Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 25: Bạn gái cũ





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Vấn đề Quý Minh Viễn có bạn gái hay không từng là chủ đề nóng trên diễn đàn của trường Tây Đại. Sau một loạt theo dõi và điều tra, kết luận là không. Thử hỏi, một người đàn ông không có bất kỳ người phụ nữ khả nghi nào xung quanh gần hai năm, thì có chỗ nào giống dáng vẻ có bạn gái chứ?

Vậy có khả năng có bạn trai không? Bài đăng như vậy vừa được đăng lên đã bị quản trị viên chặn, không thể nào, thầy Quý tuyệt đối thích phụ nữ!

Như trên diễn đàn đã nói, quả thật Quý Minh Viễn không có bạn gái, nhưng anh có bạn gái cũ.

Quý Minh Viễn và Trì Táp gặp nhau trong bữa tiệc mừng năm mới của Bộ Ngoại giao, bởi vì cha mẹ hai bên đều làm việc trong bộ, lại là người quen nên lúc ăn họ đương nhiên sẽ ngồi cùng bàn, sau một bữa ăn thì cũng thuận lý thành chương mà quen biết nhau. Lúc đầu Quý Minh Viễn vốn không có ý nghĩ này mặc dù hai gia đình đều thấy anh và Trì Táp vô cùng phù hợp, tuổi tác xấp xỉ, học vấn tương đương, bối cảnh gia đình cũng môn đăng hộ đối. Vẫn là sau đó lúc Trì Táp thông qua chương trình hợp tác của trường đến trường Quý Minh Viễn trao đổi, hai người mới tiếp xúc lại, dần dần cảm thấy tam quan cũng coi như hợp nhau nên quyết định hẹn hò.

Tình yêu của nam nữ trưởng thành tuy không quá nồng nàn nhưng lúc đầu thật sự rất ngọt ngào, sau khi Quý Minh Viễn trở về nước phát triển, Trì Táp cũng cùng anh quay về. Đến bước này, hai nhà Quý Trì đều cho rằng hai đứa trẻ đã chắc chắn rồi, không ngờ sau đó Quý Minh Viễn lại xảy ra chuyện đó.

Sự việc đó không liên quan gì đến Trì Táp. Lúc mới đầu Trì Táp cũng kiên quyết đứng về phía Quý Minh Viễn. Nhưng sau đó Quý Minh Viễn vẫn chia tay với cô ấy, hơn nữa còn khá quả quyết. Điều này khiến hai nhà vô cùng khó hiểu, cũng cố gắng nghĩ cách cứu vãn nhưng đều không có kết quả. Không ai biết tại sao Quý Minh Viễn lại chia tay dứt khoát như vậy, nhưng liên quan đến chuyện đó thì cũng không ai dám hỏi lại nữa.

“Trì Táp vẫn còn liên lạc với mẹ, vào ngày lễ cũng sẽ tặng quà. Minh Viễn…” Quý Minh Chân nhìn Quý Minh Viễn: “Anh chưa từng hỏi qua em, rốt cuộc tại sao khi đó em lại chia tay với Trì Táp.”

Quý Minh Viễn không ngờ anh trai mình sẽ nhắc đến Trì Táp. Anh với cô ấy đã rất lâu không liên lạc rồi, tin nhắn wechat “Đang làm gì?” mà anh nhận được ở quán bar lần trước chính là cô ấy gửi, mà cuối cùng anh cũng không trả lời. Không có lý do gì cả, chỉ là cảm thấy không cần thiết.


“Không có tại sao, chỉ là đến cuối cùng cảm thấy không thích hợp, vậy thì không cần phải làm lỡ dở nhau thôi.”

Quý Minh Chân vừa nghe liền biết đó là một cái cớ, dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về em trai mình, nếu như cảm thấy không thích hợp thì ngay từ đầu sẽ không có bắt đầu!

Như đoán được suy nghĩ của Quý Minh Chân, Quý Minh Viễn lại nói: “Anh à, nếu không phải vì một số chuyện đặc biệt thì có lẽ một số mâu thuẫn sẽ không bao giờ lộ ra, có thể sẽ không bao giờ nhìn rõ được một số người. Những điều này, em cũng không biết nên nói là tốt hay là xấu nữa.”

