Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân

Chương 10: Khóc gì mà khóc?



Tô Doãn Sâm cười ha hả rồi ra quỷ môn quan cùng nhị quỷ, sau khi ra ngoài thì bọn họ tách khỏi nhau.

Tô Doãn Sâm tiếp tục đến thị trấn Thanh Dương.

Hiện giờ đã là quá nửa đêm, sắc trời tăm tối, âm phía tràn ngập bốn phía. Lông mày Tô Doãn Sâm giần giật, cảm thấy có gì đó không bình thường cho lắm.

Quanh đây dường như có tiếng nam nhân khóc nức nở, nghe mà rợn tóc gáy.

Nơi đầy là một vùng núi hoang vắng, cỏ dại mọc tràn lan khắp chốn, âm khí lượn lờ. Đằng trước có một ụ đất nhô cao, ở trên nó là mấy con cô hồn dã quỷ gầy đét đang ngồi đó.

Tiếng rên khóc của nam giới kia chính là âm thanh phát ra từ bọn chúng.

"Quỷ chết oan?" Tô Doãn Sâm ngạc nhiên ra mặt. Hắn cảm nhận được một chút dương khí vẫn còn vương trên những linh hồn này.

Điều này chứng tỏ rằng bọn họ không chết vì hết dương thọ mà là chết bất đắc kỳ tử.

Thành Uổng Tử ở Địa phủ là nơi chuyên thu nạp những vong hồn chết bất thường kia. Người chết đuối, chết đói, chết rét bị sát hại đều được thành Uổng Tử thu nhận. Sau khi tiêu trừ hết dương thọ trong đó, bọn họ sẽ được quỷ sai tiếp dẫn tiến vào Địa phủ.

"Khóc gì mà khóc? Chết thì chết thôi, hai mươi năm nữa vẫn là một hảo hán, việc gì phải khóc?" Tô Doãn Sâm sải bước tiến lại, đứng trước đám vong hồn kia.

Hắn mặc nguyên một cây đen, âm khí lượn lờ quanh cơ thể, xích câu hồn trong tay lóe lên ánh sáng âm u, khí thế bức người.

Ngay khi nhìn thấy Tô Doãn Sâm, đám tiểu quỷ không khỏi khiếp hãi, cảm nhận được một luồng uy áp khổng lồ, khiến chúng không chịu được mà phải dập đầu với Tô Doãn Sâm.

"Nếu là chết oan, tại sao không tới báo cáo ở miếu Thành Hoàng?" Tô Doãn Sâm thét.

Miếu Thành Hoàng là một ngôi miếu cho quỷ thần mà Địa phủ dựng lên ở dương gian, trong đó có Thành Hoàng được sắc phong, chuyên quản lý chuyện cõi âm. Nếu tiểu quỷ quấy phá hoặc có người chết oan thì Thành Hoàng sẽ hiện thân.

"Quan gia, bọn ta từng đến miếu Thành Hoàng, nhưng quỷ gia trong miếu Thành Hoàng nói Thành Hoàng được mời đi nghe hát vẫn chưa về. Không có lệnh của Thành Hoàng thì bọn ta không được vào!"

Nghe vậy, Tô Doãn Sâm trợn trắng mắt, Thành Hoàng nơi này đã trở thành vua một cõi rồi hả? Sống thật là nhàn hạ.

"Quan gia, ngài phải làm chủ chọ bọn ta!" Lúc này, đám vong hồn quỳ dưới đất đột nhiên khóc rống lên mà kể lể.

Thân là vong hồn, bọn chúng có thể cảm giác được khí thế bất phàm của Tô Doãn Sâm, hừng hực chính khí, rõ ràng hắn chính là đại nhân vật ở Địa phủ.

"Các ngươi có oan khuất gì?" Tô Doãn Sâm hỏi.

"Quỷ sai đại nhân, trong thị trấn Thanh Dương có một tên đạo sĩ chuyên hại người, thủ đoạn của y rất tàn nhẫn, đã hại rất nhiều người. Bọn ta bị y hãm hại, sau đó bị chôn ở nơi núi non hiu quạnh này.

"Y hút tuỷ, moi óc bọn bọn ta, hung tàn cực độ."

Tô Doãn Sâm lắng nghe nhưng không có phản ứng gì, chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của hắn.

