Gia Hân chậm rãi
bước từng bước trên vỉa hè, đi bộ về cũng là một ý kiến hay vì như thế cô có
thể đi dạo, ngắm cảnh vật xung quanh. Gia Hân đang đi bỗng chân cô dừng lại trước một tiệm bánh tên:"Sweet",
miệng mỉm cười:"Sáng nay chưa ăn sáng vào ăn thử cũng không tệ"
Gia Hân chọn một bàn
cạnh cửa sổ, cô gọi một phần caramen và một dĩa bánh su kem. Sau đó nhìn ra
ngoài cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài.
-Của cậu đây_Một
giọng nam vang lên
-À, dạ cảm ơn..._Gia
Hân quay sang cầm lấy dĩa bánh và ly caramen, mắt nhìn người trước mặt thì ngạc
nhiên nhận ra người này là Minh Huy:
-Minh Huy cậu làm
phục vụ ở đây sao?
-Ukm_Minh Huy gật
đầu nhẹ
-Nếu cậu làm thêm ở
đây tớ sẽ đến thường xuyên_Gia Hân vui vẻ.
-Không cần vậy đâu
phiền cậu lắm_Minh Huy
-Không sao miễn được
nhìn thấy cậu làm việc là vui rồi_Gia Hân cười híp mắt lại trông đáng yêu vô
cùng.
-Chuyện tớ nói tớ thích cậu vậy mà lại hôn Thiên Long, cái đó tớ không cố tình đâu là có lí do đó_Gia Hân
-Không sao_Minh Huy cười nhẹ, tay đưa lên xoa đầu cô
Không hiểu sao Minh Huy nhìn thấy Gia Hân giống như một đứa trẻ rất dễ
thương. Gia Hân hơi sững người nhưng sau đó lại
nói:"Cậu vào làm đi không chủ quán mắng đó"
-Ukm_Minh Huy chợt
nhận ra hành động vô thức của mình giật mình rút tay về, quay người bước đi làm
việc tiếp. Gia Hân hai má đã đỏ ửng lên.
-♫Well i wonder,
could it be,when i was...♫_Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, giật mình
Gia Hân lấy điện thoại ra:"Sao quả tạ".
-Đúng là ăn uống
cũng không yên với tên này mà_Gia Hân phát bực
-Alo, anh gọi tôi có
việc gì_Gia Hân bắt máy
-Cô đang ở
đâu?_Thiên Long giọng nói lạnh băng khiến Gia Hân giật mình chợt nhớ tới việc
mình vừa gây ra:
-Tôi...Tôi đương
nhiên là ở trung tâm thương mại rồi_Gia Hân trả lời
-Được rồi vậy thì về
nhà tôi đi tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô_Thiên Long khẽ nhếch mép.
-Ukm...Về nhà anh
làm gì_Gia Hân hơi lo lắng
-Có thứ muốn cho cô
xem nếu không đi thì đừng hối hận_Thiên Long vẻ đe dọa
-Được...Được rồi_Gia
Hân bất giác run lên, cô có linh cảm chẳng lành nhưng vẫn phải đi.
Minh Huy nhíu mày
nhìn người con gái rời khỏi quán, đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn. Tay anh bấm số
trên điện thoại:
-Alo cậu chủ gọi tôi
có việc gì ạ_Người kia bắt máy
-Điều tra cho tôi
thông tin về Nguyễn Thiên Long_Minh Huy
-Vâng. Tôi sẽ làm
nhưng cậu chủ...Cậu không định về sao?_Người kia giọng nói có chút mong đợi.
-Không_Minh Huy trả
lời một câu ngắn gọn dập tắt hi vọng của người kia sau đó cúp máy.
**********************
Gia Hân cuối cùng
cũng tìm được ngôi nhà trong địa chỉ, tay bấm chuông. Một cô người hầu bước
ra:"Cô là Gia Hân?"
Gia Hân khẽ gật đầu.
-Cậu chủ nói cô lên
phòng, phòng của cậu ấy ở tầng trên cùng_Cô người hầu mở cổng cho Gia Hân vào
sau đó dặn cô.
-Dạ.Cảm ơn chị_Gia
Hân mỉm cười rồi chân bước lên tầng trên. Cô bước từng bước lên cầu thang, mắt
nhìn mọi thứ được bày trí trong ngôi biệt thự đầy sang trọng này. Căn biệt thự
có gam màu chủ đạo là màu xám tro lạnh lẽo. Mọi thứ được sắp xếp, bố trí cẩn
thận và có chủ định của người đặt nhìn rất phù hợp, thuận mắt. Nói tóm lại căn
biệt thự rất đẹp nhưng lại toát lên một vẻ đẹp lạnh lùng rùng rợn. Gia Hân bước
từng bước nặng nhọc lên tầng trên cùng, chân cô dừng lại trước cửa phòng đề
bảng:"Cậu chủ". Gia Hân hít một hơi thật sâu sau đó thở ra để lấy
tinh thần vào trong.
-Cốc...Cốc_Gia Hân
gõ cửa
-Vào đi_Giọng của
Thiên Long vang lên vẫn lạnh đến phát sợ.
-Cạch_Gia Hân mở cửa
bước vào. Đập vào mắt cô là một căn phòng tối chỉ có duy nhất một thứ ánh sáng
từ chiếc laptop được đặt trên bàn làm việc. Gia Hân vốn ghét và sợ cái thứ bóng
tối đó. Gia Hân không chịu được cô hét lên:"Bật đèn lên"
Thiên Long bực mình
cô đã to gan phá anh còn dám lớn tiếng ra lệnh cho anh, lập tức không kìm được
cơn giận Thiên Long bước đến gần cô, mạnh tay kéo cô vào trong,tắt màn hình máy
tính, giảm nhiệt độ từ máy điều hòa sau đó khóa cửa nhốt cô ở trong. Gia Hân
hoảng sợ tột đồ liên tục đập cửa:"Mở cửa ra!Mở cửa ra"
Thiên Long ở bên
ngoài khẽ nhếch mép:
-Đó là sự trừng phạt
cho những kẻ dám to gan chọc phá tôi
Gia Hân giật mình
thì ra Thiên Long anh đã biết cô phá rối rồi nhưng mà có cần phạt cô như vậy
không, cô rất sợ bóng tối.
-Tôi xin lỗi!Tôi sai
rồi, mở cửa cho tôi đi_Gia Hân nói lớn
tay liên tục đập cửa.
-Với tôi không có
khái niệm tha lỗi cho bất cứ ai cả_Thiên Long lạnh lùng nói sau đó quay người
bước đi. Gia Hân thất vọng ngồi thụp xuống đất. Đầu cô trống rỗng. Mọi thứ xung
quanh cô đều không thấy được gì, tất cả chỉ là một mảng đen.