Khang Di làm vậy khiến cho Vân Vy chẳng có tâm trạng nào mà làm việc, đành phải xin cấp trên cho nghỉ. Cảnh tượng hôm nay đã bị mọi người nhìn thấy, thế nên sếp nhanh chóng đồng ý cho cô nghỉ làm.
Tiểu Thanh sốt một ở trong phòng làm việc đợi Vân Vy:
- Vân Vy, hay để tớ đi dạo với cậu cho đỡ buồn nhé!
- Không cần đâu! - Vân Vy mỉm cười: - Cũng vừa hay tớ có việc phải ra ngoài một chút.
Thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng, Vân Vy thực sự chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến sắc mặt của đồng nghiệp lúc này. Đầu óc cô rối bời, bước chân nặng nề, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mình đã ra đến cổng lớn.
Tô Tần quả nhiên vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài. Tô Tần bấm còi xe hai lần rồi mở cửa xe cho Vân Vy.
Bảo vệ từ phòng trực ban đi ra, gọi cô:
- Vân Vy, mau mang hết đồ của cô đi đi!
Vân Vy nhìn Tô Tần ngồi trong xe, thấy anh ta tỏ vẻ thản nhiên như không, dường như những thứ ấy chẳng phải là anh ta bỏ tiền ra mua vậy.
- Tô Tần, mau mang hết đồ đi!
Tô Tần thản nhiên nói:
- Quà đã tặng em rồi, em nhận hay không là tùy em!
Sau một hồi đôi co, cuối cùng cô vẫn là người bại trận. Những món quà được bọc tỉ mỉ trong những cái hộp đẹp đẽ kia dù sao cũng không thể ném hết vào thùng rác được. Vừa hay cửa xe ô tô đang mở, thế là cô liền bê hết những món quà mà Tô Tần tặng nhét vào trong xe của Tô Tần.
Sau khi chuyển đến chuyến cuối cùng, đống hộp quà đã xếp trên ghế ngồi đằng sau xe bỗng nhiên bị đổ xuống, Vân Vy vội vàng leo vào xe sắp xếp lại. Tô Tần liền nhân cơ hội xuống xe, đóng cửa xe lại rồi khởi động xe.
- Tô Tần...
Tô Tần đột nhiên sầm mặt, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói:
- Đến bệnh viện thôi!
Bác sĩ yêu cầu phải đến truyền nước trong một tuần liên tiếp nhưng cô thực sự không nghĩ rằng mình sẽ đến truyền nước đúng lịch. Cô vốn định bàn bạc với bác sĩ, đổi tiêm với truyền nước thành uống thuốc. Thế nhưng không đợi ông bác sĩ nọ lên tiếng, Tô Tần đã từ chối luôn:
- Đổi thuốc cái gì, giờ đi truyền nước ngay!
Cô chẳng có tâm trạng nào mà đôi co với anh ta nữa, đành nằm vào một phòng bệnh tiện nghi để truyền nước. Cô y tá thao tác rất thành thạo, còn chưa để cô kịp sợ thì mũi kim đã cắm vào mạch máu của cô rồi. Bỗng nhiên Vân Vy cảm thấy giờ cô đã không còn sợ hãi bệnh viện như trước nữa.
Thời gian điều trị quá dài, tâm trạng cô lại nặng nề không muốn nói chuyện. Trong thời gian truyền nước, Tô Tần có gọi một cuộc điện thoại. Vân Vy nghĩ ngợi hồi lâu, cứ cảm thấy Khang Kiện chắc là biết điều gì đó, thế nhưng cô vừa định gọi điện cho Khang Kiện thì điện thoại của cô lại đột ngột đổ chuông.
Nhìn thấy cái tên “Mẹ Giang Nhan” cứ liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Vân Vy lại cảm thấy căng thẳng.
- Vân Vy, hôm nay cô có nhìn thấy Khang Di đâu không?
Vân Vy ngẩn người:
- Dạ có ạ!
- Lúc nào?
Vân Vy nhìn vào đồng hồ trên tay:
- Mấy tiếng trước ạ! Bọn cháu nói chuyện xong là cô ấy bỏ đi ạ!
- Nó có nói sẽ đi đâu không?
- Dạ không ạ!
- Thưa bác, Khang Di vẫn chưa về ạ?
- Đã về rồi... - Giọng nói của mẹ Giang Nhan có vẻ hoang mang: - Tôi bảo nó vào phòng ngồi, hỏi nó Giang Nhan thế nào rồi nhưng nó không chịu nói. Tôi thấy sắc mặt của nó không tốt liền đi vào bếp pha cho nó cốc trà. Nào ngờ lúc ra thì nó đã biến mất! Tôi gọi điện mới biết toàn bộ ví tiền, điện thoại của Khang Di đều để ở nhà tôi. Thế mà chẳng thấy người đâu! Tôi cũng đã gọi đến nhà nó rồi, bố mẹ nó nói vẫn chưa thấy nó về. Vì vậy tôi mới hỏi cô. Rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì?
Vân Vy vội vàng nói:
- Không nói gì ạ, chỉ là chuyện về cháu với Giang Nguyên thôi...
- Giang Nguyên? - Mẹ Giang Nhan nghi ngờ hỏi lại: - Nó nói với cô là Giang Nguyên ư?
- Không ạ... - Vân Vy chần chừ một lát rồi nói tiếp: - Tự cháu nhớ ra ạ, những chuyện trước đây cháu đã nhớ ra hết rồi!
- Thế cô có nói với Khang Di là cô sẽ rời xa Giang Nguyên không?
Vân Vy im lặng hồi lâu rồi đáp:
- Không ạ, cháu không nói.
Mẹ Giang Nhan trầm ngâm nghĩ ngợi một lát, không nói gì thêm mà vội vàng cúp máy.
Vân Vy ngây người trên giường, đúng lúc ấy Tô Tần bước vào. Vân Vy ngẩng đầu nhìn anh:
- Tô Tần, Khang Di mất tích rồi!
Tô Tần nhướn mày:
- Là sao? Khang Di mất tích rồi á?
- Ban nãy bác Giang gọi điện đến, nói là Khang Di đến nhà bác nhưng chớp mắt đã không thấy đâu rồi. Mà ví tiền, điện thoại vẫn để ở nhà...
