Hãy Đến Hôn Em

Chương 18: 18: Trò Chuyện





Lục Ánh Lam giả vờ không vui: “Còn khách sáo với em nữa à? Chị nói vậy em mới thấy áy náy đó.

Không nói tiếng nào đã chạy tới quấy rầy chị, nếu để anh hai biết thì không biết lại dạy bảo em ra sao nữa.”Trình Mẫn cài cửa lại, nghe cô ấy nhắc tới chữ “anh hai” thì cảm giác hoảng hốt ùa đến nhưng cũng đi rất nhanh.

Cô thoát khỏi những suy nghĩ gò bó kia và đi thẳng về phía chiếc ghế sofa màu nude đối diện hai cô gái.

Sau khi ngồi xuống thì nói: “Được rồi được rồi, nếu đã như vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo với nhau nữa.”“Phải đó.” Lục Ánh Lam hài lòng tiếp lời.Trình Mẫn nghe ra vẻ trống rỗng trong giọng nói của mình bèn dời sự chú ý sang cô gái ngồi cạnh Lục Ánh Lam, hỏi: “Đúng rồi, đây là?”Vừa nãy hai người cứ chị một lời em một lời nên đã quên mất cô Mạnh đi cùng Lục Ánh Lam rồi.Lục Ánh Lam dường như mới tỉnh mộng.

Cô ấy thân mật kéo tay cô gái trẻ kia rồi giới thiệu với cô: “Suýt nữa thì quên mất, đây là bạn của em, Mạnh Uyển Nghiên.”Mạnh Uyển Nghiên cũng không ngại khi bị hai người xem như không khí mà vẫn luôn im lặng mỉm cười nghe các cô nói chuyện.

Trên người cô ấy có một loại khí chất nhã nhặn trầm tĩnh, ngồi ở đó giống như một bức tranh phong cảnh vậy.

Bây giờ, chủ đề đã hướng sang cô ấy nên cô mới thoải mái mở miệng, thế nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp tĩnh lặng kia.

Cô ấy nói: “Cô Trình, mong được giúp đỡ nhiều.”Trình Mẫn nhàn nhạt quan sát cô ấy mấy lần.


Có lẽ Mạnh Uyển Nghiên không lớn hơn cô bao nhiêu.

Bên cạnh gương mặt hình trái xoan xinh xắn là đôi mắt yêu kiều hấp dẫn người ta nhất.

Nơi đó giống như đang cất giấu một hồ nước trong veo làm người ta vừa nhìn đã thích.

Bàn về nhan sắc, cô ấy đẹp hơn Trình Mẫn nhiều, đúng chuẩn một người đẹp phương Đông.Thấy đối phương khách sáo như thế, Trình Mẫn liền lấy danh thiếp của mình ra đưa tới, khách sáo bảo: “Mong được chỉ bảo nhiều hơn.”Mạnh Uyển Nghiên cười nhạt, đưa tay nhận lấy.

Cô ấy nhận ra trong lời Trình Mẫn có ý nhạo báng nên nảy sinh hứng thú, nhất thời cũng đánh giá cô cao hơn.Trình Mẫn ngẫm nghĩ về tên của cô ta rồi hỏi lại: “Là Uyển Diễm trong câu ‘Hấp phi tuyền chi vi dịch hề, hoài uyển diễm chi hoa anh’ à?” [*][*] Vì không tìm được bản dịch tiếng việt trên mạng nên mình xin phép để nguyên Hán việt nhé, khi nào tìm được mình sẽ bổ sung.Mạnh Uyển Nghiên đáp: “Là từ đồng âm.

Uyển trong uyển chuyển, Nghiên trong tốt đẹp.”Dường như Trình Mẫn rất hứng thú với tên của cô ấy nên hết lời khen ngợi: “Uyển Diễm tuy là chỉ ngọc đẹp nhưng cũng chỉ hai vị mỹ nhân thời nhà Hạ nên ngụ ý không tốt lắm.