Quý Minh Chân: “…”

Quý Minh Chân đã hơi hiểu ra, trầm mặc hồi lâu, anh ấy nhẹ thở dài một tiếng: “Em không hối hận là được.”

“Em biết.”

Hai anh em lại sóng vai hút thuốc một lúc, đến khi gần kết thúc, Quý Minh Chân đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: “Thị trấn mà vợ chồng đó ở là ở thành phố nào?”

“Dung Thành.”

Hơi híp mắt lại, Quý Minh Viễn nói. 

*

Trong tiếng pháo rộn ràng, rất nhanh đã bước sang năm mới. 

So với đô thị phồn hoa náo nhiệt, thị trấn nhỏ ở góc Tây Nam Dung Thành lại lạnh lẽo buồn tẻ hơn nhiều. Mấy ngày trước còn mưa, sau hai ngày đẹp trời hiếm có, mưa tuyết lại bắt đầu rơi.

Hứa Giai Ninh tranh thủ dịch xong tài liệu trước ba mươi tết, trải qua một năm mới không còn gánh nặng. Cứ tưởng sẽ rất vui vẻ nhưng đâu biết rằng đối với một gia đình chỉ có hai người thì càng trong không khí náo nhiệt như này lại càng vắng vẻ quạnh hiu hơn. Để ngăn bản thân cảm thấy buồn, từ mùng hai tết người người nhà nhà đi chúc tết họ hàng thân thích, Lâm Tòng Phương liền đóng chiếc cổng vẫn luôn mở vào, mắt không thấy tâm không phiền. 

Dù đã đóng cửa nhưng Lâm Tòng Phương không giữ Hứa Gia Ninh ở nhà vì sợ cô cảm thấy buồn chán, thỉnh thoảng bà còn khuyên cô đi ra ngoài chơi. Nhưng đi đâu đây, tết nhất hoặc là đi nhà họ hàng, hoặc là ở nhà tiếp đón khách, ngay cả cháu của bà cụ Vương nhà đối diện cũng không phải học thêm vì tết đến, cho dù cô muốn dạy thêm cho cậu bé cũng không có cơ hội.

“Vậy cháu tìm bạn học đi chơi đi, này chắc phải có chứ?”

Lâm Tòng Phương ngập ngừng hỏi, nhưng Hứa Giai Ninh lại lắc đầu. Cô chỉ học tiểu học ở thị trấn, cho dù có bạn thì cũng đã không liên lạc qua lại từ lâu rồi. Còn bạn cấp hai cấp ba thì đều ở trong thành phố cả, một ngày lạnh giá như này, cô cũng lười đi. 

“Cháu đó, đúng là một cô bé lười biếng.”

Lâm Tòng Phương nghe cái cớ của cô liền cười mắng. Hứa Giai Ninh đang ở một bên đọc sách nghe thấy vậy cũng không phản bác lại. Kì thực, cô biết tại sao bà ngoại cứ luôn nói lòng vòng muốn cô đi chơi, không phải vì sợ cô buồn chán, cũng không phải thực sự muốn cô đi tìm bạn học, mà là muốn cô đi chúc tết người chú Hứa Văn Bách đang sống trong thành phố của cô. 

*


Kể từ khi cha mẹ cô tai nạn qua đời, người thân có quan hệ huyết thống với Hứa Giai Ninh chỉ còn có hai người. Một người là bà ngoại Lâm Tòng Phương, người kia chính là chú Hứa Văn Bách. Theo lý mà nói thì đều là họ hàng gần gũi, nhân khẩu lại ít ỏi như vậy, quan hệ phải rất thân thiết mới đúng. Nhưng thực sự không phải vậy, nếu như có thể, Hứa Giai Ninh thà cả đời này không gặp Hứa Văn Bác. 