Tô Tần tỉnh bơ nói:
- Khang Di chẳng phải là trẻ con, bỏ lại đồ đạc ở đấy để ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa chắc sẽ về thôi!
Vân Vy gật gù. Cô nghĩ cũng phải, Khang Di tâm trạng không vui, biết đâu đã ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn.
Truyền nước xong, Vân Vy liền gọi điện thoại cho mẹ Giang Nhan. Nào ngờ Khang Di vẫn chưa về nhà, mọi người đang chạy đôn chạy đáo tìm cô ấy mà chưa thấy tăm hơi đâu cả. Mẹ Giang Nhan lúc này càng hốt hoảng hơn.
Vân Vy liền cúp điện thoại, trong lòng thấp thoáng một nỗi bất an.
Vân Vy định giúp họ đi tìm, nhưng bỗng nhiên cô lại nhớ ra rằng mình không có địa chỉ nhà mẹ Giang Nhan.
Mẹ của Giang Nhan đã cùng Giang Nguyên chuyển đến sống ở thành phố C này. Sau đó Giang Nguyên dọn ra ở riêng, cô với Giang Nguyên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chính thức về nhà ra mắt bố mẹ nên cô làm sao biết được nhà anh ở đâu?
Vân Vy ngẩng đầu nhìn Tô Tần thăm dò:
- Tô Tần, anh có biết nhà mẹ Giang Nhan ở đâu không?
Tô Tần quả nhiên là biết.
Vân Vy ngồi trong xe, nhìn ra ánh đèn nhấp nháy ở bên ngoài.
Trước đây Giang Nhan thường nói: “Đợi khi nào rảnh rỗi, chúng ta sẽ về nhà anh, bảo mẹ anh làm một mâm cơm thịnh soạn cho chúng ta tha hồ ăn!”
Lúc ấy sống ở ngoài, cô rất muốn ăn những món ăn do người nhà nấu. Giang Nhan biết điều này nên mới cố ý chọc tức cô.
Lúc đó cô cứ thầm nghĩ, không biết lúc nào Giang Nhan mới dẫn cô về nhà. Giang Nhan cứ lần lữa hết lần này đến lần khác mà cô hoàn toàn không biết rằng đằng sau hành động ấy là có một bí mật sâu kín.
- Giang Nhan, anh thật là ngốc! – Nếu như có cơ hội, nhất định cô sẽ đứng trước mặt Giang Nhan, cốc vào đầu anh mấy cái thật đau.
Người cô yêu là chính bản thân anh chứ không phải là người mà cô đã gặp lần đầu tiên. Ngay cả một chút xíu tự tin anh cũng không có!
Chẳng mấy chốc đã đến nhà mẹ của Giang Nhan.
Mọi người đi tìm suốt cả buổi rồi lại quay về bàn bạc. Cái túi của Khang Di đang nằm trên ghế sô pha, mẹ Khang Di liền mở ra xem có gì đặc biệt không. Sau khi Vân Vy vào phòng, mọi người đều lo lắng cho Khang Di nên chẳng có tâm trí nào mà để ý đến cô.
Mẹ Khang Di ngồi trên ghế sô pha, mẹ của Giang Nhan đang ngồi bên cạnh an ủi.
- Bà nói xem con bé này có thể đi đâu được cơ chứ?
- Lúc nó ra nước ngoài chỉ nói với tôi là đến thăm Giang Nguyên, thế mà đến nơi rồi cũng chẳng gọi về cho tôi lấy một cuộc điện thoại, vừa về đến nhà lại không thấy tăm hơi đâu cả. Nếu như không phải là bà bảo với tôi thì tôi còn chẳng biết là nó về nước cơ! Cái con bé này thật là... trước đây nó có bao giờ như vậy đâu?
Mẹ Giang Nhan mặt mày áy náy nói:
- Tôi cũng không biết là nó vừa đến đã định đi. Lúc tôi rót được cốc nước mang vào thì đã chẳng thấy nó đâu nữa rồi. Tôi tìm khắp trong ngoài căn nhà mà chẳng thấy nó đâu! Đồ đạc thì vẫn ở đây, tôi không nghĩ là nó định đi đâu xa!
- Ví tiền, điện thoại đều ở đây cả rồi, nó đi đâu được nhỉ? Mất tích 24 tiếng đồng hồ mới được báo cảnh sát. Giờ cũng chẳng có cách nào khác là chia nhau ra mà tìm.
Càng để lâu lại càng nghĩ vẩn vơ, nhất là ánh mắt của Khang Di lúc bỏ đi cứ khiến cho Vân Vy cảm thấy khó chịu trong lòng, càng nghĩ càng thấy lo.
Nửa đêm sương xuống dày đặc, cô cảm thấy hít thở thật khó khăn.
Tô Tần dập điếu thuốc trong tay:
- Đừng tìm nữa, bớt đi một mình em cũng chẳng làm sao! Vân Vy lắc đầu:
- Không được đâu Tô Tần, lúc này anh đừng bảo em về nhà! Tô Tần nhướn đôi mắt phượng hoàng lên, vòng tay qua vai ôm cô vào lòng. Vân Vy càng vùng vẫy thì Tô Tần càng ôm chặt. Vân Vy nghiến răng gọi tên Tô Tần.
Tô Tần lì lợm lớn tiếng uy hiếp:
- Ngồi im! Đến cửa hàng đồ ăn nhanh 24 giờ trước mặt anh sẽ thả em ra!
Trên người Tô Tần có mùi nước hoa đàn ông thơm phức, còn cả mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô không thể không thừa nhận hơi ấm từ lồng ngực Tô Tần khiến cho cô dễ chịu hơn đôi chút, hít thở cũng dễ dàng hơn.
Đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh, Tô Tần quả nhiên thả cô ra như đã nói.
- Có đồ uống gì nóng không? - Tô Tần hỏi chủ tiệm.
Giờ đang là mùa hè, ai lại đi chuẩn bị đồ uống nóng chứ?
Câu trả lời đương nhiên là không có.
- Tôi mua một cốc nước nóng!
Ông chủ tiệm mang đến một cốc nước nóng miễn phí. Chỉ một cốc nước nóng con con đã cứu được mạng sống của cô. Uống cốc nước nóng vào, toàn thân Vân Vy cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô đang định nói tiếp tục đi tìm thì... Tô Tần đã nhướn mày:
- Em muốn tự đi hay là để anh tìm mấy người đến tìm?
