Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 19: Hoảng sợ vì 50 bé hơn 25!



- Aww... - Huy vừa tỉnh dậy, đôi mi mắt có chút nhói đau.

Đã là sáng ngày hôm sau rồi cơ đấy. Chắc có lẽ là do tác dụng của thuốc gây tê nên khiến anh mê mệt đến tận bây giờ.

Hôm qua vừa nói chuyện điện thoại xong thì bọn người mua thận mang đồ nghề đến tận đây. Họ thoả thuận rồi lấy đi quả thận của anh ngay tại căn phòng này.

Chết thật, vậy là anh đã bỏ Diễm Thuần một mình trong bệnh viện suốt cả ngày hôm qua hay sao?

Cô gái của anh đã khỏe chưa?

Anh cảm thấy mình thật tệ, đã quá hạn đóng tiền viện phí rồi còn đâu.

Phải nhanh lên, anh hi vọng sẽ không vì sự chậm trễ này mà ảnh hưởng đến việc điều trị của Diễm Thuần.

Huy đau quá, vết thương ấy đã lành lại lúc nào đâu?

Mặc kệ hết! Cô gái của anh quan trọng hơn nhiều...

*

- À, bệnh viện đã nhận được tiền viện phí của bệnh nhân Diễm Thuần rồi ạ. - Nhìn vào màn hình vi tính, cô thu ngân thong thả nói.

Sao có thể như thế được? Cả buổi chiều hôm qua Huy có đến đây đâu mà...

- Nhưng ai đã đóng số tiền đó?

- Là một chàng trai, dường như là phó Tổng của Lâm thị.

- Tôi... nhưng tôi là chồng của Thuần! - Mất bình tĩnh thật rồi, anh có chút cáu kỉnh.

Quả thận của anh, mục đích là để cứu Diễm Thuần. Không lẽ lại hi sinh vô ích hay sao?

Không thể được, anh có thể lo cho cô gái của mình. Bằng mọi giá!

- Chồng? - Cô gái nhìn anh có chút hoài nghi.

- Cô à, chắc chắn là đã có gì nhầm lẫn ở đây. - Rồi anh cầm tất cả số tiền mà mình có được đặt lên bàn - Tiền viện phí cho Thuần đây, cô hãy trả lại tiền cho anh ta.

Anh có tất cả là 50 triệu!

Tiền bán thận của anh là 50 triệu. Và có lẽ, số tiền đó với một quả thận là quá ít. Tại anh ngốc mà, có biết gì đâu...

Cô thu ngân bỗng tròn mắt nhìn, khiến cho Huy có chút lo sợ:

- Tôi biết, vị bác sĩ kia nói tất cả là 25 triệu, nhưng tôi chỉ có bao nhiêu đó thôi. - Anh nói như một đứa trẻ bị bắt quả tang - Đây là số tiền tôi vừa bán thận.

- Bán thận? Sao? - Tròn mắt, tròn mắt hơn nữa.

- Tin tôi đi, tôi sẽ đóng đủ cho Thuần. Hãy trả tiền lại cho người đó.

Nếu cần, tôi có thể bán nốt luôn bên thận còn lại. Dù sao tôi cũng có tận hai quả cơ mà.

Huy sợ rằng cô thu ngân sẽ đổi ý nên sau khi nói xong câu này liền nhằm hướng phòng bệnh của Diễm Thuần chạy biến.

Cô gái đứng đó vẫn chưa hết ngạc nhiên. Có lẽ, chàng trai này bị ngốc thật nha. Vì anh nghĩ số tiền này chưa đủ với phần cần đóng viện phí kia.

Nhưng là một chàng ngốc rất yêu vợ. Thật đáng ngưỡng mộ mà...

*

- Tiểu Thuần, là lỗi của tôi có phải không?

-...

- Có phải là do lần trước cứu tôi nên mới ảnh hưởng đến em như thế này?

-...

Vừa đến cửa thì Huy nghe thấy có tiếng người trong đó. Ban đầu, anh còn tưởng là mình đã đi nhầm phòng.

Người đó là ai, sao lại ở trong phòng bệnh của Thuần?

- Anh là ai? - Mở cửa bước vào, anh hỏi ngay.

Người ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh quay mặt lại, nghe thấy khẩu khí của Huy thì có chút coi thường.

Tên dở người nào đây?

- Tôi hỏi lần nữa, anh là ai? - Huy có chút mất bình tĩnh.

- Phó Tổng Lâm thị, Lâm Uy Vũ. Đã từng nghe qua rồi chứ? - Hắn hất hàm.

Chắc là người đã trả viện phí cho Thuần. Nhưng tên này với cô gái của anh có quan hệ gì?