" Âm sai Địa phủ không được nhúng tay vào chuyện ở dương gian. Tội nghiệt nơi dương thế sẽ được thanh toán ở Địa phủ."

Nghe vậy, đám quỷ hồn biến sắc, một tên quỷ hồn trong số đó sốt sắng hỏi: "Quỷ sai đại nhân, ngài có điều chưa biết. Y hút tuỷ, moi óc bọn ta là để kéo dài tính mạng cho một người khác, thế có được xem là vi phạm âm luật không?"

"Kéo dài sinh mệnh cho ai đó?" Tô Doãn Sâm hơi nheo mắt lại, "Trên dương thế thực sự có kẻ có thể kéo dài dương thọ cho người khác ư?"

"Nếu y thật sự dùng phương thức tà ác đến vậy để kéo dài dương thọ, nghiêm khắc mà nói, đó đúng là vi phạm luật âm của Địa phủ rồi."

"Y kéo dài sinh mệnh cho ai?" Tô Doãn Sâm nhướng mày, mở miệng hỏi.

"Triệu Tiểu Vũ, Triệu Tiểu Vũ ở thị trấn Thanh Dương."

"Triệu Tiểu Vũ?" Tô Doãn Sâm mở sổ sinh tử, cái tên Triệu Tiểu Vũ trên đó đã biến thành màu tím.

"Hắn ta kéo dài dương thọ như thế nào?" Tô Doãn Sâm cảm thấy hơi khó hiểu. Nếu Triệu Tiểu Vũ thật sự được kéo dài dương thọ thì số mệnh của hắn ta sẽ thay đổi mới đúng, vậy mà tuổi thọ của Triệu Tiểu Vũ lại không tăng lên.

Nói cách khác, người nọ không kéo dài vận mệnh mà là lợi dụng kẽ hở để tránh bị Địa phủ câu hồn.

Thứ hắn ta kéo dài không phải là tính mạng mà là sức sống cho thân thể. Chỉ cần thân thể đủ sức sống là sẽ giữ được linh hồn, ngày nào linh hồn chưa bị Địa phủ lấy đi thì hắn ta sẽ sống thêm ngày đó.

Nhưng cách kéo dài vận mệnh có cả kiểu hợp pháp và bất hợp pháp.

Hợp pháp là ăn thiên tài địa bảo, những thứ thiên tài địa bảo kia chứa đựng số mệnh thiên địa, được phép gia tăng thọ mệnh nhờ sự vận mệnh của thiên địa.

Trái lại, những kẻ hấp thụ dương nguyên của người khác để bổ sung dương thọ cho mình như bọn người kia sẽ không được chấp nhận, là đi trái luật. Đây chính là những thứ âm sai được quyền quản lý.

"Hiện nay quỷ sai của Địa quỷ chưa tích cực câu hồn, rất nhiều vong hồn còn chưa bị câu về Địa phủ, điều này cũng tạo điều kiện cho một số kẻ trên dương gian lợi dụng chui qua kẽ hở."

"Các ngươi ở lại đây chờ ta. Sau khi câu được hồn Triệu Tiểu Vũ, ta sẽ đưa đám các ngươi đến thành Uổng Tử."

"Vâng, bọn ta ở đây chờ quỷ sai đại nhân."

Tô Doãn Sâm rời đi, tiến về thị trấn Thanh Dương.

Thị trấn Thanh Dương là một nơi khá sầm uất.

Trong thị trấn có khá nhiều hộ giàu có, nhà họ Triệu chính là hộ giàu nhất ở Thanh Dương.

Gia cảnh của Triệu viên ngoại rất khá giả, nghe nói ông ta có sản nghiệp trong khắp thành. Ngoài ra, em vợ ông ta cũng là bộ đầu nha môn trong thành, rất có quyền thế. Do đó, trong thị trấn Thanh Dương này không có ai dám đụng chạm nhà họ Triệu.

Điều này làm cho Triệu Tiểu Vũ - công tử nhà họ Triệu từ bé đã sinh ra cái thói ngang ngược phách lối, thường xuyên bắt nạt kẻ khác.

Song, mấy tháng trước, Triệu Tiểu Vũ đột ngột ngã bệnh. Sau khi bắt mạch kỹ càng, thầy lang kết luận: Tửu sắc quá độ, tinh khí cạn kiệt.