Lúc này là lúc cần có nhiều người giúp đỡ, thế nên đương nhiên cô phải lựa chọn phương án hai rồi.
Tô Tần gọi điện thoại cho người đến giúp. Ông chủ tiệm rót cho cô thêm một cốc nước nóng, mỉm cười nhìn cô đầy ngưỡng mộ:
- Bạn trai cô đối xử với cô tuyệt thật đấy!
Vân Vy vội vàng giải thích:
- Anh ấy không phải bạn trai tôi đâu!
Tô Tần cho rất nhiều người đi tìm nhưng cũng chẳng có kết quả gì.
Ngộ nhỡ Khang Di xảy ra chuyện gì... Vân Vy thật không dám nghĩ tiếp.
Mọi người đã tìm kiếm ở khắp mọi nơi, từ xung quanh nhà mẹ Giang Nhan đến nhà bạn bè của Khang Di... tất cả những nơi Khang Di có thể đến đều đã tìm hết rồi nhưng chẳng thấy bóng người đâu. Không giấy tờ, không ví tiền, muộn thế này rồi, Khang Di không thể ở quán rượu được. Còn nếu như cô ấy thật sự đến nhà bạn mình thì tại sao không liên lạc gì với gia đình. Chỉ có một khả năng duy nhất đó là, cô ấy không muốn cho người khác biết mình đang ở đâu.
Đã là ba giờ sáng, không biết có thể đến đâu để tìm Khang Di đây?
Vân Vy chợt nghĩ đến Giang Nguyên, nếu như Giang Nguyên ở đây, biết đâu chừng anh ấy sẽ tìm được cách giải quyết.
Giang Nguyên ơi...
Biết đâu chừng Khang Di sẽ gọi điện cho Giang Nguyên.
Vân Vy dán mắt nhìn vào màn hình điện thoại hồi lâu rồi không tự chủ được bản thân ấn số của Giang Nguyên.
Điện thoại kết nối được rồi.
Vân Vy nói bằng giọng hoảng hốt:
- Giang Nguyên... Khang Di biến mất rồi, mọi người đang lo lắng lắm! Cô ấy có liên lạc với anh không? Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Vân Vy vốn dĩ rất hi vọng là Giang Nguyên biết Khang Di ở đâu, nào ngờ Giang Nguyên lại đưa ra cho cô một đáp án phủ định:
- Cô ấy cũng không gọi cho anh!
- Trước khi Khang Di mất tích có đến tìm em. Em phát hiện Khang Di có vẻ bất thường nhưng không mấy để tâm, em tưởng rằng Khang Di chỉ cảm thấy tâm trạng không vui thôi!
Giọng nói Giang Nguyên dịu dàng vọng lại:
- Vân Vy, em đừng sốt ruột, mau kể hết mọi chuyện cho anh nghe nào!
Cả câu chuyện kể ra khiến cho người khác cảm thấy khá kì quặc. Khang Di đã đến nhà mẹ Giang Nhan, vậy sao còn bỏ đi, lại còn không mang theo đồ đạc gì nữa chứ? Cho dù có đến nhà bạn thì cũng cần phải dùng đến tiền? Tại sao ngay cả ví tiền Khang Di cũng không đem đi? Không có cách gì liên lạc, không có tiền, Vân Vy thực sự không nghĩ ra được Khang Di đã đi đâu nữa?
Cô nóng ruột hỏi Giang Nguyên, giọng nói khàn đi. Nhiệt độ không khí buổi sáng sớm thường rất thấp, cốc nước nóng cô uống ban nãy giờ đã chẳng còn tác dụng gì nữa, chiếc váy cô mặc trên người cũng chẳng thể giữ ấm cho cô được.
Ban nãy mẹ Khang Di cứ dán mắt nhìn vào con sông bao quanh thành phố, Vân Vy thật không dám nhớ lại bộ dạng của bà Khang lúc ấy nữa.
- Vân Vy, em vào phòng hỏi mẹ anh xem, chìa khóa nhà của anh có còn ở chỗ bà không?
Vân Vy vào phòng, đưa điện thoại cho bà Giang. Sao đột nhiên Giang Nguyên lại nhớ đến chìa khóa nhà của anh nhỉ?
Bà Giang khẳng định chắc nịch:
- Vẫn ở chỗ mẹ mà, mẹ vẫn để ở trong tủ... - Vừa nói bà vừa mở ngăn kéo tủ ra, lục tung lên một hồi mà không thấy đâu: - Rõ ràng là mẹ đã để ở đây cơ mà, sao giờ lại không thấy đâu nhỉ? Mẹ để ở đây Khang Di cũng biết. Từ trước đến giờ mẹ chẳng giấu nó cái gì, mấy lần nó dùng đến chìa khóa nhà con đều tự đến lấy đấy chứ!
Khang Di rất có thể đã đến nhà Giang Nguyên rồi. Cô ấy đến nhà bà Giang có lẽ cũng vì mục đích này.
Mọi người vội vàng chuẩn bị đến nhà Giang Nguyên. Điện thoại được đưa trở lại cho Vân Vy.
Vân Vy đưa điện thoại lên sát tai, Giang Nguyên vẫn chưa ngắt điện thoại:
- Vân Vy, em ở lại chờ tin, đừng qua đó!
Vân Vy ngẩn người, không hiểu ý của Giang Nguyên:
- Không được, như thế em không yên tâm. Hơn nữa... Khang Di... đều tại em mới ra... chỉ có biết được cô ấy vẫn an toàn thì em mới yên tâm...
- Vân Vy à... - Giang Nhan cắt lời: - Cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng không thể ôm hết trách nhiệm vào mình được. Ai cũng phải đi trên con đường mà mình đã chọn, chẳng có liên quan đến ai hết!
Cô còn chưa kịp hỏi Giang Nguyên nói thế có ý gì thì anh đã nói tiếp:
- Vân Vy, nghe lời anh, đừng đi, cứ ở lại chờ tin đi!
- Sao em có thể...