Khi cha mẹ Hứa Giai Ninh vừa qua đời, toà án vốn hướng giao cô cho Hứa Văn Bách nuôi dưỡng. Một là vì cảm thấy vợ chồng Hứa Văn Bách ở thành phố, điều kiện sẽ tốt hơn. Hai là vì vợ chồng họ không có con, càng có thể coi cô như con đẻ của mình mà chăm sóc. Có thể nói, tòa án đã xem xét khá toàn diện, nhưng điều duy nhất thiếu sót chính là vợ của Hứa Văn Bách, cũng thím của Hứa Giai Ninh, Dương Hồng. Lúc đó, khi thẩm phán nói điều này bà ta liền chỉ tay thẳng vào mặt ông ấy nói ông ấy như vậy là nguyền rủa bà ta cả đời không sinh được con. Cuối cùng sau một hồi thuyết phục, bà ta lại tỏ ý có thể, nhưng Hứa Giai Ninh phải đổi tên thành Chiêu Đệ(1).

(1)招娣/Chiêu Đệ: Nghĩa là “vẫy gọi em trai”, từ Đệ [娣] đồng âm với từ Đệ [弟]. Cũng chính là để cầu mong lần sau sinh con trai, em trai cho con gái.

Ai có thể không hiểu dụng ý của hai từ này chứ? Lâm Tòng Phương không thể chịu đựng được nữa, bà đưa Hứa Giai Ninh về nhà, kể từ đó không còn qua lại với bên kia nữa.

Nếu cứ tiếp tục nước sông không phạm nước giếng như vậy thì hai nhà ngược lại có thể từ từ quên nhau, nhưng khi Hứa Giai Ninh từ tiểu học lên cấp hai thì lại xuất hiện vấn đề mới. Theo chính sách lúc đó, hộ khẩu của Hứa Giai Ninh là ở thị trấn thì phải ở lại đó để học cấp hai. Nhưng theo chất lượng dạy học của thị trấn thì chương trình học ở bậc tiểu học đều dạy qua loa, càng đừng nói đến giáo dục bậc trung học cơ sở. Vì cân nhắc đến tương lai của Hứa Giai Ninh, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt mời Lâm Tòng Phương đến trường, để bà tìm người gửi Hứa Giai Ninh lên một trường học trong thành phố, dù phải vay học phí cũng có sao? Theo lời của cô ấy là, không thể làm lỡ dở tương lai của bọn trẻ. 

Lâm Tòng Phương nghe xong lời này vừa mừng vừa lo, mừng là vì cháu mình có triển vọng như vậy, nhưng điều lo lắng là đi đâu tìm người. Lâm Tòng Phương tự đánh giá mình là người coi trọng thể diện, nhưng vì cháu, còn mặt mũi nào không thể bỏ xuống được chứ? Trằn trọc cả đêm, sau khi tỉnh dậy, Lâm Tòng Phương ngồi xe lên thành phố tìm Hứa Văn Bách. Lúc này vợ chồng Hứa Văn Bách vẫn chưa có con, lại nghe nói con anh cả rất thông minh, từ lâu đã cảm thấy hối hận. Lâm Tòng Phương chủ động đến cửa có thể nói là vừa đúng lúc gặp may lại có cái đang cần nên cũng không có phô trương quá nhiều nữa, sau khi đáp ứng liền dốc sức tìm người đưa Hứa Giai Ninh đến trường cấp hai tốt nhất trong thành phố, còn giúp móc nối vay học phí. Đổi lại, Lâm Tòng Phương hứa sau này Hứa Giai Ninh sẽ được coi là một nửa con gái của họ. 

Đến đây, vấn đề lớn nhất mà Lâm Tòng Phương phiền muộn cuối cùng cũng đã được giải quyết, Hứa Giai Ninh vốn không muốn lên thành phố học, nhưng thấy bà ngoại vui vẻ, trong lòng cô cũng bắt đầu có sự khao khát về cuộc sống ở trường cấp hai, nghĩ rằng chỗ đó sẽ khác với ở đây. Mãi sau này thoát khỏi môi trường đó, cô mới nhận ra sự nực cười của mình. Không giống nhau, quả thực là khác. Nếu như cuộc sống ở thị trấn là thiên đường, thì ba năm sống dưới mái hiên của Hứa Văn Bách và Dương Hồng chính là địa ngục. Mỗi khi nghĩ về nó đều là những cơn ác mộng bất tận.

