- Alice? - Mark đưa tay khẽ chạm vào cô gái đang nằm co ro trên giường kia.
Tức thì, cô giật mình ngồi dậy, vẻ mặt không giấu nổi sự thất thần:
- Đừng! Đừng đến tìm tôi!
- Gì vậy? Anh đây, Mark đây mà...
Alice nhìn lên, thấy đúng thật là Mark thì thôi hoảng sợ, bèn nắm chặt tay anh:
- Anh ta lại đến tìm em...
- Ai cơ? Là thiếu gia à?
- Uhm... - Alice bỗng dưng rùng mình - Thụy Phương vẫn còn ở trong căn nhà này.
- Em khéo tưởng tượng quá đấy, không phải chính mắt em đã thấy thiếu gia chết trước mặt mình rồi sao?
Đúng thật là vậy, lúc rơi xuống đất, Alice may mắn vướng vào phần đuôi của một chiếc xe tải chứa đầy bột mì, vậy là giảm được chấn thương. Còn Thụy Phương thì không như vậy, trước khi Alice ngất đi, cô đã kịp nhìn thấy người anh co giật, máu trào ra từ miệng và mũi anh rất nhiều.
Và sau đó thì anh không còn nữa...
- Mark, tại sao chúng ta phải về Tần gia? Em không muốn ở đây một chút nào cả.
- Em hỏi lạ, thâu tóm được Tần Khanh rồi, không ở đây thì ở đâu?
- Nhưng em sợ lắm, Thụy Phương cứ về tìm em... - Alice vò đầu, cô đang rất hoảng sợ - Mark, mình mua một căn nhà khác được không anh?
- Uhm. Để anh sắp xếp xong mọi việc rồi sẽ tìm nhà mới. Em đừng lo lắng nữa. - Ôm Alice vào lòng, Mark vỗ về an ủi.
- Cảm ơn anh... - Cô siết chặt lấy Mark, bây giờ người này chính là điểm tựa duy nhất của cô.
Từ ngày Mark dẫn Alice về đây ở, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không hài lòng nhưng chẳng một ai dám lên tiếng cả. Vì cơ bản, họ chẳng thay đổi được gì đâu.
Dù sao thì thiếu gia Thụy Phương cũng đã qua đời. Nhiệm vụ của họ chỉ là chăm sóc phục vụ chủ nhà cho thật tốt, mà người chủ mới bây giờ chính là Alice và Mark đó thôi.
- Vú Lam, chuẩn bị cho tôi thêm một phần ăn nữa.
- Sao cơ? Chẳng phải cậu và cô Alice đã dùng xong bữa tối rồi sao?
- Tôi đã bảo thì vú chuẩn bị đi, hỏi nhiều quá làm gì? - Mark tỏ ra cau có, bực bội.
- Cậu không còn là chàng vệ sĩ hiền lành như lúc trước nữa... - Vú Lam lắc đầu tiếc rẻ, sau đó bà cũng lầm lũi đi chuẩn bị thêm.
- Nhớ là cá phải lấy hết xương, đừng nêm nếm quá cay cũng như quá mặn và không được dùng thịt bò, hải sản để nấu xúp nữa.
- Nhưng lúc nãy cậu cũng ăn những món này. Không lẽ bây giờ phải nấu lại hết sao?
- Tùy vú vậy, đừng hỏi tôi!
Bà còn biết nói gì nữa đây? Cách chỉ dẫn cứ như là nấu cho người bị bệnh sắp chết ăn vậy. Đòi hỏi đủ điều. Lúc chiều Mark đâu có khó tính trong việc lựa chọn món ăn như thế.
*
Alice trở mình, vì sao lại khó ngủ như vậy nhỉ?
Hết nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xung quanh, đến khi tầm mắt dừng lại phía cánh cửa thì cũng là lúc Alice bị dọa đến hồn xiêu phách lạc.
Một bóng người lướt qua rồi dừng hẳn lại. Người đó quay đầu vào nhìn cô, nhếch mép mỉm cười, khiến Alice hoảng sợ, lắp bắp không thể nói thành lời:
- Thụy... Thụy Phương?
Vừa mới chớp mắt đã không thấy nữa, cô vừa gặp ma sao?
Lấy hết can đảm, Alice đánh liều mở cửa ra thì tuyệt nhiên không thấy gì nữa, đúng là hãi thật nha.
