Hãy Hôn Em Nếu Anh Có Thể

Chương 3



Giống như chủ nhân của nó, quán Jack’s Bar and Grill rực rỡ và tràn đầy sức sống. Khi mẹ của Coop mất vì chứng phình động mạch đột ngột, không lâu sau khi cha anh về hưu, Jack Cooper cần một sự thay thế cho tình bạn bè, bằng hữu mà vợ ông đã mang lại. Ông đã tìm thấy nó trong quán bar này và với những ông bạn cảnh sát hay la cà ở đây.

Coop bước vào nơi anh xem như ngôi nhà thứ hai của mình và được đón chào bằng tiếng vỗ tay và tiếng cười, làm anh nhớ lại phòng tin tức ngay sau khi vụ trộm thất bại.

Anh trai anh, Matt, gọi to. “Tất cả hoan nghênh người anh hùng chiến thắng!”

“Im đi,” Coop nói với người anh trai ruột.

“Cậu có muốn lần tới anh nói họ để lại việc chiến đấu với tội phạm cho chúng ta không?” Matt hỏi, và cười khúc khích.

Chẳng có gì đặc biệt, Coop nghĩ bụng.

“Cha ơi, lấy cho người anh hùng một cốc bia.”

Coop lắc đầu. Đáng lẽ anh nên biết rằng chọn quán Jack’s làm nơi gặp gỡ Lexie là một sai lầm.

“Mặc kệ anh con và trút bỏ gánh nặng đi,” ba anh lên tiếng. “Nó chỉ ghen tị là tờ báo đã không chọn nó cho Blog Chàng Độc Thân thôi.” Ông Jack đẩy nhẹ cốc bia đang sủi bọt ngang qua mặt quầy bar.

“Cha đã đọc cái chuyện tào lao đấy rồi à?” Coop hỏi.

“Trong khi đang tìm đọc mục thể thao,” cha anh khẽ nói mà không nhìn vào mắt Coop.

Coop ngồi xuống ghế.

“Vậy cảm giác thế nào khi là người được cả thành phố yêu mến?” Matt hỏi.

Coop miêu tả lại cái thùng rác mà lúc nãy anh đã đổ đi.

“Nghe có vẻ gian khổ thực sự nhỉ. Cậu đã vất tất cả những thứ đó đi à? Cậu không lưu lại thậm chí chỉ là một trong các số điện thoại của những quý cô đó hay sao?” anh ấy hỏi sửng sốt.

“Em có thể đừng được điều đó không nếu như em muốn những người phụ nữ của em thật ôn hòa?” Matt gật đầu. “Ý kiến hay. Những người phụ nữ ôn hòa. Giống như Olivia,” anh ấy nói về người vợ đã chung sống 10 năm của mình.

Không giống như Coop, hôn nhân là một việc nữa mà anh trai anh đã làm tốt, theo gương người cha của họ. Coop hiếm khi nghĩ quá nhiều về những thất bại của mình, nhưng đôi khi thật khó mà không so sánh.

Matt nâng cốc bia lên và Coop nhận cốc bia chúc mừng của anh trai.

Sau đó cả hai chạm cốc nhau và uống một ngụm lớn.

“Thế ca tiếp theo của anh là khi nào?” Coop hỏi.

“Sáng mai. Cho nên anh nghĩ tối nay anh sẽ ở cùng cha.” Matt nhìn vào mắt Coop.

Cả hai anh em có mặt tại quán Jack’s thường xuyên hơn nhưng không phải dựa vào lí do là muốn uống bia. Họ thực sự đang để mắt tới cha họ, để chắc chắn rằng ông không quá cô đơn.

“Nói một cách khác là vợ của nó đang phát ốm vì nó rồi,” người cha lên tiếng, khi nghe lỏm được lời Matt nói.

Cha anh châm chọc nhưng cả Matt và Coop đều biết ông Jack đánh giá cao việc hai người con trai ông ghé qua.

“Công việc với cậu thế nào?” Matt hỏi.

“Vẫn như cũ,” Coop trả lời.

“Có điều gì mới và thú vị xảy ra không?”