*

Sau một giấc ngủ trưa nặng nề, vừa tỉnh dậy cô đã thấy bà ngoại Lâm Tòng Phương xách chiếc túi nhỏ của mình đi nhà thờ. Hứa Giai Ninh ngồi ngây ngốc trong phòng một lúc, đứng dậy mặc chiếc áo khoác bông dày cộp vào rồi cũng đi ra ngoài. Bóng đèn trong phòng tắm bị hỏng, đến lúc phải thay rồi.

Có lẽ vì đã qua thời gian đi chúc tết họ hàng cao điểm nên người trên đường cũng ít hơn hẳn hai ngày trước, Hứa Giai Ninh bước nhanh đến siêu thị trong màn tuyết mỏng.

Bà chủ siêu thị cũng là người quen, vừa thấy cô liền mỉm cười chào hỏi: “Sinh viên ưu tú về rồi đấy à? Muốn mua gì nào?”

Hứa Giai Ninh hơi xấu hổ khi bị gọi như vậy, cô thắt chặt mũ lại nói: “Mua hai bóng đèn, công suất lớn một chút.”

“Ở phía sau đó, tự đi chọn đi.”

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng rồi đi ra phía sau. Lúc gần đến, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ từ phía bên kia kệ truyền qua.

“Này, bà biết không? Vị nhà họ Chung đó năm ngoái hình như mang thai rồi.”

“Nhà họ Chung? Nhà họ Chung nào?”

“Còn nhà họ Chung nào nữa, chính là nhà mất con gái rồi đó.”

“Ồ, cô nói bà Đào hả.” Một giọng nữ trung niên đột nhiên ồ một tiếng kinh ngạc nói: “Hả, bà Đào có thai á? Bà ấy lớn tuổi như vậy rồi còn có thể mang thai sao?”

“Ai nói không phải chứ, sắp năm mươi rồi còn mang thai, nói ra cười chết mất.”


“… Lão Chung cũng thật có khả năng, bà Đào này cũng là lão bạng sinh châu(2) nha…” Người phụ nữ trung niên cảm thán, rồi lại hỏi: “Sao bà biết vậy?”

(2)Lão bạng sinh châu/老蚌生珠: Con trai già mà còn có ngọc, ý nói vợ chồng già mà còn có con

“Nghe bà cụ nhà họ Vương nói, nói là nhà họ Chung đến chỗ con trai bà ấy kê đơn thuốc, là thuốc chống động thai. Bà nói xem cái này còn có thể giả sao?”

“Không giả được không giả được, nhưng bà cụ nhà họ Vương cũng thật là, sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết tin tức này được chứ…”

Miệng nói người khác tùy tiện nói, nhưng hai người lại nghị luận sôi nổi đến mức không chú ý thấy Hứa Giai Ninh ở đối diện. Đợi đến khi nhìn thấy thì cả hai chạm mặt cô rồi. Không ngờ còn có người ở đây, hai người phụ nữ trung niên không tránh khỏi có chút xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy người này là Hứa Giai Ninh, nghĩ tới quan hệ của cô và con gái nhà họ Chung thì càng hoảng hốt hơn.

“Cô gái nhà họ Hứa, tới mua đồ à…”

Một trong số họ thử chào hỏi Hứa Giai Ninh, nhưng lại không thấy cô trả lời. Khi lại gần hơn liền phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng là dáng vẻ bất ngờ.

Làm sao có thể không bất ngờ? Nếu ngay từ đầu còn chưa nghe được là ai, thì khi nghe câu nói “nhà mất con gái” Hứa Giai Ninh liền hiểu ngay. Họ Chung, lại không còn con gái, trong thị trấn này còn có thể là ai?

Nói như vậy, mẹ của Chung Linh lại có thai rồi?

Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, khi hoàn hồn lại liền đi ra ngoài mặc kệ tiếng gọi ở phía sau, kết quả lúc ở cửa lại không cẩn thận đụng phải một người. 

“Xin hỏi…”

Một giọng nam trầm thấp vang lên, vừa mở đầu thì đã bị người lao vào lòng cắt ngang. Người đàn ông cúi đầu, sau khi nhìn rõ mặt cô gái, anh hơi kinh ngạc: “Hứa Giai Ninh?”

Hứa Giai Ninh lờ mờ ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đàn ông cô cũng giật mình.

“Thầy Quý?” Cô thất thanh nói. 





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.