Giang Nguyên thở dài, giọng nói trầm đến lạ lùng:
- Vân Vy à, anh chỉ có thể bảo vệ em. Cho dù em có nhất định đòi đi thì cũng phải ở dưới nhà chờ đợi chứ không được lên trên. Nếu như em nghe lời anh thì cứ thế mà làm!
Vì mải nói chuyện điện thoại nên lúc Vân Vy tắt máy thì mọi người đã lái xe đi rồi. Không hiểu vì sao mà xe của Tô Tần hôm nay lại chạy chậm hơn nhiều so với thường ngày.
Vân Vy sốt ruột giục giã. Nửa đêm xe cộ đi lại không nhiều, mấy xe đi trước lại đi rõ nhanh, chẳng bao lâu nữa xe Vân Vy sẽ bị rớt lại phía sau.
Nếu như Khang Di thật sự đến chỗ của Giang Nguyên thì tại sao không đem theo đồ đạc gì cả, ngay cả một câu chào cũng không nói. Bà Giang chắc chắn sẽ không phản đối Khang Di đến đó mà? Lẽ nào...
Không thể nào, chắc chắn không thể nào!
Chẳng mấy chốc đã đến nơi Giang Nguyên ở. Vân Vy xuống xe, trong đầu vang vọng những lời Giang Nguyên đã nói. Không được lên, chỉ đứng ở dưới chờ tin tức.
Nói thì dễ, nhưng làm được mới là khó!
Khang Di đã rơi vào tình cảnh này, ai nấy đều lo lắng cho cô ấy, rõ ràng cô đã đến đây rồi, sao có thể đứng yên ở đây chờ đợi chứ?
Vân Vy ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa sổ phòng Giang Nguyên, vẫn chưa thấy có ánh đèn hắt ra. Biết đâu chừng Khang Di lại không có ở trong nhà Giang Nguyên. Vân Vy vừa nghĩ ngợi vẩn vơ vừa đi đến cầu thang máy trong vô thức. Vừa đến cửa thang máy thì thang máy đến nơi, từ trong thang máy là một người bạn của Khang Di bước ra.
Mặt cô ấy trắng bệch ra. Vừa nhìn thấy Vân Vy liền lắp bắp:
- Khang Di... ở trên lầu... bật ga... - Cô ấy vừa nói vừa lật tung túi xách của mình lên: - Chúng ta phải gọi điện báo cảnh sát... - Nhưng tìm cả buổi cô mới phát hiện ra là điện thoại của mình đang nằm trên tay.
Mãi lâu sau Vân Vy mới định thần lại được. Bỗng cô nghe thấy có tiếng người xôn xao:
- Mau lên nào! Tình hình cụ thể chưa biết thế nào... giờ có người mở cửa sổ ra rồi...
Nghe thấy giọng nói hoảng hốt ấy, Vân Vy cảm giác tất cả những thứ này cứ như đang ở trong giấc mơ...
- Gọi cấp cứu rồi? Sau đó thì sao?
- Báo cảnh sát có phải 110 không?
Cửa thang máy lại mở ra, xung quanh vang lên tiếng gọi tên Khang Di:
- Khang Di... Khang Di... Khang Di ơi...
Vân Vy chạy lại thấy Khang Di đang được bố cô cõng trên lưng, hai tay buông thõng, chẳng chút sinh khí, toàn thân cô trượt xuống khỏi lưng bố. Có người định đỡ lấy Khang Di từ trên lưng bố cô xuống nhưng ông một mực không chịu buông tay.
Mọi người đành phải đỡ lấy chân Khang Di từ phía sau. Khang Di một chân đi chiếc dép rất đẹp, chân kia đi chân đất, không biết dép đã bị rơi ở đâu mất rồi. Một Khang Di xinh đẹp mỹ miều hàng ngày nay bỗng thành ra thảm hại như thế này đây!
Chiếc dép bên kia của Khang Di cũng rơi ra, Vân Vy vội vàng chạy đến nhặt nó lên.
Một không khí quen thuộc, một nỗi đau đớn quen thuộc.
Cảm giác như đang trở lại với ngày Giang Nhan bị tai nạn.
Tất cả mọi thứ đều khiến người ta hoảng loạn.
Không biết thời gian đã qua đi như thế nào. Xe cảnh sát, xe cứu thương lần lượt lao đến. Các nhân viên cứu thương nhanh chóng tiến hành cấp cứu tại chỗ sau đó chuyển bệnh nhân đến bệnh viện.
Ngồi trên chiếc ghế lạnh tanh bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu Vân Vy mới ý thức được đó là điện thoại của mình.
Là của Giang Nguyên...
Nhấn phím nghe, im lặng hồi lâu mà Vân Vy không biết phải nói gì về kết cục này.
Nước mắt Vân Vy bắt đầu lã chã:
- Khang Di bật ga, lại đóng kín cửa... sao cô ấy có thể nhẫn tâm...
Trong hành lang, mẹ của Khang Di khóc không thành tiếng, bố Khang Di ngồi im lìm như một pho tượng, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng cẩp cứu.
Nhớ lại ánh mắt của Khang Di lúc rời khỏi công ty mình, Vân Vy không thể nào tưởng tượng được Khang Di lại làm như vậy!
- Đều tại em, Khang Di đến công ty tìm em, em...
- Không phải... - Giang Nguyên nói: - Không phải em, mà là anh! Chính anh đã đuổi Khang Di về nhà! Nếu như cô ấy có chuyện gì thì đó chính là lỗi của anh! Vân Vy, em phải biết là cho dù không có sự xuất hiện của em thì anh cũng sẽ không kết hôn với Khang Di! Đều tại anh thờ ơ với Khang Di, đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi!
- Không phải, không phải đâu... - Nước mắt Vân Vy thi nhau tuôn rơi: - Đều tại em... trước đây cô ấy vốn rất ổn mà, đều tại vì em... - Cô nhớ lại lần gặp Khang Di ở quán KTV trước đây, Khang Di lúc ấy vô cùng hạnh phúc, cả con người bừng lên sức sống và hạnh phúc. Lúc ấy cô đã ngưỡng mộ Khang Di biết nhường nào, ngưỡng mộ Khang Di có được thứ hạnh phúc mà cô chẳng thể nào kì vọng. Cô thật không ngờ rồi lại có một kết cục như ngày hôm nay.
