- Anh đưa tôi đi đâu thế này? - Nhìn bộ dáng đáng ngờ của hắn, Diễm Thuần không chịu được, hỏi ngay.
- Ngồi yên đi! Nếu không tôi sẽ hôn em tới chết đấy! - Uy Vũ cười sang sảng.
- Gì? Hôn?
- Ừ, như lúc sáng thì...
- Lúc sáng? Lúc sáng làm sao?
- Ơ không! Tôi định nói rằng lúc sáng thấy em ngủ bên cạnh mình thì có chút lạ.
Uy Vũ cười, cố gắng chuyển sang chuyện khác. Nụ hôn ấy, chỉ cần một mình hắn vấn vương, một mình hắn biết thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Hắn đã hôn được cô, nhưng với một cách không được chính thống cho lắm. Khổ chủ cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó cơ mà. Thử hỏi xem có phải hắn đang chơi trò lén lút hay không?
Uy Vũ lại cười.
- Có gì thú vị sao? - Diễm Thuần nghĩ hắn đã bị dở hơi - Tối qua nếu không làm thế, nhỡ đâu anh chết thì...
Chẳng qua là vì bất đắc dĩ.
- Ha ha, xin lỗi, đã dọa em một phen rồi. - Hắn đưa tay véo má cô - Nên bây giờ tôi đang muốn trả ơn đây.
- Đi đâu? Sao cứ úp mở mãi...
- Thì... - Nói đến đây thì điện thoại của hắn chợt rung lên - Đợi một chút.
Alo?
- Lúc sáng anh gọi tôi có việc gì?
- Y tá Đồng, tôi muốn đón San Ni.
-...
- Alo, cô còn nghe máy đó không? Tôi muốn đón con bé về.
- À, được. Anh cứ đến nhà tôi.
- Cảm ơn cô.
-...
Cúp máy. Uy Vũ lại đối diện với vẻ mặt ngờ nghệch của Diễm Thuần.
- Ai vậy?
- Phụ nữ! - Hắn lại cười - Em nghe cách tôi nói chuyện mà không đoán được sao?
- Gì? - Diễm Thuần há hốc mồm kinh ngạc - Từ khi nào vậy?
- Mới đây thôi. Em thấy tiếc rồi à?
- Vớ vẩn! Tôi là mừng cho anh đấy. Cứ tưởng người như anh thì...
- Tôi thì làm sao?
- Ơ, không! - Diễm Thuần xua tay - Nhưng mà có nhanh quá không? Mới đó mà đã có con rồi?
- Ha ha - Uy Vũ cười ngất - Ừ, phải đánh nhanh mới mong thắng nhanh chứ nhỉ.
- Vậy là hôm nay anh đến đón mẹ con họ đi chơi?
- Uhm.
- Gia đình anh đoàn tụ, lôi tôi theo làm gì?
- Yên lặng đi! Em không mệt à?
- Thấy lạ nên hỏi. Vậy mà bị chê là nói nhiều sao?
Uy Vũ chỉ biết mỉm cười, chọc cô bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Hắn phải mau chóng lái xe đến chỗ y tá Đồng để đón San Ni.
Diễm Thuần chỉ biết ngồi cùng với mớ suy nghĩ rối răm. Uy Vũ có con? Tính cả khoảng thời gian mới gặp hắn lúc quản gia Hứa còn ở đây là đã có rồi? Hừ, vậy mà còn trăng hoa bay bướm, bảo là thích cô này nọ mới hay.
Đến một tòa nhà chung cư, hắn bảo cô cứ ngồi yên trong xe không cần đi theo làm gì. Diễm Thuần chỉ biết ậm ừ đáp lại. Cô đang nghĩ thử xem một lúc nữa đây, cô phải giải thích sao với bạn gái Uy Vũ về sự xuất hiện của mình.
Một lúc sau, Uy Vũ ra xe, trên tay thì bế một bé gái nhỏ xíu. Hắn đưa đứa nhỏ cho cô. Diễm Thuần ra vẻ thông cảm:
- Thấy chưa? Có ai đi chơi với bạn gái mà lại dẫn theo người khác bao giờ? Giận rồi phải không?
Uy Vũ lại mỉm cười không nói. Sau đó, hắn bắt đầu lái xe rời đi.
- Gì vậy? Không định thuyết phục mẹ của đứa nhỏ sao? Tôi sẽ xin lỗi giúp anh mà. - Diễm Thuần cảm thấy thật sự khó xử.
