Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 61: Phản đối





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Ở Trung Quốc, loại ma tuý cần sa này không bằng “bột trắng” heroin khiến người ta nghe sởn cả tóc gáy trong truyền thuyết nên cũng không có mấy ai biết được tác hại của nó. Chỉ nhìn phản ứng khó hiểu của Ngụy Á Bình khi nghe hai chữ này liền có thể nhận ra. Điều khiến cho Hứa Giai Ninh bất ngờ là, Đậu Tiểu Tùng dường như cũng không biết, hoặc là nói, cậu ta biết đó là ma túy, nhưng lại không biết tác hại của nó.

“Ở trong nước, bán loại đồ này là phạm pháp, bất kể bao nhiêu, đều sẽ bị kết án.”

Hai chữ kết án cuối cùng cũng thức tỉnh được hai mẹ con. Sắc mặt Ngụy Á Bình thay đổi, gần như lại ngất đi một lần nữa. Mà Đậu Tiểu Tùng sau khi phản ứng lại, trong mắt cũng lộ ra sự căng thẳng.

“Anh ta bảo cậu giao thứ này cho ai?” Hứa Giai Ninh lại hỏi. 

“Anh ta không nói phải giao cho ai…” Vẻ mặt của Tiểu Tùng cũng hiếm khi lóe lên một tia mờ mịt: “Chỉ nói một địa điểm, bảo tôi chuyển qua đó.”

Khi đối mắt với Hứa Giai Ninh, thấy ánh mắt sáng rực cùng dáng vẻ đáng tin cậy của cô, giọng Tiểu Tùng cũng trấn tĩnh hơn vài phần: “Nhưng đó là chuyện anh ta giao phó tôi phải làm vào buổi chiều, bởi vì bị chuyến về nhà làm trì hoãn nên lúc tối anh ta đã gửi một tin nhắn nói kiện hàng này không cần giao nữa, bảo tôi trả lại cho anh ta. Tôi nghe còn thấy có chút kỳ quái…”

Hứa Giai Ninh cũng cảm thấy khó hiểu trong chốc lát, nhưng sau một hồi suy nghĩ cô liền sáng tỏ. Tào Bân là một tên xã hội đen nhưng lại rất sợ chết, việc buôn ma túy như liếm máu trên đầu mũi dao này không giống như việc anh ta dám làm. Dù lợi nhuận thu về rất lớn nhưng có mạng để kiếm tiền không có mạng tiêu thì mọi thứ cũng đều vô ích. Lần này có lẽ anh ta cũng là bị người khác lừa, nóng lòng bảo Tiểu Tùng trở về như vậy, hẳn là đã biết gì đó?

“Thầy Quý, phải làm sao đây?” Hứa Giai Ninh quay sang hỏi Quý Minh Viễn. Sau khi phát hiện ra cần sa, Quý Minh Viễn vẫn luôn không lên tiếng. Nghe thấy câu hỏi của Hứa Giai Ninh, anh trầm ngâm vài giây rồi hỏi Tiểu Tùng: “Anh ta bảo cậu mang đồ đến đâu cho anh ta? Hẹn mấy giờ?”

“Hẹn tám rưỡi, chính là ở một quán cà phê ngay phía trước.”

Quý Minh Viễn giơ tay lên nhìn đồng hồ, gần bốn mươi phút nữa là đến tám giờ rồi mà Tào Bân bên kia vẫn chưa gửi thông tin gặp mặt. Suy nghĩ vài giây, anh dứt khoát nói: “Chuyện này bắt buộc phải tìm cảnh sát rồi.”


“Tìm cảnh sát…”

Tiểu Tùng không ngờ đến hậu quả này nên nhất thời có chút do dự. Ngụy Á Bình lại phản ứng kịch liệt hơn: “Không không không, giáo sư Quý, anh cũng đã thấy rồi, Tiểu Tùng nó không biết sự tình! Nó thực sự không hiểu rõ sự hình! Chuyện này không thể tìm cảnh sát, tìm cảnh sát là hỏng ngay! Để thằng bé trả lại đồ cho tên Tào Bân gì đó, từ giờ không qua lại với anh ta nữa không phải là được rồi sao?”