Giang Nguyên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Vy:
- Vân Vy, nếu như em cho rằng vì sự xuất hiện của mình mà Khang Di mới xảy ra chuyện này thì em sai rồi! Bởi vì trước đây, sau khi em làm phẫu thuật hòi phục, vào ngày 31 tháng 10 năm 2007, ngày hôm anh phải phẫu thuật tim, vào khoảnh khắc mất đi ý thức, anh chợt phát hiện ra rằng... anh yêu em. Anh nghĩ, nếu như lần phẫu thuật này không thành công, anh chết rồi, mối tình này sẽ trở thành sự vĩnh hằng cuối cùng. Còn nếu như anh sống lại, anh nhất định sẽ nghĩ cách để tiếp tục. Anh không nói với em rằng, đúng vào ngày 31 tháng 10 đó, có một người phát hiện ra rằng anh ta đã đem lòng yêu em, anh ta chỉ có thể dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc của ngày hôm ấy, hi vọng sẽ có một ngày em phát hiện ra! Anh cứ tưởng rằng có một số chuyện anh có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, từ đó có thể tự ý thay đổi, thế nhưng cuối cùng anh mới phát hiện ra rằng mình không thể. Cái ngày hai chúng ta ra biển ấy, anh mới phát hiện ra rằng người mà em yêu vẫn chính là Giang Nhan!
Vân Vy muốn nói điều gì đó nhưng cánh cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
Bác sĩ đi ra ngoài nói:
- Tình hình của bệnh nhân đã ổn định, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm!
Trong khoảnh khắc, hi vọng đã bao trùm toàn bộ con người cô. Vân Vy không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này:
- Giang Nguyên, anh nghe thấy chưa? Bác sĩ nói là tình trạng của Khang Di đã ổn định rồi... - Nước mắt trào ra, Vân Vy vội vàng lấy tay lau sạch: - Cũng may, cũng may là họ đã cứu được Khang Di. Giang Nguyên ơi...
Giang Nguyên mỉm cười:
- Vân Vy, anh nghe thấy rồi!
Qua mấy ngày điều trị, cuối cùng Khang Di cũng tỉnh lại.
Bác sĩ nói Khang Di đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch và có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Cuối cùng cũng yên tâm được rồi. Tối đến đánh một giấc ngon lành, sáng dậy thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Vân Vy đang cố gắng nhớ lại món cháo mà mẹ thường nấu cho cô ăn mỗi lần cô bị ốm lúc còn nhỏ để dựa vào đó làm theo.
Gạo nếp, trứng gà, ăn kèm với rau xanh và thịt gà xé. Sau khi nấu xong, Vân Vy múc vào một cái cặp lồng giữ nhiệt, xách vào trong bệnh viện. Đến trước cửa phòng bệnh, vốn dĩ cô định đẩy cửa bước vào, nhưng tay vừa đặt lên nắm cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Khang Di. Cô vội vàng dừng chân.
Tiếng khóc của Khang Di nghe nghẹn ngào, gần như Khang Di không thể nói lên lời nữa. Một hồi lâu sau, Khang Di gắng gượng nói:
- Mẹ ơi, tim của Giang Nguyên thật sự không ổn rồi, con đã ra nước ngoài chứng thực điều đó!
Vân Vy sững người, trong tim ngập tràn một nỗi sợ hãi không nói được thành lời.
- Anh ấy hiện giờ đang điều trị tại một bệnh viện thực nghiệm, sử dụng các phương pháp điều trị lâm sàng chưa từng được sử dụng trên người. Con không biết, nhũng phương pháp điều trị thử nghiệm ấy... cứ nghĩ lại là con không thể chịu nổi. Đã mấy lần tim anh ấy gần như ngừng đập, lúc cấp cứu còn bị gãy cả xương sườn. Con nghe thấy bác sĩ điều trị nói... đã không còn hi vọng nữa rồi! Mẹ ơi, con thật sự không chịu nổi, con không thể giương mắt nhìn anh ấy bỏ con mà đi! Con muốn qua bên đó đợi anh ấy, đợi anh ấy... con không chịu nổi, thật sự không chịu nổi! Tại sao, ông trời thật không công bằng, con không thể nghĩ... Thật đây mẹ ơi... con cảm thấy con không thể sống tiếp được nữa...
Chẳng trách mà lúc gọi điện giọng nói của Giang Nguyên lại khàn đặc như vậy.
Chẳng trách mà gần đây anh ấy hay mệt mỏi đến thế!
Chẳng trách mà điện thoại của anh thường xuyên không liên lạc được!
Chỉ nghĩ đến chuyện đã mấy lần tim anh ngừng đập... hóa ra cô đã mấy lần mất anh trong vô thức.
Thế mà cô chẳng hề phát hiện ra.
Cô cứ tưởng bệnh của anh đã khỏi rồi, nào ngờ lại thành ra thế này...
Từ những tài liệu của bệnh viện mà cô đọc được ở chỗ của Khang Kiện, qua những gì Khang Kiện đã nói, Vân Vy thực sự rất muốn làm rõ những lời nói dối của Giang Nguyên, thế nhưng cô hoàn toàn không hiểu được hoàn cảnh của anh lúc này.
Trong ấn tượng của cô, anh mãi mãi là Giang Nguyên ấy.
Cao ngạo, không chịu cúi đầu, không có nhược điểm, càng không cần người khác phải quan tâm và thương hại.
Chính là một người như vậy.
Mặc bộ quần áo vest, đứng ở dưới nhà cô, mặc cho gió thổi tung vạt áo... anh luôn ngẩng cao đầu, không gì có thể khuất phục!
Trái tim của anh yếu đuối đến thế trên một đất nước xa lạ, một căn phòng lạnh tanh, gần như là như vậy... ra đi không ngoảnh đầu lại... để từ đó không còn có... Giang Nguyên.
Không còn có con người ấy nữa.
Anh từng nói nằm mơ thấy cô viết thư cho anh, cô ghi nhầm địa chỉ của anh nên anh không nhận được.
Cô gần như chẳng bao giờ chủ động gọi điện cho anh, càng không bao giờ an ủi anh. Thế nhưng anh vẫn mong nhận được tin từ cô.