Nhưng khi dùng từ đồng âm thì có nghĩa là tính cách đẹp mà hai từ “Uyển” và “Nghiên” lại có nghĩa là xinh đẹp rực rỡ.

Hai từ này kết hợp tạo ra một cái tên khá hay đấy.”Mạnh Uyển Nghiên không ngờ cô có thể nói ra được nhiều kiến thức như thế.


Không thể không nói người phụ nữ trước mặt rất biết cách nói chuyện.

Nếu cho rằng cô không có học chắc chắn sẽ bị cô dùng vài ba câu làm cho cứng họng.

Thế là cô ấy đáp với vẻ mất tự nhiên: “Cô Trình không hổ là người làm nghệ thuật.

Cô nói nghe rất hay.”Lục Ánh Lam không nhìn nổi khi hai người cứ khách sáo qua lại như thế bèn trêu: “Hai người cứ người này tâng bốc người kia mãi thế.

Người không biết còn tưởng hai người đang làm gì đó.”Cô ấy giống như một đứa bé hoạt bát luôn dồi dào năng lượng.Trình Mẫn mới chỉ hiểu biết đôi chút về bản tính này của Lục Ánh Lam nhưng còn Mạnh Uyển Nghiên thì đã quá thân thuộc với cô ấy nên chẳng thấy lạ gì.

Cô ấy khoác tay Lục Ánh Lam dẫn đến hai người thân mật ngồi chung một chỗ.

Nhìn cảnh này, cho dù là người lạ cũng nhất định có thể nhìn ra hai người là một cặp chị em tốt.Mạnh Uyển Nghiên nói: “Tính Lam Lam dễ nóng, cô Trình đừng để bụng nhé.”Làm sao Trình Mẫn có thể để bụng được? Lời này không ổn lắm.


Tư duy của cô rất nhạy bén nên lập tức hỏi ngược lại: “Tôi thì có thể chê trách gì chứ?”“Vậy thì tốt rồi.” Dường như Mạnh Uyển Nghiên thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nghe Lam Lam nói hai người nói chuyện rất hợp nhau khiến tôi cảm thấy cô Trình nhất định là một người thú vị.

Hôm nay được gặp quả nhiên là thế.”Trình Mẫn chỉ cười không đáp, hai người họ gặp nhau trong tình cảnh đó, nếu nói cô ấy không nâng đỡ mình thì cô không tin.Mạnh Uyển Nghiên thoạt nhìn thì là một cô gái đơn thuần vô hại nhưng Trình Mẫn không cho là vậy.

Chỉ có người nhiệt tình phóng khoáng như Lục Ánh Lam mới không nhìn ra thôi.

Đây không phải là châm biếm mà là đang nói sự thật, huống hồ hai người họ cũng là tiểu thư nhà quyền quý, nếu thật sự đối xử thật lòng thật dạ với nhau mới là đáng sợ đó.Lục Ánh Lam thẳng thắn nói: “Nếu chị Trình Mẫn mà không thú vị thì chắc sẽ bức bối tới chết khi ở cùng với anh hai mất.”Những lời này của cô ấy khiến hai người kia liếc mắt nhìn nhau, một người chứa đầy ý nghĩ sâu xa, người còn lại thì là vẻ mặt bất đắc dĩ.Và Trình Mẫn dĩ nhiên là người bất đắc dĩ đó.

Mặc dù cô biết mối liên hệ duy nhất giữa mình và Lục Ánh Lam chính là Lục Hạo Nam nên khi bọn họ nói chuyện với nhau chắc chắn không thể tránh được phải nhắc tới anh.

Nhưng hai người họ chỉ dừng lại ở loại quan hệ thể xác mà thôi, sẽ thật lúng túng nếu như dùng từ “người yêu” để hình dung mối quan hệ của cả hai.

