Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 10: Đánh nhau





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Ngay khi vừa ngồi xuống Hứa Giai Ninh đã muốn rời đi, thấy thời gian ngày càng muộn mà James vẫn chưa có ý định về, cô không tránh khỏi có chút lo lắng.

Trong suy nghĩ của Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng, đến quán bar chính là để uống rượu. Nhưng đối với một người Mỹ như James, quán bar có thể nói là một nơi tốt để bắt chuyện làm quen, nảy sinh quan hệ ám muội. Nhìn thấy anh ta thoải mái nói chuyện với nhiều người như vậy, Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng trợn mắt há mồm không nói ra lời, hai người trời sinh hướng nội đều nghĩ không ra, tại sao anh ta lại có nhiều chuyện để nói với người lạ đến vậy? Chẳng lẽ kiếp trước đều là người thân?

Tôn Đồng an ủi Hứa Giai Ninh, có lẽ thật sự là bởi vì không khí của quán bar nước ngoài và trong nước khác nhau nên mới khiến họ lưu luyến không muốn rời như vậy. Nhưng mà Hứa Giai Ninh đã quyết định, nếu mười phút sau người vẫn chưa quay lại thì cô sẽ đi tìm họ. 

“Cô gái, có phải hai người nước ngoài đi cùng các cô không?” Chưa đến vài phút sau, một trung niên đi đến, ngập ngừng nói với cô.


“Đúng vậy.” Hứa Giai Ninh gật đầu.

“Mau đi xem đi, hình như bọn họ đang đánh nhau với người ta đó!”

Đánh nhau?! Vẻ mặt Hứa Giai Ninh hốt hoảng, nhưng cô ngay lập tức bình tĩnh lại. Cũng không kịp đợi Tôn Đồng đang đi rửa tay trở lại, đeo balo lên, trực tiếp đi theo hướng người trung niên chỉ.

Quả nhiên trong một góc tối, bọn James đang tranh luận gì đó với một nam một nữ, đôi khi còn động tay động chân. Hai người James đang bị lép vế, nhìn thấy Hứa Giai Ninh đến liền hét lớn: “XU! XU!”

Hứa Giai Ninh chạy tới, kéo mọi người ra, đối mặt với người đàn ông vẫn muốn đuổi theo kia nói: “Có phải là có hiểu lầm gì không, bọn họ chỉ đến uống rượu…” 

“Hiểu lầm con mẹ nó cái gì, anh ta dụ dỗ bạn gái tôi!”

Người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu nói, Hứa Giai Ninh mờ mịt quay đầu lại hỏi James xem có phải như vậy không. James dựa vào lý lẽ tranh luận gay gắt, nói anh ta chỉ trò chuyện với cô gái đó, không hề làm gì quá đáng cả. Ngược lại là người đàn ông kia, một lời không hợp liền đánh nhau.

Hứa Giai Ninh nghe xong, liền biết sự việc không thể nói rõ ràng được rồi, đành phải cố gắng hết sức để tránh xảy ra xung đột. Nhưng người đàn ông kia dường như đã say, vẫn gây sự không chịu buông tha, Hứa Giai Ninh tiến lên để khuyên can còn bị anh ta đẩy sang một bên, kết quả cô không cẩn thận bị một vật sắc nhọn sượt vào mu bàn tay. 

Hứa Giai Ninh liếc nhìn vết thương một cái liền hơi choáng váng, nhưng cô không có thời gian để xử lý, dù sao thì người đàn ông đó vẫn đang hướng nắm đấm về phía bọn James. Hứa Giai Ninh vịn vào tường, xoa dịu cơn đau do bị va chạm, từ từ đứng dậy. Mà đúng lúc này, một bóng người từ xa bước đến, kèm theo lời khiển trách trầm thấp: “Các người đang làm gì vậy?”

Hứa Giai Ninh ngẩng đầu lên, bên ngoài đám đông, cô nhìn thấy Quý Minh Viễn. 

——


Ở một nơi như quán bar này nhìn thấy Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn thực sự có chút bất ngờ. Sau đó nhìn thấy cô hơi hoảng hốt cùng một người rời đi, trong lòng anh lại cảm thấy có gì đó không ổn. Do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn đứng dậy đi theo. Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn lúc này, trong lòng Quý Minh Viễn đại khái đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Vội vàng quét mắt nhìn Hứa Giai Ninh, thấy cô không sao, anh liền quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông ra tay trước: “Xảy ra chuyện gì rồi, ở đây đánh nhau với hai người nước ngoài?”

