốn có con sao?- Không phải là muốn có mà là…ba mẹ….
.
- Không nhất thiết phải có con, anh không muốn có chướng ngại vật cảntrở chuyện chăn gối của chúng ta.
- Phong nói- Anh đừng có trẻ con như vậy.
- Anh không trẻ con, chúng ta xa nhau hơn bốn năm trời, giờ mới đượchạnh phúc bên nhau một năm, anh thấy chưa đủ nên chuyện sinh con, từtừ tính đi.
- Vậy sao? Anh thì có bao giờ thấy đủ đâu mà….
- Chưa nói hết câu thìanh đã tiếp tục “giáo dục” sự nghiệp chăn gối vợ chồng cho cô.
Ôi!Thật là khổ mà….
đành chịu thôi…….
^o^.
Cuối cùng họ cũng có một kết thúc có hậu phải không các bạn?Có trải qua đau khổ thì mới biết quý trọng hạnh phúc của mình.