- Không cần đâu! - Uy Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của San Ni - Vì mẹ của nó đã ở đây rồi.
Diễm Thuần tròn mắt nhìn hắn. Không lẽ việc khiến cho cô gái kia giận đã ảnh hưởng đến dây thần kinh của hắn rồi?
- Đừng có nói với tôi rằng em đã bế con mình mà không nhận ra nha?
- Anh đang nói gì vậy? - Diễm Thuần bối rối hẳn - Đừng đùa với tôi thế chứ, không hay chút nào đâu.
- Em nhìn kĩ lại xem...
Diễm Thuần bất giác nhìn đứa nhỏ. So với khuôn mặt của Huy ngày trước thì đây là một bản sao thu nhỏ không hơn không kém. Còn đôi mắt long lanh kia thì giống hệt mình. Cô cảm giác như mình đang mơ, không ngừng dụi mắt:
- Anh, đứa nhỏ là con tôi. Đúng chứ?
- Uhm. - Uy Vũ gật đầu chắc chắn.
- Nhưng... tại sao? Không phải nó đã...
- Vì sự an toàn của em, và cả đứa nhỏ nữa...
Tất cả đều là kế hoạch của Mark. Mặc dù đến tận bây giờ hắn không thể đoán ra được âm mưu thực sự của anh chàng vệ sĩ kia, nhưng ít ra điều mà Mark thành thật nhất là không muốn làm hại đến đứa trẻ vô tội, đáng yêu này.
- Anh... - Diễm Thuần đột nhiên bật khóc, khiến cho hắn phải giật mình phanh gấp thắng xe.
- Này, này! Sao mà khóc? Em đang trách tôi vì sao lại giấu con em à? - Uy Vũ bối rối hẳn, không biết làm gì.
-... - Có tiếng ai đó òa khóc to hơn.
- Thôi nào... - Hắn dang tay ôm trọn Diễm Thuần vào lòng - Tôi xin lỗi, lẽ ra phải nói cho em biết sớm, đúng không?
Diễm Thuần khóc là vì cảm động. Người đàn ông trước mặt cô đây chính là người đã chăm sóc cho con của cô hơn hai tháng trời. Tại sao... và rốt cuộc, con người của Uy Vũ có lúc nào cô đã thực sự hiểu rõ được đâu?
- Vậy là anh và bạn gái đã cùng nhau chăm sóc cho con bé hay sao?
- Ha ha - Hắn cười ngặt nghẽo - Em vẫn còn ngây thơ vậy à? Câu chuyện của cả buổi sáng là tôi bịa ra để chọc em đấy.
Vì tôi đã từng nói là mình yêu em, vậy thì làm sao mà có bạn gái được nữa?
- Cảm ơn... - Tiếng nấc nghẹn đã làm cho cô không thể nói trọn vẹn câu cảm ơn thật dài.
- Uhm. - Uy Vũ mỉm cười bình thản - Mấy hôm nay vì chân bị đau nên tôi phải gửi San Ni ở chỗ y tá Đồng. Em cho tôi bế con bé một chút.
Đón San Ni từ tay Diễm Thuần, tâm trí hắn dịu dàng hẳn đi. Sau đó vì không cầm lòng được, bèn hôn lên một bên má phúng phính của nó, giọng hắn nuông chiều:
- San Ni có nhớ ta không nhỉ? Mấy hôm nay loay hoay mãi không thấy con ta rất buồn.
Diễm Thuần chăm chú nhìn, vì sao Uy Vũ lại thương đứa nhỏ như vậy? Trong khi hắn thừa biết, đây là con của Thụy Phương.
- San Ni?
- Uhm, tôi cứng nhắc, vụng về lắm. - Uy Vũ gãi đầu - Không biết có hợp ý em?
- Có. - Diễm Thuần mỉm cười, đã thôi nước mắt từ lâu - Cái tên nghe hay lắm!
- Có nghe thấy không? Mẹ con bảo tên ta đặt là hay đấy. - Hắn gật gù vui vẻ.
- Đưa San Ni cho tôi! - Cô đang cảm thấy rất hạnh phúc - Về nhà thôi...
Đứa nhỏ con của cô, vẫn còn sống. Chuyện này thật sự tốt vô cùng. Nhưng nếu Thụy Phương có thể đứng bên cạnh cô, cùng cô bảo bọc, chăm sóc cho nó. Thì có lẽ, mọi thứ sẽ hoàn mỹ hơn.
Thật tiếc, suy nghĩ và thực tế lúc nào cũng khác xa nhau rất nhiều...