- Cậu là ai?

- Tôi là chồng Thuần! - Huy dõng dạc tuyên bố.

Vũ đảo mắt một lượt nhìn tên nhãi trước mặt mình. Rồi lại cười lớn:

- Nực cười, từ khi nào Tiểu Thuần lại có chồng cơ chứ?

Lại còn là một tên tâm trí bất ổn thế này?

- Tin hay không tùy anh. Mời anh ra khỏi đây cho!

- Tôi không đi đấy, cậu làm gì được?

Định chất vấn tên vừa tự xưng là chồng của Diễm Thuần thêm một lúc nữa nhưng Vũ chợt nhận được một cuộc điện thoại.

Hắn có việc phải đi rồi...

- May cho cậu đấy! Nhớ kĩ mặt tôi!

- Hừ, nếu nhớ để hạ bệ anh xuống thì sẵn sàng thôi... - Không hiểu sao lúc đó Huy lại nói ra câu này.

*

- Thuần, anh đến rồi đây! - Ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, anh như vỡ òa.

Bàn tay đang được anh nắm chặt kia, dường như có chút chuyển động rồi nha.

- "Huy..."

- Vợ tỉnh rồi à?

- "Em tỉnh từ lúc sáng..."

- Thế sao lúc nãy vợ không mở mắt nhìn anh?

- "Vì không muốn thấy người đó..."

- Anh ta là ai? Vợ quen à?

Diễm Thuần quay mặt đi, cô phải trả lời thế nào bây giờ?

- Vợ không muốn nói thì thôi, anh không hỏi nữa. - Huy mỉm cười - À, vợ thấy trong người sao rồi?

- "Ổn rồi, em muốn về nhà. Ở đây khó chịu lắm!"

Là do Diễm Thuần sợ tiền viện phí hơn. Đây là bệnh viện thành phố, chắc sẽ rất đắt đỏ.

Như hiểu được nỗi lo lắng của Diễm Thuần, anh mỉm cười nói:

- Vợ đừng lo về chuyện tiền bạc, anh giải quyết được mà.

- "Nhưng... bằng cách nào?"

- Uhm thì...

"Cạch" - Có bác sĩ bước vào, mời Huy ra ngoài đợi để ông kiểm tra lại tình trạng cho cô.

*

- Cô thấy thế nào rồi? Còn chóng mặt không? - Vị bác sĩ vừa kiểm tra lại ống truyền dịch vừa hỏi.

Diễm Thuần khẽ lắc đầu, cô không còn thấy khó chịu như ngày hôm qua nữa.

- Cô may mắn thật đấy. Có anh chồng yêu thương mình thế kia!

Cô ngạc nhiên nhìn vị bác sĩ, ý muốn hỏi rằng vì sao ông lại nói như vậy?

Ông lấy ra một số tiền, đưa cho cô.

- Cô xem, tôi nói tiền viện phí của cô là 25 triệu, anh ta liền mang vào ngay 50 triệu.

Diễm Thuần thất kinh, ở đâu mà Huy lại có được số tiền lớn như vậy?

- Tôi nghe nhân viên thu ngân nói lại là chồng cô đã bán thận để có được chúng! - Ông lắc đầu tiếc nuối - Quả thật là một anh chàng ngốc mà.

Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Bán thận? Huy đã bán thận chỉ để trả tiền viện phí cho cô.

- Đây, trả lại cô 25 triệu tiền thừa. Chồng cô còn không biết rằng anh ta đã đưa nhiều hơn số tiền cần đóng.

Huy ngốc nghếch còn nghĩ rằng 50 ít hơn 25!

"...Người yêu của tôi có trái tim tôi và tôi có trái tim chàng

Đó là sự đổi trao không bao giờ làm tôi buồn cả.

Tôi yêu quí tim chàng và tim tôi đối với chàng vô giá

không một sự đổi trao nào lại có thể sánh ngang."

(Không đề - Philipsidney)

*

Vị bác sĩ còn nói một vài câu nữa trước khi rời khỏi phòng. Đại loại là chuyện Vũ đã đóng tiền viện phí cho cô trước đó nhưng Huy - chồng cô nhất quyết nhờ bệnh viện trả lại cho anh ta.

Huy nói rằng anh có thể lo cho vợ của mình. Nếu cần thì cứ lấy luôn bên thận còn lại của anh.

Ông cảm thấy ngưỡng mộ họ vô cùng. Cô gái bị câm còn chàng trai thì có chút khờ khạo. Nhưng sự quan tâm và hi sinh như thế chưa chắc người bình thường đã làm được đâu.

Chỉ có thể là yêu, yêu nhau đến nồng nàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.