Mà giờ cô không có cách nào nói rõ cả, huống chi có nói cũng chẳng ai tin, anh đẩy cô vào tình cảnh này đúng là dày vò chết cô mà.Còn những ý nghĩ sâu xa của Mạnh Uyển Nghiên thì thể hiện trong lời nói của cô ấy: “Anh hai nào có nhàm chán như cậu nói vậy?”Cô ấy cũng gọi anh là anh hai? Trình Mẫn để ý đến chi tiết này và cây kim trong đầu cứ lắc qua lắc lại giữa hai suy đoán “hai người họ có quan hệ máu mủ” và “hai người họ là thanh mai trúc mã”.

Trong phút chốc rất khó để biết đâu là thật.Cây kim cứ lắc lư không ngừng, cô muốn dừng nó lại nhưng không thành.

Ngược lại còn dần cảm nhận được sức nặng của nó.Mạnh Uyển Nghiên chỉ để lại một câu không đầu không đuôi như thế khiến cô nghi ngờ.


Câu nói của cô ta như một viên đá nhỏ rơi xuống hồ, nhưng có tạo nên cơn sóng nào không thì chỉ có người ở trong đó mới biết.Lục Ánh Lam quay đầu, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt nghiêng của Mạnh Uyển Nghiên.

Cô ấy là người thẳng thắn nên nói chẳng kiêng dè: “Không nhìn ra bây giờ cậu đổi tính rồi, biến thành tên nịnh hót từ khi nào thế, chắc bị anh hai mình tẩy não nhiều lắm đúng không.”Cô ấy nói với giọng đùa giỡn, giống như một tia nắng ấm mỏng manh muốn hòa tan lớp băng lạnh lẽo vậy.Không đợi Mạnh Uyển Nghiên nói thêm, tiếng gõ cửa của Tiểu Từ đã cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô.

Chuyện này cứ thế qua đi, nhưng lại trôi qua một cách mơ hồ giống như một miếng giấy dán cửa khi bị ánh sáng xuyên qua sẽ nhạt hơn chút nhưng tất nhiên là nó không thể ngăn được ánh sáng lẫn việc để lại bóng râm.Tuy nhiên, càng mơ hồ thì Trình Mẫn lại càng tò mò hơn.

Có lúc, tính tò mò này rất tinh quái, hết lần này đến lần khác trồi lên quấy phá rồi lại thoải mái rời đi.

Càng tức hơn chính là con người lại không có cách nào nắm giữ nó trong tay.Dù Trình Mẫn có ngu hơn nữa cũng nhìn ra được một trong hai người họ không hề có ý muốn thưởng thức nghệ thuật mà đang thưởng thức phản ứng của cô.Có mấy phần thật, có mấy phần giả trong lòng Trình Mẫn đều tính toán cả rồi nhưng cô không nắm chắc.Nói tới đây, cô chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi rõ ràng chuyện hôm trước mà bây giờ hai người này lại đến đây làm cô chẳng hiểu gì cả.

Nhức đầu hơn là khi cô suy nghĩ kỹ lại thì mới phát hiện ra mình chẳng hiểu rõ về anh và cũng chẳng biết gì về thế giới của anh.Anh sẽ không biết được hành vi tùy ý của mình đã khiến cô gặp phiền phức thế nào, thế nhưng anh vẫn làm.Trình Mẫn cho rằng có lẽ anh đang mưu tính với mình nhưng cô chỉ không rõ mục đích của anh mà thôi.

Trên thực tế, anh chẳng đạt được lợi ích gì từ cô cả.

Nếu cô muốn trả giá thì chắc chắn cô sẽ không keo kiệt còn nếu như cô không muốn thì cô cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân.Chẳng lẽ anh lấy cô làm bia đỡ đạn?❄Tác giả:Mạnh cô nương không có ghét tiểu Trình đâu ~~Anh Lục: Anh bị em chọc cho tức chết rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.