“Chị Ngụy, đừng lo lắng, hãy nghe tôi nói trước.” Quý Minh Viễn đỡ Ngụy Á Bình dậy, nói: “Không nói những việc khác, lén lút giao dịch những thứ này vốn đã là phạm pháp rồi, điểm này không có gì phải nghi ngờ cả.”

“Tiểu Tùng đã bị liên lụy vào rồi, trả lại đồ cho Tào Bân có thể tạm thời thoát khỏi sự nghi ngờ, nhưng trước mắt chúng ta vẫn chưa thể tìm ra được động cơ của anh ta khi muốn trả lại gói hàng này, ngộ nhỡ đây là một cái bẫy thì sao?”

Ngụy Á Bình không nghĩ tới nhiều như vậy, đột nhiên có chút bối rối mơ màng.

“Có thể có bẫy gì chứ?”

“Điều này rất khó nói.” Hứa Giai Ninh bổ sung thêm: “Dì à, tên Tào Bân này cực kỳ mưu mô xảo quyệt, mưu tính bất chính, việc gì cũng có thể làm được. Không có chuyện gì còn đỡ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì gọi cảnh sát cũng đã không kịp nữa rồi. Nhân lúc còn chưa muộn, hãy nắm lấy cơ hội đầu tiên giải thích rõ tình hình với cảnh sát, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng không quá hoảng loạn, dì nói xem có phải không?”

Ngụy Á Bình vẫn còn do dự, hồi lâu không trả lời. Ngược lại là Tiểu Tùng, cậu ta mím mím môi, đứng dậy nói: “Tôi sẽ đi với hai người!”

Ngụy Á Bình kinh ngạc nhìn cậu ta: “Con trai… Con trai…”

Hai tiếng “con trai”, còn có sự lo lắng hiện rõ trong mắt Ngụy Á Bình đã hơi kích thích đến Tiểu Tùng. Cậu ta cười nhẹ một cái, nói: “Mẹ, không sao đâu, chuyện này con có thể nói rõ ràng.”

Ngụy Á Bình chỉ đành đồng ý, bà ấy cúi đầu, không nói gì.

*

Sau khi quyết định xong, cả nhóm nhanh chóng bắt taxi đến đồn cảnh sát gần nhất. Để phòng vạn nhất, trên đường đi Quý Minh Viễn cũng đã liên lạc với tiểu Tần, hy vọng anh ấy có thể cùng đến.

Đợi đến lúc tới phân cục, tiểu Tần đã đến và giúp họ liên hệ trước với một vị cảnh sát. Vị cảnh sát này vốn dĩ là người tiểu Tần thương lượng qua với Ngụy Á Bình sẽ báo án để tìm Tiểu Tùng, không ngờ bây giờ Tiểu Tùng đã được tìm thấy, nhưng lại dính đến một vụ việc như vậy. Mọi người không kịp hàn huyên liền đi thẳng vào việc chính.

Việc lén lút giao dịch ma túy này ở đâu cũng đều là vấn đề cần phải thận trọng, vì vậy ngay khi họ vừa đến đã được đưa vào phòng họp để nắm rõ tình hình. Sau khi xác nhận qua, tổng số lượng cần sa trong bọc hàng là 150 gram, không được tính là một số lượng quá lớn. Hơn nữa Tiểu Tùng tiếp xúc dưới tình huống không biết sự hình, lại chủ động báo cáo nên chẳng những không bị trừng phạt mà một khi dựa theo manh mối của cậu ta đưa ra xác minh được sẽ còn có phần thưởng. Về phần Tào Bân bên kia thì lại có phần rắc rối. Bởi vì không biết đây là hành vi ngẫu nhiên hay một nhóm có tổ chức phạm tội nên cần phải để điều tra thêm.

