Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!

Chương 77: 77: Chạy




Đã sáu năm rồi, sáu năm rồi cô sống như một người bình thường như bao người khác.

Mọi thứ trước kia, với cô giống như một giấc mơ vậy nó nhẹ nhàng bước qua cũng nhẹ nhàng lắng xuống.
Bây giờ, Thất Nguyệt Y cảm thấy vậy cũng tốt.

Cô đã trở về quê nhà mình lúc trước nơi có bố mẹ cô, có em gái và người nhà của mình.
Nhớ lúc đó, khi cô về nhà cô không nghĩ rằng mọi người lại vỡ òa trong niềm hạnh phúc.

Họ vẫn luôn mong ngóng cô, bố mẹ cô đã khóc khi nhìn thấy đứa con gái mà lo ngày đêm lo lắng không thôi một tay túi, một tay vali xuất hiện trước mặt họ...
Khoảng thời gian ấy, mọi thứ với cô đều trở nên có chút khó thích ứng.

Sau hôm về nhà cô cũng nói chuyện nghiêm túc với họ.
- Bố mẹ lần này con về sẽ không đi nữa!
Cả hai nghe lời đó xong chỉ ngơ ngác nhìn nhau.
- Sao lại thế! Công việc không tốt sao? Hay có vấn đề gì?...
- Không ạ, không phải đâu mọi thứ đều rất tốt! Chỉ là con muốn nghỉ ngơi rồi!

Bố cô cáu mày hỏi tiếp:
- Vậy còn công ty thì sao, tao thấy nó lớn vậy cơ mà mày nói bỏ là bỏ à, con.
Cô chỉ cười khổ đáp lại, né tránh ánh mắt của mẹ mình:
- Vấn đề đó con cũng đã giải quyết xong rồi ạ! Con chỉ để cổ phần mình trong đó, còn việc công ty con không quản nữa!
Rồi cô lại cười nói một câu nửa đùa, nửa thật:
- Ôi! con muốn về nhà sống gần với bố mẹ để còn chăm sóc cho nhà mình mà! Bố mẹ không vui khi thấy con gái yêu về sao!...
Đúng, họ nên vui nhưng sao nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười đó...!bố mẹ cô không vui nổi.
...Hai người họ cũng chỉ thở dài rồi lặng lẽ đi lên phòng mình.

Nhìn bóng dáng ấy đang ngày một thấp dần đi, nụ cười trên môi cụ vụt tắt....
................
Một thời gian rất nhanh sau đó, cô lấy một phần tiền mình tiết kiệm được lúc trước, một phần trang trải thêm cho gia đình, một phần cô muốn để nó cho ước mơ bé nhỏ lúc trước của mình.
Lúc còn trẻ mẹ cô từng là " cò mồi " bán đất nên việc kiếm kiếm một căn nhà ba tầng ưng ý cũng không quá khó.

Lại thêm kĩ năng đàm phán của cô lúc trước khi làm "chủ tịch ", căn nhà đang ở đã được mua với giá hời.
Cô kiếm được một nơi rất tốt gần trung tâm thành phố cô đang sống, bên trái cách đó không xa có chợ, bên phải hoàn hảo lại có lần lượt các trường từ tiểu học đến bậc phổ thông rất tiện.
Hàng xóm cũng không đến nỗi nào, dù nơi đâu cũng có vài "bà tám" xong cũng rất tô
Và giờ đây, tầng một của căn nhà được cô tận dụng làm một cửa hàng hoa dù vậy nhưng ngày không phải lễ tết gì cũng có thể tận dụng không gian bán cà phê.
Có thể nói sóng ngày qua ngày với cô cũng không đến nỗi nào...
À...!Bất ngờ nhất phải nói đến việc cô có đứa con trai.

Sau khi về nhà được một thời gian, cô đầu nhận thấy sự thay đổi rõ ràng trong cơ thể mình.
Khám ra thì biết mình có thai rồi...!
Ban đầu cũng nháo loạn lắm.

Bố mẹ có hỏi " Bố đưa bé là ai?", xong cô chỉ nói cho qua chuyện.
Dù sao, vấn đề đó với cô cũng không còn quan trọng lắm.

Biết rồi thì làm gì chứ...

Hay giống như lúc cô bất tỉnh lại ở Động Hoàng Long.

Lúc ấy cô được tìm thấy ở nơi sâu nhất ở trong động, dân bản địa may mắn thấy cô liền đem cô về.
May thay thời điểm ấy không có gì đáng ngại, chỉ là hỏi gì cô cũng không biết trả lời.

Cô nghe được nhưng chẳng thể nói được.
Một thời gian sau, bình phục cô chở về lại biệt thự Meet Cat Guesthouse.
Mọi người ở đây không có bị làm sao, như họ lại nhìn cô với ánh mắt kì lạ.

Người lúc nào cũng bám cô nhất lại đi đến và hỏi...
" Chị là ai? Chị cần gì sao?"
Những người khác cũng thế, họ dùng cái nhìn nghi hoặc với cô, họ làm ngơ cô.

Cái khoảng khắc Thất Nguyệt Y đứng đó vui vẻ chào họ...!Khi mấy người họ chậm rãi đi qua cô không để ý.
" Họ quên mình rồi!"
Có chút chua xót, tuy nhiên theo góc độ nào đó cô lại nghĩ " Thế cũng tốt...không sao cả!"
Cô không thấy Hắc Thiên Hàn, có khi anh còn chẳng cần biết cô là ai, liếc một cái cũng không thèm đi qua cô giống với họ thì sao đây!
" Không gặp có khi cũng tốt, giờ gặp rồi cô biết nói gì đây!"
Ít ra, có thêm một đưa con trai rất đáng yêu như tia sáng dành riêng cho cô vậy rất tốt...
................
Thất Nguyệt Y loay hoay dọn dẹp tiện cafe hoa của mình.


Sau một hồi, mọi thứ đã đâu vào đấy cô nhìn cả quán của mình hoa gì cũng cô.

Thậm chí, trước quần pha chế còn có vài cây bonsai thế độc lạ làm điểm nhấn.
Pha cho bản thân một tách đen nóng nhiều sữa.

Nhâm nhi từng chút một...
" Cuộc sống này thật tốt..!"
Ngụm đầu tiên vừa tới đầu lưỡi, vị khách đầu tiên của tiệm hoa cũng đã tới....
Tiếng "leng...!keng.." vang lên ở đầu cửa, một ngày mới của cô bắt đầu...
Người đàn ông với vẻ ngoài sáng ngời, nụ cười anh có chút ngọt ngào mà tinh nghịch tiếp đến chỗ cô.

Chất giọng vang
Thấy anh đến, Thất Nguyệt Y tỏ ý chào
- Sao nay lại đến sớm thế Y Y!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.