Không phải là người nước ngoài có thể được đối xử đặc biệt, chỉ là người Trung Quốc trước giờ luôn hiếu khách, đơn giản sẽ không tuỳ tiện đánh khách du lịch nước ngoài. 

Cũng không biết có phải lời nói của Quý Minh Viễn đã có tác dụng nhắc nhở hay không, người đàn ông đó hạ nắm đấm xuống, nhưng ánh mắt nhìn anh rất không có thiện ý: “Liên quan gì đến anh?”

Quý Minh Viễn không nói gì, ánh mắt anh trực tiếp lướt qua người anh ta, nhìn người phụ nữ ở phía sau. Từ lúc tranh cãi đến giờ người phụ nữ đó vẫn luôn trốn ở đằng sau không nói gì, thấy Quý Minh Viễn nhìn về phía mình, cô ta không hiểu sao lại rùng mình một cái, động tác gảy móng tay dừng lại. Không biết tại sao, đôi mắt của người đàn ông vừa sâu lại sắc bén khiến cô ta có cảm giác không có chỗ nào để trốn tránh. 

Không thể không nói, trực giác của Quý Minh Viễn vẫn rất đúng. Thực ra chuyện này không thể trách James, nói rõ ra còn là người phụ nữ này đã quyến rũ anh ta. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta thấy một người nước ngoài rất vừa mắt đang đứng rửa tay ở đó, không kìm được liền dùng chút vốn tiếng Anh ít ỏi của mình đến bắt chuyện vài câu. Cho dù là James vì lịch sự hay thật sự muốn kết giao bạn bè thì cũng đã trò chuyện cùng với cô ta. Thành thật mà nói, bọn họ thực sự không thể nói chuyện cùng nhau, một người thì tiếng Anh quá tệ, người kia thì tiếng Trung quá kém, quả thực như ông nói gà bà nói vịt. Đúng lúc cả hai định chia tay thì người đàn ông đi tới xả nước, thấy bạn gái mình đang cùng một tiểu bạch kiểm(1) “trò chuyện vui vẻ” liền không phân biệt trắng đen mà ra nắm đấm. 

(1)Tiểu bạch kiểm/小白脸: trai bao, bồ nhí. . Truyện mới cập nhật

Quý Minh Viễn cạn lời với tính cách hướng ngoại và nhiệt tình của hai thanh niên nước ngoài này. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể để cho người ta bị uất ức. Sau khi đơn giản trò chuyện với James hai câu, hiểu được đại khái tình hình, Quý Minh Viễn hỏi người đàn ông kia: “Anh có chắc là cậu ta quyến rũ bạn gái anh không?”

Khi nói câu này, anh cười có chút mỉa mai. Ý trong lời nói không thể rõ ràng hơn, người đàn ông lập kia tức thay đổi sắc mặt.

“Anh có ý gì?” Anh ta dường như có ý định ra tay với Quý Minh Viễn. 

Quý Minh Viễn không nhượng bộ, hai người cứ giằng co như vậy. Không lâu sau, cô bạn gái vẫn luôn yên tĩnh như con gà kia cuối cùng cũng có động tĩnh, tiến lên kéo người đàn ông lại.

“Thôi đi, em đã sớm nói với anh là hai bọn em không có gì rồi, anh cứ không tin. Đừng làm loạn nữa, đi thôi đi thôi.” Người phụ nữ đẩy người đàn ông một cái, nhưng anh ta không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm Quý Minh Viễn như cũ.


“Đi thôi!” Người phụ nữ cất cao giọng, nhìn Quý Minh Viễn, lại dùng thêm sức đẩy người đàn ông kia.

Người đàn ông cuối cùng cũng dịch chuyển, nhưng trước khi rời đi anh ta không quên chỉ chỉ Quý Minh Viễn. 

“Đợi đấy!” Lại hướng về phía James và Bernard ở phía sau anh mà dựng thẳng ngón giữa lên: “Cút về nhà uống sữa đi!”

Quý Minh Viễn: “…”

Quý Minh Viễn rất khinh thường hành vi vô lại của người đàn ông chỉ biết dựa vào việc đối phương nghe không hiểu mà quen miệng ăn nói xằng bậy này. Khoé môi khẽ cong lên, anh xoay người lại, nhìn ba người rõ ràng có chút thận trọng ở phía sau.

“Theo tôi ra ngoài.”

Trầm mặc một lúc, Quý Minh Viễn nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.