Nếu như không phải vì tiếng còi chói tai thì Vân Vy cũng chưa biết là mình đã đi ra giữa đường, đồ đạc xách trên tay không biết đã vứt đi đằng nào rồi. Cô chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một cái xác không hồn, không biết phải đi về đâu.
Trên đường, người qua lại tấp nập. Cô đi xen qua họ, chẳng ai quen biết ai, nơi đây chẳng giống như trong thế giới của cô.
Cô ngồi trên bậc thềm, nhìn những đứa trẻ bên đường đùa nghịch.
Kể từ sau khi Giang Nhan ra đi, không chỉ có một lần cô thầm mong thời gian quay ngược trở lại. Nếu là như vậy cô có thể lại lần nữa có được hạnh phúc của mình. Nhưng đến cuối cùng cô mới phát hiện ra rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng của chính mình.
Sau khi Giang Nhan ra đi, cô cứ mải mê chìm đắm trong giấc mộng của mình, chẳng có ngày nào là cô không đắm chìm trong kí ức, nhớ đến những hồi ức đẹp trước đây và nhớ nhung người đàn ông yêu cô chân thành.
Thực ra chẳng có giây phút nào cô không muốn quay trở lại với cuộc sống trước đây. Nhưng cô không biết rằng quá khứ không thể nào trở lại. Mãi cho đến khi gặp được Giang Nguyên, anh mang đến cho cô tất cả những gì cô cần. Những thứ có thể, không thể... đều mang lại cho cô. Nhưng đến cuối cùng, cô lại không biết rốt cuộc người mang hạnh phúc đến cho cô là ai?
Cô chưa bao giờ tự hỏi bản thân, nếu như không có những kí ức thuộc về Giang Nhan thì liệu cô có thể đem lòng yêu Giang Nguyên. Cô chỉ mải mê vương vấn quá khứ. Đáng nhẽ ra cô nên từ bỏ từ lâu, từ bỏ quá khứ, như vậy mới có thể có được một tương lai mới mẻ.
Cô thường cho rằng cô có rất nhiều thời gian để suy xét nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng có lẽ người ấy sẽ không còn ở đó... Cô hi vọng biết bao được ông trời ban cho thêm một cơ hội. Sau khi cô từ bỏ quá khứ, hãy cho cô một tương lai!
- Cô ơi, điện thoại của cô reo kìa! - Một đứa bé chạy đến nhắc cô. Vân Vy lúc này mới giật mình bừng tình.
- Vân Vy à? - Là mẹ Giang Nguyên.
- Giờ cô có rảnh không? Tôi có chuyện cần nói với cô!
- Cứ đến nhà tôi đi!
Lúc Vân Vy đến, bà Giang đang làm cơm, trong bếp sực nức mùi thức ăn, trên bàn đã bày mấy đĩa món ăn ngon lành. Cuối cùng là một bát súp cua nâu cải.
Bà Giang bảo Vân Vy ngồi xuống.
- Không biết cô thích ăn món gì, thế nên tôi làm vài món ăn phổ biến. Ăn đi, xem ăn có quen miệng không?
Thực ra đều là những món ăn phổ biến của thành phố C, ăn vào vừa ngon miệng vừa quen thuộc. Cô đã từng nghĩ rất nhiều đến cảnh tượng được đến nhà Giang Nhan ăn cơm.
Nhưng không sao nghĩ được sẽ lại như ngày hôm nay, chỉ có hai người là cô và bà Giang. Ngồi đối diện với bề trên ăn cơm lúc nào cũng phải thận trọng, giữ ý. Cũng may là bà Giang không còn tỏ vẻ lạnh nhạt như trước đây mà tự tay gắp thức ăn cho Vân Vy, khiến cho Vân Vy thực sự bối rối.
Ăn cơm xong, thu dọn xong xuôi đâu đấy, bà Giang liền pha một bình trà. Nhấp một ngụm trà, bà Giang chậm rãi nói:
- Vân Vy, hôm nay tôi tìm cô tới đây là muốn nhờ cô nghĩ cách làm thế nào để Giang Nguyên về nước!
Bà Giang mỉm cười, nụ cười run run:
- Tôi cũng chẳng giấu cô làm gì nữa, tim Giang Nguyên có vấn đề, nó sang bên Mỹ để điều trị. Nó chọn một bệnh viện mang tính thử nghiệm. Tôi nghe Khang Di nói bệnh tình của nó chẳng có chút biến chuyển tốt nào, ngược lại... tác dụng phụ của thuốc rất lớn. Hai hôm nay tôi đã liên hệ với bệnh viện tim tốt nhất trong nước, hi vọng Giang Nguyên có thể về nước điều trị. Dù gì thì đây cũng là nhà nó, lúc nào cũng có người chăm sóc. Tôi đã thử gọi điện cho Giang Nguyên nhưng nó nhất định không nghe lời. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, người có thể khuyên giải nó chỉ có một mình cô thôi!
Vân Vy cảm thấy hít thở khó khăn, cô thực sự không biết phải nói gì.
- Cô đã biết nó là anh em song sinh với Giang Nhan, cho dù cô có thích nó hay không, tôi hi vọng cô có thể dỗ dành nó quay về, cho dù có là giả và thích nó đi chăng nữa... Nếu như bệnh của nó không khỏi, cô có nói dối cũng chẳng sao. Còn nếu như bệnh tình của nó có chuyển biến tốt, đợi đến khi trị được bệnh rồi nói rõ ràng với nó cũng không muộn! - Bà Giang Nhan gắng gượng nở nụ cười: - Tôi biết làm như vậy là rất ích kỉ, nhưng qua chuyện của Giang Nhan, tôi không thể chịu nổi nỗi đau lại một lần nữa mất con. Giang Nguyên từ nhỏ đã sống độc lập, thế nên tôi đã không quan tâm đến nó, lúc nào cũng cảm thấy nó có thể tự lo mọi việc của mình, chẳng cần đến người mẹ này. Giờ tôi mới phát hiện ra rằng tôi đã sớm coi nó là trụ cột của mình, tôi không thể để cho nó ở một nơi xa như vậy... Chỉ cần nghĩ đến điều này là trong lòng tôi... - Bà Giang mắt đỏ hoe, nước mắt chan hòa nơi khóe mắt: - Giờ tôi biết là tôi sai rồi, tôi đã dành quá nhiều tình yêu cho Giang Nhan mà ít quan tâm đến Giang Nguyên. Bao nhiêu năm nay tôi thật có lỗi với nó. Từ nhỏ đến lớn, sau khi học hết cấp ba, phí phẫu thuật, phí điều trị đều do Giang Nguyên tự kiếm, nó không động đến một xu nào của gia đình. Lúc đó tôi chỉ nghĩ thằng bé chống đối lại bố mẹ, giờ nghĩ lại mới biết nếu mình sớm quan tâm đến nó, nó đã không phải khổ như vậy! Tôi ân hận lắm, cảm thấy sức khỏe của Giang Nguyên không tốt, sợ nó sẽ sớm ra đi thế nên mới cố ý dốc hết tình cảm cho Giang Nhan. Thực ra tôi cũng sợ phải gánh chịu nỗi đau mất mát!