Bỗng dưng cô thấy Mark bước ra từ một căn phòng gần đó và đóng cửa lại. Như gặp được cứu tinh, Alice chạy đến bên cạnh anh, nắm chặt lấy vạt áo:
- Mark, anh làm gì trước cửa phòng đọc sách của Thụy Phương vậy?
- Vừa nãy đi ngang qua, bỗng dưng nghe có tiếng động lạ, anh vào trong xem thử.
- Sao cơ? - Alice toát cả mồ hôi - Vậy... rốt cuộc là tiếng động gì?
- Bức ảnh thiếu gia treo trên tường rơi xuống đất, vỡ rồi...
Mark cảm nhận được cô gái đang đứng bên cạnh mình đang run lên cầm cập. Alice sắp nói không nên lời:
- Là Thụy Phương... Lẽ nào anh ấy đã về?
- Uhm! - Mark trầm ngâm - Anh không tin mấy chuyện này lắm, nhưng cũng từng nghe qua, những người chết oan như vậy thường lởn vởn ở nơi họ đã từng sống lúc sinh thời.
- Anh đừng nói nữa! - Alice ôm đầu hét lớn - Em sợ lắm...
- Anh chỉ nói vậy thôi, với lại bây giờ đã là thời đại nào rồi mà em còn tin vào chuyện ma quỷ?
Nói rồi Mark dìu Alice về phòng, thân thể cô sớm đã mềm ra như bún vì hoảng sợ. Mark giúp cô nằm xuống giường, rồi bỗng dưng hét lớn:
- Nằm im! Vết sẹo trên mặt em, chảy máu rồi kìa!
- Aaa... - Alice hoảng loạn, không phải là nó đã lên da non, sắp lành lại rồi sao?
- Bình tĩnh nào! - Mark giúp cô xử lý vết thương - Chắc do lúc chiều em ăn bít tết và xúp có hải sản đấy!
Đã bị thương thì tuyệt đối không được đụng đến thịt bò, hải sản các thứ cơ mà. Vì sao bữa chiều Mark lại bất cẩn để cho cô mặc nhiên ăn những món đó?
Đã ăn rồi tại sao Mark còn xuống bếp dặn vú Lam làm thêm một phần nữa? Lần này thì lại cẩn thận bảo là không được để hải sản, thịt bò?
Rốt cuộc thì, Mark muốn làm gì đây?
Vết sẹo trên mặt Alice vì thế nên mãi không lành, cứ trương phồng lên, khó lòng bình phục.
Mark chỉ im lặng không nói, cô không biết anh đang nghĩ gì, là đàn ông, ai lại muốn có cô người yêu mang một vết rạch dài trên má?
Mark để ý thấy cô rất sợ ma. Số lần cô bảo Thụy Phương trở về tìm gặp mình còn nhiều hơn cả những bữa ăn cơ mà. Những lúc đó, anh chỉ lặng im không nói. Có lẽ đó là tâm lý chung của những người thủ ác, luôn rắp tâm hại người khác hòng cướp lấy lợi nhuận về mình mà thôi.
Cứ mỗi tối Mark lại bảo nhà bếp chuẩn bị một phần ăn nữa. Rồi sau đó anh sẽ mang xuống những cái đĩa trống không. Mọi người thấy có khi nửa đêm rồi mà Mark còn lui tới căn phòng mà lúc trước Thụy Phương vẫn thường đọc sách và cả phòng riêng của anh nữa. Họ nghe có tiếng chổi lông sột soạt quét từng cạnh bàn, Mark dọn dẹp hằng ngày hai căn phòng đó. Có lẽ đó là một cách để xóa bỏ cảm giác tội lỗi luôn thường trực trong người anh?
Còn Alice, cô lại không nghĩ đơn giản như vậy. Cô cho rằng Mark đã hóa điên, anh đã bị Thụy Phương ám đến điên loạn mất rồi.
Thế là cô bắt đầu thấy lo sợ, vì sao vừa có được tất cả, cô lại cảm thấy không vui? Lúc nào cũng sống trong phập phồng lo sợ khi mọi chuyện đã đi quá xa so với dự tính ban đầu.
Có tiền để rồi phải sống trong âu lo, sợ sệt như vậy thì thà không có còn hơn..