Coop lắc đầu. “Ngoại trừ vụ cướp và cái trang Blog Chàng Độc Thân chết tiệt kia ra thì cuộc sống của em hoàn toàn buồn tẻ,” anh nói dối.

Cho tới khi anh biết nhiều hơn về Lexie và mối liên quan của bà cô với chiếc nhẫn thì anh cảm thấy bắt buộc phải giữ lại thông tin đó cho riêng mình.

“Vậy cuộc sống làm một người hùng và người độc thân nổi tiếng thật tẻ nhạt hả? Có lẽ con nên đánh liều và trở thành một cảnh sát đi.” ông Jack đùa.

Có thể cha anh đang trêu chọc, nhưng lời nói đùa đó đã gợi lại nỗi đau buồn.

Coop đã bị rách cơ xoay khi đang chơi bóng đá ở trường trung học, rồi lại làm nó bị thương lần nữa trong lúc huấn luyện ở học viện. Sau cuộc phẫu thuật các bác sĩ đã cảnh báo rằng đa số cảnh sát hiếm khi bình phục đủ khỏe sau khi phẫu thuật cơ xoay để có thể làm công việc được yêu cầu một cách an toàn. Chưa nói đến việc anh có nguy cơ làm vai đã bị yếu bị thương lại.

Điều đó gần như đã làm Coop không thể bảo lãnh vào học viện và phá hủy tương lai mà cha anh đã hi vọng hai người con trai của mình có được. Dù đùa hay không thì Coop cũng không cần người nhắc lại là anh đã làm người cha lớn tuổi của mình thất vọng. Anh đã sống với sự ý thức rằng ngày chết tiệt nào anh cũng thất bại. Vì vậy anh chẳng thể thừa nhận với cha anh rằng anh vẫn yêu thích công việc phóng viên như trước kia nhưng bây giờ anh cảm thấy công việc đó quá thông thường.

Đó là một lời bình luận thật đáng buồn trong cuộc sống khi mà việc tuần tra tội phạm trộm cắp, cướp của, và đâm chém người trở nên quá nhàm để có thể dấy lên quá nhiều sự quan tâm. Coop đã bắt đầu háo hức viết phóng sự tin tức và tạo nên ảnh hưởng theo một cách mà anh không bao giờ có thể có khi là một cảnh sát. Anh hi vọng rằng với việc đưa tin về tội phạm, anh sẽ nâng cao nhận thức cộng đồng và có thể làm dấy lên sự căm phẫn, cuối cùng sẽ giúp đỡ để cứu sống sinh mạng người dân hoặc bắt giữ những tên tội phạm. Thay vào đó, nó lại là một vòng xoay không bao giờ dừng lại của bạo lực. Một sự lặp đi lặp lại đáng buồn của một khía cạnh ngày càng ô nhục hơn của bản chất con người. Anh không giúp đỡ hay thay đổi được mọi thứ. Anh chỉ đang nói với mọi người mà thôi.

Có lẽ đó là lí do vì sao anh rất thích viết tiểu thuyết. Anh có thể quyết định khung câu chuyện, cốt truyện, các nhân vật, và quan trọng nhất là kết quả. Anh có thể không tạo ra được một sự khác biệt trên thế giới, nhưng anh không thể sao chép lại ở bất cứ nơi nào sự thỏa mãn mà anh có được từ việc viết lách.

Vấn đề là, anh vẫn chưa tìm thấy được kiểu thành công và sự công nhận của công chúng trong việc viết tiểu thuyết mà anh đã tìm thấy trong nghề làm báo và phóng viên. Và trong một gia đình của những người đàn ông thành đạt thì anh không chấp nhận thất bại.

“Nếu anh chưa kết hôn, anh nghĩ mình sẽ tìm thấy người phụ nữ trong mơ của mình,” Matt nói, ánh mắt anh đột nhiên dán chặt vào cửa trước. Thậm chí trước khi Coop quay lại, anh đã biết ai vừa bước vào trong quán và một cảm giác phòng vệ mà trước đây anh chưa từng trải qua đột nhiên bao phủ lấy anh.

Một cái liếc nhìn thật nhanh về phía Lexie, đang mặc một chiếc váy hoa in mùa hè màu tùng lam, đã khẳng định linh cảm của anh. Cặp kính trí thức trái ngược hẳn với bộ trang phục, tạo nên một sự tương phản thú vị. Cô ấy thật đặc biệt. Có một không hai.