- Ai mà ngờ được ông trời lại trừng phạt tôi. Mấy ngày nay tôi thường mơ hình ảnh Giang Nguyên mấy tháng sau khi sinh, thân hình gầy gò, chân tay đầy những vết kim. Một đứa bé bé xíu như vậy mà phải mang trên mình chiếc máy hô hấp rất to, mê man thiêm thiếp vào giấc ngủ. Rất nhiều người khuyên tôi từ bỏ điều trị để chuyên tâm chăm sóc đứa con trai khỏe mạnh. Đều là con mình dứt ruột đẻ ra, sao có thể không có chút tình cảm nào? Cầm bàn tay bé nhỏ của nó, ai mà biết được nó lại xòe tay ra, tóm chặt lấy ngón tay tôi... - Bà Giang gạt lệ mỉm cười: - Cô không biết đâu, lúc ấy... tôi thật hi vọng nó có thể khỏe lại, cho dù đổi lại, tôi phải là người gánh chịu nỗi đau đớn ấy!
Vân Vy vội vàng lấy giấy ăn nhét vào tay bà Giang. Bà Giang lau sạch nước mắt rồi ngước mắt nhìn Vân Vy:
- Vân Vy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Giang Nguyên thích một ai như vậy cả. Dù sao nó cũng là con trai tôi, tôi cũng hiểu được nó đôi chút, cho dù người khác nói nó không nghe, biết đâu chừng cô nói nó lại nghe lời. Tôi hi vọng cô...
- Thưa bác... - Vân Vy siết chặt hai tay vào nhau, căng thẳng nói: - Cho dù bác không nói thì cháu cũng sẽ nghĩ cách để khuyên anh ấy quay về. Nếu như anh ấy không về, cháu sẽ đi tìm anh ấy về!
Mùa hè mưa nhiều, nước con sông quanh thành phố dâng lên cao. Vân Vy đứng bên cầu, cố gắng nhìn xuống. Mặc dù trăng treo trên cao nhưng dưới ánh trăng, cô vẫn không thể nhìn thấy dòng nước tĩnh lặng.
Đột nhiên Vân Vy nhận được điện thoại của Tô Tần, nghe giọng anh có vẻ đang tức điên lên:
- Vân Vy, em gửi hết đống quà này cho anh là có ý gì hả?
Trên cầu là những bức tượng đá, vốn dĩ được điêu khắc rất công phu, thể hiện phong thái của thành phố này, nhưng lại bị hư hỏng bởi mưa bão và hành vi của con người. Vân Vy sờ vào từng pho tượng, những bức tượng ấy gần như chẳng còn pho nào nguyên vẹn. Bình thường chẳng mấy khi để ý đến, nào ngờ đến khi để ý đến chúng đã tàn tạ.
Vân Vy đứng lặng bên cầu, cả thành phố đã thôi huyên náo, bốn bề tĩnh lặng như cảnh tiên, thế nhưng vẫn phảng phất đôi chút thê lương.
- Tô Tần, những thứ anh tặng em đều không thích, anh đừng có phí công...
- Vậy thì em nói đi, em thích cái gì? - Tô Tần chưa bao giờ chính thức theo đuổi con gái, những người bạn gái của anh trước đây đều là anh dùng tiền để giữ lại bên mình. Những thứ anh nghĩ ra được đều đã mua cho cô rồi, biết tâm trạng cô không vui nên đã cố gắng mua rất nhiều thứ tặng cô, thế mà cô lại chẳng thèm đếm xỉa.
- Vậy cũng được, giúp em làm visa sang Mỹ và đưa em sang bên đó! - Tô Tần ngây người trong giây lát. Vân Vy tiếp tục nói: - Nếu như anh có thể làm được hãy đưa em sang đó!
Tô Tần bật cười, tiếng cười lạnh nhạt:
- Anh có thể đáp ứng yêu cầu của em, nhưng không thể để em sang Mỹ gặp một người đàn ông khác được!
- Thế thì hết cách rồi. Anh ấy ở trong tim của em, anh không thể mang anh ấy đi đâu được đâu!
- Chính bởi vì anh ta sắp chết rồi nên em mới như vậy có phải không? Em thương hại anh ta hay là thích anh ta thật sự? Nếu như em thương hại anh ta, anh có thể giúp đỡ em mọi việc!
- Tô Tần ngập ngừng: - Còn nếu như em thích anh ta, vậy thì anh đành chịu thôi!
Thích một người. Đã lâu lắm rồi cô chưa tùng nghĩ đến, cô tưởng rằng tình yêu của cô đã sớm ra đi cùng với Giang Nhan rồi, cô sẽ chẳng bao giờ tìm lại được cái cảm giác yêu thích đó nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai có thể thay thế được vị trí của Giang Nhan trong lòng cô, cô cũng từng nghĩ, Giang Nguyên và Giang Nhan chẳng qua chỉ có ngoại hình giống nhau, cô sẽ không ngốc nghếch đến như vậy...
- Em thích anh ta là bởi vì anh ta có vẻ bề ngoài giống Giang Nhan, đó chẳng qua chỉ là ảo giác. Tốt nhất em nên nghĩ cho kĩ, nếu không sẽ chẳng có lợi cho ai đâu!
Ngắt điện thoại của Tô Tần, Vân Vy lặng lẽ bước trong đêm.