Kết quả này làm Triệu viên ngoại hoảng hồn, kêu thầy lang bốc thuốc nhưng hiệu quả rất thấp. Thấy cơ thể Triệu Tiểu Vũ càng lúc càng yếu đi, Triệu viên ngoại bèn tìm tới một vị cố nhân.

Người ấy tên là Lý Đạo Chân, thời trẻ vốn nghèo rớt mồng tơi, từng được Triệu viên ngoại ban ơn giúp đỡ. Nghe nói y hiện đang đi theo một vị tiên nhân và tu đạo ở động Tuyết Hoa.

Sau khi kiểm tra thân thể Triệu Tiểu Vũ, Triệu viên ngoại đưa ra kết luận: "Bệnh của Triệu công tử rất khó chữa. Không biết tinh nguyên quý giá mà để hao tổn lãng phí hết, thời gian không còn nhiều nữa."

Triệu viên ngoại đau khổ cầu xin, Lý Đạo Chân niệm ân tình năm xưa, quyết định giúp đỡ ông ta một chút.

"Hiện giờ trật tự ở Địa quỷ rất hỗn loạn, quỷ sai thường bắt lọt người, không phải chuyện to tát gì cả. Ông chỉ cần cho đám quỷ sai một chút lợi lộc rồi đuổi chúng đi là êm chuyện."

"Nhưng làm sao ta biết quỷ sai tới câu hồn lúc nào?" Triệu viên ngoại thấp thỏm hỏi.

"Không phải hoảng, ta sẽ đợi ở đây mấy hôm. Chờ đám quỷ sai tới, ta sẽ nói giúp ông."

"Vậy đa tạ Lý huynh."

"Đây chỉ là bước đầu tiên!" Lý Đạo Chân nói tiếp: "Dù đuổi được quỷ sai đi thì cơ thể công tử cũng khó chịu nổi linh hồn của chính mình. Không bao lâu sau, khi thân xác héo mòn, hắn ta vẫn sẽ chết. Đến lúc ấy, dù không có quỷ sai tiếp dẫn thì linh hồn vẫn tự tìm đến Địa phủ, hoàn toàn biến thành cô hồn dã quỷ."

"Hả? Sao lại thế?" Triệu viên ngoại hốt hoảng.

"Thật ra tuổi thọ của con người đã được định đoạt từ lúc ra đời rồi, chỉ là qua quá trình trưởng thành sẽ có một độ chênh lệch nhất định. Ví dụ như Triệu công tử, nếu sinh hoạt điều độ thì có thể dễ dàng sống đến năm, sáu mươi tuổi, nếu dùng các loại thuốc bổ có lẽ thọ tới bảy, tám mươi tuổi cũng nên. Chỉ trách hắn ta không có nếp sống lành mạnh, mới mười hai tuổi đã bắt đầu hành phòng với nha hoàn rồi."

"Tinh nguyên bị tiết ra quá sớm vốn đã làm tổn thương căn cơ. Về sau lại càng xuất ra nhiều hơn mà không bù đắp lại, thân thể hắn ta đã không còn gì nữa."

"Kính xin Lý huynh chỉ điểm."

"Bây giờ có hai cách, Thứ nhất, hấp thụ tuỷ người để bổ sung tinh nguyên, người nào càng có tinh lực dồi dào càng tốt. Thứ hai, lập lờ đánh lận con đen, tìm một người có cơ thể cường tráng, huỷ diệt linh hồn kẻ đó rồi đưa hồn của Triệu công tử vào trong."

Triệu viên ngoại khiếp đảm đến mức mặt mày tái nhợt, lòng dạ cuộn lên vì sợ. Tuy ông ta là người giàu có nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt, chưa từng được nghe về mấy chuyện rợn người này, nhất thời rất khó tiếp nhận chúng.

"Bằng không thì sao? Tiểu Vũ sẽ chết ư?" Triệu viên ngoại có chút chần chừ.

Khổ nỗi, Triệu viên ngoại chỉ có độc một thằng con trai, hơn nữa ông ta cũng già cả rồi, hiện đã hơn bảy mươi tuổi. Ngày xưa thì rồng như hổ, bây giờ như ngọn đèn trước gió, e rằng khó sinh được thêm đứa nữa.

"Không được, Tiểu Vũ chưa có con nối dõi, chưa để lại huyết mạch cho nhà họ Triệu ta, nó không thể chết như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.