“Dù sao đi nữa có lẽ anh sẽ chào đón cô ấy đến với quán Jack.” Matt bắt đầu tiến tới chỗ cô gái và Coop đã đập bàn tay rắn chắc lên vai anh trai anh. “Cô ấy đi với em.”

Matt dừng lại. “Anh cứ nghĩ cậu chẳng quan tâm đến những phụ nữ lẳng lơ chứ?”

Coop cứng đờ người. “Anh trông cô ấy giống một phụ nữ lẳng lơ lắm à?” Matt cười. “Bình tĩnh đi nào. Anh đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cậu nhớ chứ?”

Coop thả lỏng nắm tay. “Em sẽ trả tiền cho cốc bia tiếp theo của anh,” anh nói với anh trai, hi vọng mọi việc suôn sẻ hơn mà thực sự không phải thừa nhận rằng anh đã hành động như một kẻ ngốc đối với một người phụ nữ anh chỉ mới biết.

“Sam?” Lexie gọi tên anh khi cô tiến về phía họ.

“Bây giờ anh có thể đi lấy cốc bia đó,” Coop nói với anh trai.

Matt toét miệng cười. “Sẽ nhanh thôi, Sam.”

Không ai gọi Coop bằng tên ngoại trừ mẹ anh khi bà vẫn còn sống.

“Xin lỗi tôi đến muộn,” Lexie nói. “Không sao. Tại sao chúng ta không ngồi ở chiếc bàn đằng sau nhỉ?” Coop gợi ý. Một nơi yên tĩnh mà họ có thể bàn luận về chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ của bà cô mà không bị nghe lén.

“Nghe hay đấy.”

“Cậu sẽ không giới thiệu với anh trai cậu về cuộc hẹn hò sao?” Matt xen vào, với một nụ cười toe toét trên gương mặt anh.

Vì không có thời gian cho việc đó nên Coop bắt buộc giới thiệu. “Lexie Davis, đây là anh trai tôi, Matt Cooper.” Cảm thấy sự sôi nổi trong ánh mắt của cha anh, Coop tiếp tục giới thiệu, “Và người đàn ông lớn tuổi đứng sau quầy bar là cha tôi, Jack”

“Rất vui vì được gặp hai người. Tôi có thể thấy rằng gia đình rất giống nhau.” Nụ cười niềm nở của Lexie bao quanh cả ba người đàn ông.

“Tôi sẽ nhận nó như một lời khen,” ông Jack nói. “Thế quý cô xinh đẹp, chẳng lẽ cô cũng là một trong những quý cô độc thân đang mong đợi hẹn hò với người hoàn hảo gần đây nhất à?” Ông nghiêng đầu về phía con trai.

Coop co rúm người lại.

Lexie lắc đầu và cười, “Ồ không. Không phải tôi. Sam và tôi có một vài công việc cần bàn bạc thôi.”

“Thật không đấy?” Matt hỏi, nghe có vẻ quá hài lòng đối với sự thích thú của Coop. “Bởi vì em trai tôi khiến cho tôi tin rằng có điều gì đó quan trọng hơn đang xảy ra giữa hai người.”

Coop chịu đựng quá đủ. Anh đặt tay lên eo của Lexie, dẫn cô đến một cái bàn phía xa, tránh ra khỏi gia đình tò mò của anh.

“Tôi xin lỗi. Cha và anh trai tôi dường như nghĩ rằng mọi việc đều là trách nhiệm của họ.”

“Anh cho rằng họ không tốt à? Anh nên gặp bà của tôi.” Cô lắc đầu và cười.

“Cô có muốn ăn hay uống gì đó không?

Cô nhún vai. “Có lẽ chỉ cần một ly trà đá và một ít khoai tây chiên chăng?”

“Thật quá dễ trong một quán bar.” Coop tự bào chữa cho mình, đưa tờ gọi món cho cha anh, người đã hứa sẽ mang đồ uống và khoai tây chiên qua cho anh.