Sau khi thảo luận xong, cảnh sát của phân cục yêu cầu Tiểu Tùng tiếp tục liên lạc với Tào Bân, trả lại những thứ trong tay cho anh ta, chỉ là kéo dài thời gian một ngày. Mà bọn họ cũng sẽ cử người thu thập thêm manh mối đồng thời bảo vệ sự an toàn của Tiểu Tùng. Theo lý mà nói, đây là cách tốt nhất để ngăn Tào Bân nghi ngờ Tiểu Tùng, nhưng Ngụy Á Bình vẫn do dự.

“Có phải không tốt Tiểu Tùng không?” Ngụy Á Bình nắm chặt tay con trai mình: “Liệu sau này bọn họ có trả thù Tiểu Tùng không?”

“Điểm này chị cứ yên tâm. Trong những vụ án như này chúng tôi đều sẽ tập trung bảo vệ người tố giác, tuyệt đối sẽ không để bọn họ gây ra nguy hiểm đến sự an toàn của Tiểu Tùng. Đến lúc đó Tiểu Tùng chỉ cần giúp chúng tôi dụ Tào Bân ra ngoài là được rồi. Tiểu Tùng, lời chú vừa dạy cháu đều nhớ chưa?” Một vị cảnh sát trung niên ôn hoà nhìn Tiểu Tùng.

“Nhớ rồi ạ, cháu sẽ gọi điện cho Tào Bân ngay, nói là tối nay không thể đến, hẹn anh ta ngày mai giao hàng.” Tiểu Tùng lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, rất trấn tĩnh nói. 

“Vậy giải thích thế nào về chiếc túi bị rách?”

“Nói là cháu không cẩn thận làm rách một lỗ, hỏi anh ta có ảnh hưởng đến lá trà bên trong không?”

“Rất tốt.” Vị cảnh sát trung niên vỗ vỗ vai Tiểu Tùng, nói với Ngụy Á Bình: “Chị yên tâm đi, trong lòng đứa nhỏ đều có tính toán cả.”

Vẻ mặt của Ngụy Á Bình phức tạp liếc nhìn Tiểu Tùng một cái, không nói gì nữa.


Sau khi cuộc thảo luận kết thúc, Tiểu Tùng gọi điện cho Tào Bân nói ra lí do theo kế hoạch đã bàn. Tào Bân ở đầu bên kia quả nhiên vô cùng lo lắng, nhưng làm thế nào được khi Tiểu Tùng không thể ra ngoài, anh ta chỉ có thể đồng ý hoãn lại đến sáng mai. Về việc Tiểu Tùng “nhận nhầm” cần sa là lá trà, anh ta cũng thuận thế thừa nhận mà không sửa lại. Do đó, Hứa Giai Ninh càng chắc chắn là ban đầu Tào Bân không biết trong đó có gì. Cũng chỉ như vậy, anh ta mới có thể không chút để ý mà giao nó cho Tiểu Tùng như thế. Về phần cậu nhóc Tiểu Tùng này, có lẽ Tào Bân cũng không hiểu nhiều, nếu không thì anh ta cũng sẽ không “khinh địch” như vậy. Tóm lại, đối với Tiểu Tùng thì đây cũng là một chuyện tốt. Sau khi mọi người biết chuyện đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

*

Làm xong chuyện này cũng đã gần chín giờ tối. Mọi người tùy tiện đến một quán nhỏ bên cạnh phân cục ăn cơm sau đó liền trở về nhà.

Xảy ra chuyện như vậy, kế hoạch bỏ nhà ra đi của Tiểu Tùng hoàn toàn bị phá hỏng. Nhưng khiến người ta bất ngờ là cậu ta cũng không kiên trì rời đi nữa, vẻ mặt cũng không còn lạnh lùng như lần đầu gặp mặt. Điều này khiến Hứa Giai Ninh rất ngạc nhiên.

