Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân

Chương 7: Bên ngoài nhà tranh



Trước giường ông lão, có mấy nam nữ trung niên đang quỳ, đều là con gái con dâu của ông lão, bọn họ đã thay phiên quỳ trước giường một tháng rồi.

Mấy ngày trước, thầy lang có nói, ông lão không qua khỏi đêm nay.

Vì thế, sau khi đau lòng, họ đã đặt mua tang lễ cho ông lão.

Canh giữ trước giường ông lão, sợ khi ông lão rời đi mà bên cạnh không có ai.

Nhưng một ngày trôi qua, ông lão vẫn không chết, hơn nữa, có lúc nửa đêm kinh hãi ngồi dậy, mắng chửi bọn họ bất hiếu, muốn khiến ông ta chết đói.

Bọn họ lại mời thầy lang đến bắt mạch cho ông ta, mạch đập suy yếu dường như không thể tìm thấy, thầy lang lắc đầu thở dài, nói: "Đi xem giờ đi, qua không khỏi đêm nay đâu."

Nhưng mà, ông lão lại chịu đựng cả nửa tháng.

Trước đó đông đảo con cái bi thương thì giờ trở thành nôn nóng, ở trong lòng bọn họ, cha đã chết. Bọn họ cũng đã đau buồn một tháng, nhưng mà hiện tại, ông lão vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường không có chút động tĩnh nào, nhưng hô hấp thật sự không có dừng lại.

"Cha, cha tắt thở đi, nếu con làm có chỗ nào không tốt thì cha cứ báo mộng về cho con, đánh con ở trong mơ cũng được."

"Cha đừng hành hạ bản thân như vậy, nhìn thấy cha thế này, các con đều rất khó chịu. Cha nhìn con cái của mình đi, rồi nhìn cháu trai cháu gái của cha nữa, đã quỳ ở chỗ này một tháng rồi."

"Một tháng vẫn chưa tiễn cha đi, chẳng lẽ âm phủ chưa có mở cửa sao?" Con trai lớn Ngô Khôn thở dài.

Nếu mà cha hắn ta có thể khỏe lại, dù có táng gia bại sản thì hắn ta cũng sẵn sàng chữa trị, nhưng hiện tại cha đã giả chết một tháng, ngoại trừ hô hấp thì không có chút động tĩnh nào. Ngay cả ăn cơm còn khó nuốt xuống, mỗi ngày phải dựa vào mấy ngụm nước để kiên trì, trong lòng bọn họ cũng thấy rất khó chịu.

Hơn nữa, thân là người nhà quê, trông coi mấy mẫu ruộng cằn, một ngày không làm việc thì không có gạo cho vào nồi, bọn họ đã thay phiên trông coi một tháng, vại gạo trong nhà đều đã trống không.

Bọn nhỏ gào khóc đòi ăn, các nàng dâu mặt đầy oán hận, bọn họ chịu không nổi nữa.

"Cha, con gái bất hiếu, xin cha mau tắt thở đi!"

...

Tô Doãn Sâm buộc linh hồn của Lý Hiệu Trung vào một cái cọc gỗ bên ngoài nhà tranh.

Sau đó một mình tiến vào nhà tranh, nhìn Ngô Bi Thôi nằm ở trên giường ngoại trừ hô hấp ra, không có chút sức sống nào, mở miệng nói: "Ngô Bi Thôi, ta tới mang ngươi lên đường."

Lời này vừa nói ra, hồn phách của Ngô Bi Thôi đã bay ra khỏi thân xác, đứng trong hư không ở trong nhà tranh.

Ông ta nhìn con cái của mình, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của chúng, thở dài.

"Haiz, là cha liên lụy các con."

Sau đó, ông ta hành lễ với Tô Doãn Sâm, nói: "Đại nhân, ngài đã tới, ta chờ ngài khổ sở quá."

Tô Doãn Sâm tỉnh bơ ho nhẹ một tiếng, nói: "Bổn sai sẽ đưa ngươi về Địa phủ!"

Nói xong, hắn vung tay lên, hồn phách Ngô Bi Thôi lập tức bay tới, mang theo ông ta đi ra khỏi nhà tranh.

Ngô Bi Thôi nhìn các con mình lần cuối, rồi lắc đầu.

"Cha, cha tắt thở đi!" Mấy đứa con không ngừng khuyên bảo, đột nhiên, con trai lớn phát hiện điều lạ thường, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, bước tới trước mặt ông lão, đặt tay sờ hơi thở của ông lão một lát, không khỏi mừng như điên.

"Cha tắt thở, cha tắt thở... Ha ha... Không, hu hu hu, trời ơi cha của ta a a a a... Cha cứ vậy mà đi rồi!"

"Người ta còn có cha, ta không có cha a a..." Ngô Khôn dường như cũng phát hiện hành động của mình không ổn, bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

Trong nhà tranh, mấy người con đều lộ vẻ mặt kích động, gào khóc lớn, nhưng thời gian một tháng, đã sớm hòa tan bi thương của bọn họ. Cho dù há to miệng, nước mắt cũng chỉ nặn ra được hai giọt.

"Cha à, là chúng con bất hiếu, chúng con bất hiếu!"

Bên ngoài nhà tranh, ban đầu Ngô Bi Thôi đã nghe được tiếng cười, tức giận thiếu chút nữa hoàn hồn, nhưng sau đó suy nghĩ lại, chính mình chịu đựng một tháng, quả thật đã khiến các con suy sụp.