Anh quay lại chỗ Lexie, thoải mái trong chiếc ghế đối diện với cô. Nhờ chỗ ngồi nhỏ nên dưới gầm bàn hai đầu gối anh sượt qua đầu gối cô. “Nào, tôi phải hỏi anh.” Cô dừng lại và cắn đôi môi được đánh son bóng nhẹ nhàng. “Anh trai của anh có ý gì khi nói anh làm cho anh ấy tin rằng có nhiều điều hơn công việc giữa chúng ta?” Cô chống cả hai khuỷu tay lên bàn và ngả người sát vào.

Đôi mắt cô ấy, lúc này anh có thể nhìn thấy là màu nâu ánh vàng, tràn ngập sự tò mò và chỉ tập trung vào anh Cô ấy thật thẳng thắn. Anh thích điều đó ở cô.

“Chúng ta chỉ nói rằng tôi khiến anh ấy biết không chỉ là cô đi cùng với tôi, mà đúng là tôi còn quan tâm nhiều hơn công việc.”

“Tôi hiểu.” Nụ cười nở trên đôi môi cô. Một nụ cười thỏa mãn.

“Hãy nói tôi nghe về cô đi,” anh nói, háo hức được nghe nhiều hơn về cá nhân cô.

“Không có nhiều điều để nói. Tôi là một người du lịch khắp thế giới và là một người thiết kế trang web.”

Phần một người du lịch anh có thể bỏ qua. Còn với một người thiết kế trang web thì chắc chắn anh cảm thấy thích thú. “Cô đã thiết kế những trang nào rồi, để tôi có thể vào xem?” Một nữ bồi bàn, người đã làm việc trong quán Jack nhiều năm, chỉ làm gián đoạn họ một lúc đủ lâu để đặt đồ uống và một rổ bánh tortilla[3] lên bàn.

[3] Tortilla: Một loại bánh xuất xứ từ Mêhicô, tròn, mỏng, được làm từ ngô/bắp... được chiên giòn.

“Xem nào,” cô nói khi cuối cùng họ lại được nói chuyện riêng. “Tôi đã thiết kế một vài trang web nhỏ mà có lẽ anh không biết, nhưng tôi cũng đã thiết kế trang The Hot Zone và trang web dành riêng cho vận động viên. Anh đã nghe nói về chúng chưa?” cô hỏi.

“Tôi là một người hâm mộ lớn của bóng chày đấy. Đặc biệt là những người ngoài luồng, cho nên tất nhiên là tôi biết cơ quan thể thao lớn nhất ở Manhattan. Và tôi bị ấn tượng một cách phù hợp với hồ sơ năng lực của cô đấy, tôi có thể bổ sung thêm.” Anh đưa ly lên và chạm vào ly của cô trước khi uống một hơi bia lạnh.

“Sao, cảm ơn anh,” cô nói, rõ ràng là rất hài lòng. “Nhưng nếu anh vào xem thì anh sẽ thấy là cả hai trang web này đã đến lúc phải kiểm tra lại toàn bộ. Hiện tại chúng tôi đang âm thầm làm việc với chúng.”

“Chúng tôi?”

“Claudia, trợ lý của tôi. Cô ấy giải phóng cho tôi khỏi phần sáng tạo và thiết kế trong công việc, và cô ấy cũng giữ cho việc cập nhật tin tức hoạt động khi tôi đi du lịch.” Lexie sửa lại kính. “Vậy hãy kể cho tôi nghe nhiều hơn về anh đi quý ông Độc thân,” cô trêu anh.

“Cô không nhìn thấy đủ về cuộc sống thú vị của tôi ở ngoài chỗ cái thùng rác à?”

Cô cười. “Anh nói đúng. Mặc dù tôi phải công nhận, thật mới mẻ khi trông thấy một người đàn ông không phải là nô lệ của sự chú ý từ những người phụ nữ ưa nịnh.”

Họ tiếp tục nói đùa một cách thoải mái. Khi họ hiểu về nhau thì những chiếc bàn xung quanh nhanh chóng được lấp đầy. Thật may mắn là đám đông đã khiến cha anh bận rộn và có vẻ như vợ của Matt cũng đã đến và chiếm giữ ông anh trai.

“Thế anh có muốn xem bức ảnh chụp chiếc vòng cổ của bà tôi không?” Lexie hỏi.

