Công việc của Diễm Thuần cứ thế một tuần trôi qua. Cô luôn phải nói với Huy rằng nơi cô làm việc giữ cô lại nên cô phải ở đó từ sáng đến chiều. Một hôm, số hàng cần khuâng vác hết sớm. Trong khi mọi người ra về dần thì Diễm Thuần lại đến gặp quản lý.
- "Thưa ông, ở đây còn việc gì nữa không? Tôi muốn làm tiếp ạ."
- Cô gái này, cô thật là kỳ lạ nha...
- "Vì tôi đang rất cần tiền."
Quản lý suy nghĩ một lúc rồi mang xấp giấy ra, đưa cho cô:
- Đây là thư mời đến dự lễ khánh thành tuyến đường mới. Giao chúng cho những địa chỉ ghi trong này đi!
- "Vâng, được ạ." - Diễm Thuần đón lấy xấp giấy rồi bắt đầu đi.
Nhưng trời lại không chiều ý người. Vừa đi được một lúc thì trời đã vần vũ mây đen, chắc là sắp mưa rồi. Đống thư mời chỉ vừa giao được một nửa thôi. Phải làm saobây giờ?
Trời mưa thật. Thế nên Diễm Thuần đành lấy chiếc áo mưa cẩn thận bao lấy xấp giấy lại. Mặc cho nước mưa cứ liên tiếp đánh vào người, cô vẫn tiếp tục đến từng nhà để giao chúng.
Cuối cùng thì cũng xong. Nhận thêm một khoản tiền thù lao nữa, cô khấp khởi mừng thầm. Diễm Thuần phải về nhà ngay, nơi có một người luôn chờ đợi mình. Bỗng...
- Cô em xinh đẹp, đi đâu mà muộn thế này? - Một đám thanh niên kéo tay cô về phía mình, buông những lời nói kinh tởm.
- Đi với bọn anh đêm nay nhé? Sẽ vui đấy!
Diễm Thuần đang rất lo sợ, chẳng biết phải làm gì bây giờ.
- Sao không nói chuyện? Xem thường bọn này à? - Một tên trong nhóm người đó hét lớn, rồi cả bọn dồn cô vào một gốc cây.
Tình thế ngày càng gay go khi Diễm Thuần vấp phải chiếc rễ cây và ngã xuống đất, làm khoảng cách với bọn người kia ngày càng gần hơn. Diễm Thuần khóc, chỉ mong bọn chúng đừng làm gì hại cô.
Một bàn tay gớm ghiếc chạm vào má cô, khiến cô giật mình sợ hãi. Nhắm chặt mắt lại, hi vọng mọi thứ chỉ là mơ thôi.
Nhưng rồi không hiểu sao, Diễm Thuần lại nghe có tiếng đánh nhau sau đó. Có người đến cứu cô sao? Dù gì đi nữa, cô cũng nhất quyết không mở mắt ra. Mặc kệ đi, vì lúc này cô đang sợ hãi vô cùng.
- Mở mắt ra! Nhanh!
Có người nói như ra lệnh với Diễm Thuần, theo phản xạ cô mở mắt ra. Là Uy Vũ, sao hắn ta lại ở đây? Nói rồi, Vũ đưa tay đỡ cô đứng dậy.
- Em không sao chứ? - Giọng hắn có vẻ lo lắng.
Diễm Thuần lắc đầu. Rồi hắn cởi chiếc áo vest ngoài ra khoác lên cho cô.
- Sao lại ở đây giờ này? Tôi đưa em về được không?
Cô lại im lặng để mặc cho hắn đưa mình ra xe vì bây giờ bản thân cô cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau sự việc lúc nãy.
Điều hòa trong xe được bật lên. Xe chạy được một lúc, hắn tỏ vẻ khó chịu:
- Nãy giờ sao em chẳng lên tiếng? Em ghét tôi lắm à?
Ghét? Phải rồi ha. Hắn là người đã hại chết dì cô, gián tiếp đẩy cô vào hoàn cảnh như bây giờ. Không chỉ là ghét thôi đâu, Diễm Thuần căm hận hắn.
Thế là cô tìm cách mở cửa xe. Vũ thấy thế kéo tay cô lại, hét lớn:
- Em điên à? Xe đang chạy, em muốn chết sao?
Phải rồi, là Diễm Thuần đang muốn chết đây. Với tình cảnh hiện tại của cô, đối với cái chết thì cũng chẳng có gì khác biệt. Thế nên Diễm Thuần vẫn không dừng lại, cánh cửa bị cô ra sức kéo đến sắp bật ra. Hắn sợ cô gặp nguy hiểm nên cuối cùng cũng phanh xe lại.
- Tôi là người đã cứu em đó. Một chút biết ơn cũng không có là sao? - Hắn quát - Lại còn muốn rời bỏ tôi như vậy?
Diễm Thuần im lặng bước xuống xe, lấy chiếc áo khoác ngoài trả lại cho hắn.
- Được lắm! Tôi sẽ làm mọi cách để em quay về bên tôi, Tiểu Thuần ạ. - Hắn nói như tuyên bố.
Cô chạy đi sau đó. Xe hắn vẫn đậu ở đấy, lặng lẽ dõi theo cho đến khi bóng hình kia khuất hẳn. Uy Vũ không ngừng đập tay vào vô lăng, nghiến răng giận dữ:
- Rốt cuộc là tôi đã làm gì sai mà em phải lảng tránh như thế?
"Một ngôi sao vừa rơi
vụt tắt trên bầu trời
hay là tên người ấy
vụt tắt ở trong tôi?
Vẫn thấy trên bầu trời
có muôn vàn sao sáng
mà ở trong lòng tôi
như một hành lang vắng
Một ngôi sao vừa tắt
bầu trời vẫn không buồn
sao tên người ấy tắt
trong lòng tôi cô đơn?"
(Sao - Puskin)
*
Diễm Thuần cố chạy về nhà thật nhanh. Giờ này đã muộn lắm rồi, Huy chắc hẳn đang lo lắng lắm. Không hiểu sao lúc này đây cô rất muốn được nhìn thấy anh.
Và rồi, cô thấy Huy đang đứng trước mặt mình. Dáng vẻ đang cực kỳ khẩn trương. Có lẽ anh đang ra ngoài để tìm Diễm Thuần đây mà. Một chút ấm áp chợt len lỏi trong tim khiến cho bước chân cô như nhanh hơn. Mà lúc này, Huy cũng vừa vặn quay mặt lại phía sau:
- Diễm Thuần!
Huy chạy đến ôm chầm lấy cô thật chặt. Anh có vẻ như đang rất hoảng hốt, nói thật nhanh:
- Sao lại về muộn như thế? Cứ tưởng là em bỏ anh đi rồi chứ...
Diễm Thuần lắc đầu liên tục. Huy chợt nhận ra áo cô lại ướt sũng.
- Sao cả người em lại ướt thế này?
- "Tại... tại vì..." - Diễm Thuần định ra hiệu để nói gì đó thì bỗng nhiên cô lại ngất lịm đi.