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Quý Minh Viễn cười nói: “Chuyện vừa rồi làm cho cậu ấy có cảm giác được người lớn tôn trọng và tin tưởng. Người lớn không thể cảm nhận được những điều này, nhưng trẻ em lại nhạy cảm nhất.”

Hoá ra là vậy. Hứa Giai Ninh mỉm cười, đi theo anh lên phía trước.

“Chị Ngụy, hôm nay chị cũng mệt mỏi rồi. Sau khi về nhà thì yên tâm ngủ một giấc đi, chuyện ngày mai không cần phải lo, đã có cảnh sát rồi.”

Ngụy Á Bình đang ở một bên nhìn tiểu Tần nói chuyện với Tiểu Tùng, nghe thấy vậy, bà ấy cười vô cùng miễn cưỡng: “Tối nay thực sự làm phiền anh và tiểu Hứa rồi, anh yên tâm, có những vị cảnh sát này ở đây, tôi không lo lắng đâu.”

Quý Minh Viễn gật gật đầu, suy nghĩ vài giây, anh nhìn Tiểu Tùng một cái, lại nói: “Chị Ngụy, trước đây Tiểu Tùng là học sinh thể dục đúng không?”

Ngụy Á Bình hơi mở to mắt: “Sao anh biết?”

Quý Minh Viễn chỉ vào đôi giày trên tay bà ấy: “Tôi đoán vậy. Người có thể đạt được hạng nhất trong cuộc thi chạy đường dài phải là người tập luyện chuyên nghiệp hoặc là đặc biệt có thiên phú. Hoặc là cả hai.”

Còn một điểm nữa mà anh không nói ra, đó là sau khi biết Tiểu Tùng tập luyện thể thao, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sáng nay khi đuổi theo Tiểu Tùng, anh suýt nữa không nhịn được mà nghi ngờ thể lực của mình, may mà đây là dân tập luyện chuyên nghiệp, thua cậu ta cũng không cảm thấy đáng tiếc vì thất bại. 

“Đúng vậy.” Ngụy Á Bình vuốt ve đôi giày qua túi nhựa: “Từ khi đến Vũ Thành với chúng tôi, thằng bé vẫn luôn tập luyện, nói ra mới nhớ, trước đây nó bị cha tát một cái là vì đòi tiền mua giày. Chúng tôi cũng không phải là không nỡ mua cho thằng bé, chỉ là cái miệng của cha nó rất hay lảm nhảm càm ràm, hai cha con nói vài câu không hợp nhau là liền xung đột.”

Quý Minh Viễn cười nhẹ tỏ ý hiểu: “Vẫn phải để cho cậu ấy đến trường, chạy bộ cũng phải tiếp tục tập luyện, nếu đã có thiên phú này thì không thể làm lỡ dở nó.”

Ngụy Á Bình trầm ngâm gật gật đầu, nhưng lại có chút do dự: “Giáo sư Quý, anh nói xem, luyện tập thể thao thật sự có thể đạt được cái gì?” Sợ bọn họ hiểu lầm, bà ấy lại giải thích: “Tôi và cha nó ngược lại không phải sợ tiêu tiền, chỉ là sợ luyện tập đến cuối cùng chẳng được cái gì, chỉ làm chậm trễ thằng bé.”

“Tập thể dục điều độ rất tốt cho cơ thể, cho dù đến cuối cùng không thể trở thành vận động viên chạy đường dài thì có thể làm cho thân thể cường tráng cũng rất tốt. Rèn luyện thể lực tốt sau này tham gia quân ngũ hay trở thành huấn luyện viên thể hình là một lựa chọn không tệ.”

Ngụy Á Bình dường như đã hiểu, bà ấy gật gật đầu, mỉm cười nói: “Khi trở về tôi sẽ thương lượng với cha nó, sau đó đưa nó đến trường càng sớm càng tốt.”

*

Bên này trò chuyện xong, tiểu Tần và Tiểu Tùng bên kia cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện, Tiểu Tùng chủ động đi qua, sau khi cảm ơn Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh xong liền bảo Ngụy Á Bình về nhà.