Trên giường bệnh lâu không có hiếu tử, huống hồ còn là loại người vô dụng như mình đây.

"Ngô nhị gia, nén bi thương!" Lý Hiệu Trung bị buộc trên gậy gỗ thấy Ngô Bi Thôi thì an ủi.

"Cũng không phải cha ta chết, ta nén bi thương cái gì?" Ngô Bi Thúc nhìn về phía Lý Hiệu Trung, nói: "Tiểu tử ngươi không phải đã sớm chết rồi sao? Tại sao còn chưa đầu thai vậy?"

"Haiz, một lời khó nói hết, ta tìm không thấy quỷ môn quan."

"Lão đây cũng thật khôn khéo, quỷ sai không đến thì ta sẽ không chết, miễn cho đến lúc đó sẽ trở thành cô hồn dã quỷ."

Tô Doãn Sâm không để ý tới hai người đang cãi cọ, mà xuyên hai người thành một chuỗi, buộc vào khóa câu hồn, rồi đi về phía xa xa.

Dựa theo quy định của Địa phủ, mỗi lần quỷ sai lên dương gian, không được câu quá năm linh hồn.

Lúc này Tô Doãn Sâm đã câu được hai sinh hồn, kế tiếp câu thêm ba sinh hồn nữa là có thể dẹp đường hồi phủ rồi.

Tô Doãn Sâm cũng không có vòng đi quá xa, mà trực tiếp câu ba hồn phách ở trong thôi, rồi đi về phía quỷ môn quan.

[Họ tên: Tô Doãn Sâm

Cảnh giới: Quỷ binh (5/100)

Thiên phú: Thân xác bất tử (linh hồn bất diệt)

Công pháp: Không

Thuật pháp: Không

Điểm tiến hóa: 5

Sứ mệnh: Cố gắng làm việc, nâng cao tính tích cực của quỷ sai, duy trì cân bằng âm dương trong trời đất.

Chú thích: Câu hồn có thể nhận được điểm tiến hóa.]

Trước khi đi, Tô Doãn Sâm đã điều tra về bảng của mình, quả nhiên sau khi hắn câu được năm hồn phách thì được tăng lên 5 điểm tiến hóa.

Nếu không phải Địa phủ có quy định, mỗi lần câu hồn chỉ tối đa năm người, hắn đã hận không thể đi câu hồn cả ngày.

Dù sao chỉ cần câu hồn là có thể đạt được điểm tiến hóa, chỉ cần có điểm tiến hóa thì cảnh giới của mình có thể tăng lên. Chỉ cần không ngừng câu hồn, nói không chừng rất nhanh hắn sẽ thành thánh.

"Nhưng công pháp cùng với thuật pháp cũng cần tu luyện, bằng không nếu không có cảnh giới, không có thủ đoạn công phạt. Mà ngày sau gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ không thoát thân được."

"Chờ trở lại Địa phủ, để xem có thể tập bí thuật và công pháp quỷ tu nhất môn hay không."

Tô Doãn Sâm mặc huyền bào, trong tay nắm xích câu hồn, dắt năm vong hồn đi đến quỷ môn quan của Địa phủ.

Nửa ngày sau, bóng dáng Tô Doãn Sâm đã xuất hiện ở trước quỷ quan, bên ngoài quỷ môn quan có âm binh canh gác, sau khi Tô Doãn Sâm đưa ra lệnh bài câu hồn thì mang theo năm vong hồn tiến vào quỷ môn quan.

Căn cứ vào quy định, sau khi câu hồn phách về thì trước tiên phải đưa đến ty câu hồn để báo cáo, sau đó mới có thể áp giải đến ty xét xử tiếp nhận thẩm phán.

Trên đường Hoàng Tuyền, Tô Doãn Sâm đi rất nhanh, chẳng qua hắn phát hiện phần lớn các quỷ sai khác đều chỉ câu một vong hồn về, người câu năm vong hồn về một lúc giống như hắn, hoàn toàn không có ai nữa.

Hơn nữa, Tô Doãn Sâm phát hiện, bốn phía có rất nhiều ánh mắt khác thường, trong đôi mắt của những quỷ sai kia hiện ra tia u ám, ánh mắt nhìn về phía Tô Doãn Sâm dường như rất khó chịu.

"Huynh đệ, giỏi thật đấy, làm cho tốt nhé, nói không chừng mấy ngày nữa có thể lên làm Ty Quân đấy!" Một vị quỷ sai ngoài cười nhưng trong không cười.

"Ha ha, lão huynh đề cao rồi, chẳng qua ta chỉ làm tốt bổn phận công việc của mình thôi." Tô Doãn Sâm cười nói.

"Bổn phận công việc?" Lão âm quỷ kia cười khẩy một tiếng, nhìn thoáng qua vong hồn phía sau, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi!"

"Chẳng thân thiện gì cả! Sao mấy quỷ sai này khó chung sống vậy chứ?" Tô Doãn Sâm lầm bầm, sau đó tiến vào âm phủ, đi về phía ty mười ba câu hồn.

"Sau khi vào không nên nhìn lung tung, trước tiên bổn sai dẫn các ngươi đi đăng ký, sau đó tiến vào ty xét xử để thẩm phán. Nếu như lúc còn sống có làm bậy thì còn phải vào dầu chiên của ty trị ác rồi mới được đầu thai chuyển thế." Tô Doãn Sâm dặn dò.

"Quỷ gia, dầu chiên này là dạng hai mặt vàng óng ánh sao? Ngài đã từng chiên chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.