Hai cô gái ở đầu cầu bên kia đang nói chuyện với nhau. Họ mặc quần áo đồng phục cấp ba, tay đẩy một chiếc xe đạp, một người cúi đầu, một người không ngừng nói:
- Thích thì đi nói với anh ấy đi! Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng phiền phức. Thích ai, yêu ai có gì sai mà không dám thừa nhận?
Cô luôn nghĩ không ra cái đạo lí này, thích mà không dám thừa nhận, đến cuối cùng cho dù có nói ra được cũng chẳng có ai tin nữa. Tô Tần không tin, Giang Nguyên càng không tin. Nếu không anh ấy đâu có làm một chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói một tiếng nào. Chắc chắn anh nghĩ rằng trong lòng cô, anh chẳng qua chỉ là một người thế thân, đợi đến khi mọi việc rõ trắng đen rồi cô sẽ không cần đến anh nữa. Vì vậy anh mới một mực sắp xếp hết mọi việc của cô mấy năm sau chứ không muốn cùng cô sống nốt những ngày tháng cuối cùng.
Thòi tiết thay đổi rất nhanh, đột nhiên trời bỗng đổ mưa, những giọt mưa lành lạnh rơi trên mi mắt cô.
Cô đã bỏ lỡ một cơ hội, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho anh tin rằng cô thật lòng thích anh.
Cô không biết cô có còn cơ hội không nữa, cơ hội làm cho anh tin cô.
Vân Vy liên tục gọi vào máy của Giang Nguyên.
Trước đây cô mụ mị bản thân, cho dù có không liên lạc được cô vẫn cho rằng ở bên đó Giang Nguyên vẫn ổn và chẳng mấy để tâm lo lắng. Giờ cô mới hiểu được chờ đợi là một việc đau khổ và mệt mỏi đến thế nào.
Mãi mà không kết nối được.
Cô sợ đến mức bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô mặc vội một cái áo khoác rồi lao ra khỏi nhà, sải bước rất nhanh trên con đường, men theo tuyến đường của xe buýt chạy, hết trạm này đến trạm khác. Cô thở hồng hộc vì mệt, nhưng nếu không làm như vậy cô sẽ cảm thấy thời gian như dừng lại, u uất tới mức không thể chịu đựng nổi.
Không biết cô đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại,... cuối cùng cũng kết nối được với Giang Nguyên.
Cô mỉm cười:
- Giang Nguyên, em còn tưởng anh sẽ không nhận điện thoại của em đấy!
Thấy anh trầm ngâm không nói, cô lại càng đi nhanh hơn, tiếng thở gấp gáp càng rõ rệt hơn, cổ họng đã bắt đầu nghèn nghẹt.
- Vân Vy, em đang làm cái gì đấy?
- Đi đường, lâu lắm rồi em không đi xa thế này! - Cô vừa cười vừa thở: - Đừng hỏi em tại sao, cứ nghe em nói hết đã! Em có một đồng nghiệp, yêu một anh bạn ở Mỹ đã mấy năm rồi, đột nhiên chẳng có tin tức gì về anh ấy, gọi điện thế nào cũng không được, tối qua mới biết anh ta đã kết hôn, không cần cô ấy nữa!
Nhìn thấy đèn đỏ, Vân Vy liền dừng bước, hít thở thật sâu rồi ngồi xuống, áp chặt ống nghe vào tai. Dường như cô phải dốc hết sức lực của mình mới nói ra được một câu hoàn chỉnh:
- Giang Nguyên, có phải anh cũng không cần em nữa rồi? - Nói đến đây, cô không thể nào kìm được nước mắt.
Cô cố gắng nén chặt lòng mình, giọng nói nghẹn ngào:
- Có phải ở bên đó anh có ai đó xinh đẹp hơn em rồi không? Bên đó môi trường sống rất tốt, đãi ngộ lại cao, thích hợp để cư trú. Ở bên đó có phải chẳng có đứa con gái lắm chuyện như em không? Kết quả là anh đã bị cám dỗ, ở lại đó luôn rồi? Nghe nói con gái bên đó vừa bạo dạn vừa độc lập, không giống như em. Em từ nhỏ đã sợ bóng đêm, nhất là nghe câu chuyện bà điên mà người lớn thường hay kể, nếu như trẻ con không đi ngủ đúng giờ sẽ bị bà điên bắt đi! Giang Nguyên, ở đây tối quá, em chẳng nhìn thấy gì cả! - Một cơn gió lành lạnh thổi qua, cơn ho của cô lại bắt đầu phát tác. Vân Vy cứ ho một tiếng lại nghe thấy có tiếng mèo kêu: - Anh nói xem, rốt cuộc có bà điên thật không?
Có lẽ bởi vì tiếng thở của Vân Vy quá to nên Giang Nguyên cuối cùng đành phải mở miệng nói:
- Vân Vy, em đang ở đâu?
Cô cười đắc chí:
- Trước cửa đại sứ quán Mỹ!
- Muộn thế này rồi, em đến đó làm gì?
Mặc dù cô thở rất khó nhọc nhưng vẫn nói:
- Em đứng đây đợi làm visa, hi vọng có thể kiếm được chút thương hại của người ta để làm visa cho em nhanh lên!
Gió lạnh thốc vào cổ họng, cô ho liên tục, ho dữ dội, đến nỗi rơi cả điện thoại xuống đất. Vân Vy nhặt điện thoại lên, vẫn may là điện thoại vẫn chưa bị ngắt.
Giang Nguyên im lặng nghe tiếng thở của Vân Vy, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Sao em lại ra nông nỗi này?
Cô cười.
- Em mau về đi!
- Không.
- Làm thế chẳng ai thương hại em đâu, chỉ càng làm cho visa lâu được giải quyết!
- Em nghĩ rồi, nếu như visa bị hoãn không giải quyết, em sẽ đến công ty anh. Công ty anh có chi nhánh ở Mỹ, làm visa cũng dễ thôi. Nếu như họ không làm visa cho em, em sẽ đi tố cáo họ, tố cáo họ đưa chồng tương lai của em ra nước ngoài mà không đưa anh ấy về. Em không thấy người đương nhiên phải đến đòi họ. Dù sao, chỉ cần anh ở Mỹ, nhất định em sẽ nghĩ cách qua đó. Trừ phi, anh quay về! - Vân Vy ngừng lại để ho: - Giang Nguyên: anh hãy về đi!