Hứa Giai Ninh ngược lại không cho rằng Tiểu Tùng sẽ cứ như vậy mà loại bỏ được khúc mắc trong lòng, sự mâu thuẫn sâu sắc giữa người nhà này không phải chỉ hai ba câu là có thể hoá giải được. Nhưng cô cũng tin, sau khi trải qua sự việc mà có lẽ cả đời đều sẽ không gặp phải nữa này, Tiểu Tùng chắc chắn sẽ có chút kích động. Mà đây chính là một khởi đầu tốt.

*

Sau khi nhìn hai mẹ con rời đi, những người khác cũng phải trở về. Đặc biệt là tiểu Tần, người bị gọi đến giữa chừng khi đang hẹn hò với bạn gái, cô ấy vẫn còn đang ở bên kia đợi đó.

“Giáo sư Quý, tiểu Hứa, hai người có sắp xếp gì?”


“Chúng tôi cũng trở về thôi, anh mau đi đi, đừng để bạn gái đợi lâu.”

“Được, vậy gặp lại sau.”

Tiểu Tần nhanh chóng lái xe rời đi, Quý Minh Viễn quay đầu lại nhìn Hứa Giai Ninh: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Lúc về họ lại ngồi taxi. 

Bôn ba cả một buổi tối, hai người đều có chút mệt mỏi, trên xe không nói gì cả. Nhưng mà bầu không khí giữa họ đã không còn tồi tệ như trước nữa, ngồi cạnh nhau cũng không cảm thấy lúng túng xấu hổ.

“Sau khi trở về Yên Thành có phải nên để Trương Vy mời một bữa không? Việc giúp đỡ này quá không dễ dàng rồi.”

Quý Minh Viễn vừa nói vừa lật điện thoại, không biết là đang tự nói với chính mình hay đang bắt chuyện với cô. Hứa Giai Ninh do dự vài giây, sau đó nở nụ cười nhẹ coi như đáp lại.

Quý Minh Viễn bên này thấy cô đáp lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh đèn ven đường chiếu vào khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô gái được che phủ bởi tầng ánh sáng dịu nhẹ, nhưng dù vậy cũng vẫn không thể xóa đi dấu vết hơi nhíu mày của cô, điều ấy làm cho anh không nhịn được hỏi: “Đang nghĩ gì vậy, lông mày cứ nhíu lại suốt?”

Hứa Giai Ninh được anh nhắc nhở như vậy mới phát hiện ra lông mày của mình vẫn luôn nhíu chặt lại. 

“Không có gì ạ, em chỉ là có chút lo lắng, sợ ngày mai sẽ không quá thuận lợi.”

“Không sao đâu, phải tin tưởng cảnh sát, bọn họ rất có kinh nghiệm.”

Quý Minh Viễn an ủi nhưng không hề thấy vẻ mặt cô dịu đi bao nhiêu. Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ mới, anh hỏi: “Tên Tào Bân đó, trước đây từng bắt nạt em sao?”

Lông mày Hứa Giai Ninh giật giật một cái, cô hơi bất ngờ quay sang nhìn Quý Minh Viễn: “Sao thầy lại hỏi vậy?”

“Tùy tiện hỏi thôi.” Quý Minh Viễn nói: “Nhìn em như hiểu rất rõ những việc làm xấu xa trước đây của anh ta. Mà lần gặp mặt ở ga tàu cao tốc Vũ Thành đó, bầu không khí giữa em và anh ta cũng rất căng thẳng, giống như trước đây từng mâu thuẫn bất hoà vậy.”

Nói đến cuối cùng, giọng nói của Quý Minh Viễn chậm lại, như thể đang quan sát biểu hiện của Hứa Giai Ninh. Mà đúng như anh dự đoán, sắc mặt cô gái hơi thay đổi.

Pé Hoa Linh: Chương sau tâm sự rồi nè mọi người hóng không~







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.