Trước khi anh kịp trả lời, cô đã rút tấm ảnh ra khỏi túi và đưa nó cho anh. Người phụ nữ lớn tuổi trong ảnh có mái tóc đỏ và có một cái gì đó chỉ có thể được diễn tả là giống như một tia tinh nghịch trong ánh mắt của bà. Về phần chiếc vòng cổ, nó có vẻ chắc chắn là cùng một kiểu dáng với chiếc nhẫn của anh.

Tuy nhiên chính phần còn lại của bộ trang phục của người phụ nữ lớn tuổi mới thu hút sự chú ý của Coop. “Tôi hi vọng cô không nghĩ rằng đây là câu hỏi kì cục, nhưng tại sao bà ấy lại mặc bộ đồ ở nhà với một thứ đồ trang sức tinh vi thế kia?”

Tiếng cười của Lexie rất dễ lây lan, và cô sử dụng nó một cách thường xuyên và thoải mái. “Tôi đã tự hỏi câu hỏi đó rất nhiều lần rồi. Bà tôi chưa bao giờ đeo đồ trang sức nào đó ra khỏi nhà. Bà nói đó là bởi vì nó có giá trị tình cảm nhiều hơn bất cứ thứ gì. Trông nó có giống là cùng một bộ không?”

Anh lôi chiếc nhẫn trong túi ra và cho cô xem. Cô cúi người gần hơn, xem xét chiếc nhẫn anh đang cầm giữa ngón cái và ngón trỏ. “Chính xác!” cô kêu lên. “Tôi có thể xem nó được không?”

“Tất nhiên rồi.”

Cô đưa tay ra để anh đeo chiếc nhẫn vào, anh làm điều đó rồi ngồi quan sát một cách thích thú khi cô mải mê ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. “Một thứ đồ thật độc đáo,” cô thì thầm. “Trông thật giống cái vòng cổ.” Cô mỉm cười và đặt chiếc nhẫn lên trên bàn ở giữa họ.

Cô không kiểm tra dấu hiệu như cách mà người biên tập thời trang của anh đã làm, điều này nói với Coop rằng mối quan tâm của Lexie mang tính cá nhân nhiều hơn là tài chính. “Bà cô đã sở hữu cái vòng cổ bao lâu rồi?” anh hỏi.

Lexie nhún vai. “Bà đã có nó đủ lâu để tôi có thể nhớ được, ông tôi đã tặng nó cho bà nhiều năm về trước,” cô nói một cách đăm chiêu. “Bà chủ cửa hàng có cho anh biết bất cứ thông tin nào về cái nhẫn không?” Coop lắc đầu. “Bà ấy chẳng nói gì. Cái nhẫn chỉ nằm trong khay giống như những loại trang sức khác mà bà ấy chẳng ngại ngần cho đi.”

Lexie khoanh tay trước ngực. Đôi bàn tay mềm mại với những ngón tay được sơn màu hồng nhạt, và một lô vòng tay lủng lẳng trên cổ tay. “Tôi tin là anh đang tự hỏi tại sao tôi lại tìm anh.”

“Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong tâm trí toi.”

“Tôi muốn mua lại chiếc nhẫn để làm quà tặng bà tôi nhân ngày mừng thọ 80 tuổi của bà.”

Anh không biết mong đợi điều gì từ Lexie, nhưng ý muốn mua chiếc nhẫn của cô khiến anh không đề phòng nữa. Một người khác nữa hứng thú với cái gì đã bắt đầu như một thứ đồ bỏ đi lòe loẹt.

Anh hắng giọng. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể bắt đầu đưa ra giá cho nó. Theo người biên tập thời trang của tôi ở tòa soạn nơi tôi làm việc thì cái nhẫn đáng giá hơn tôi nghĩ hoặc thực sự hi vọng khi tôi chọn nó từ cái khay.”

Lexie nghiêng đầu sang một bên. Ngay cả là đằng sau cặp kính, cô xuyên thấu anh với một cái nhìn chằm chằm, tỏ ý rằng anh làm cô bực bội.

“Tại sao anh không nói điều đó khi tôi hỏi anh đã biết những gì về cái nhẫn?” cô hỏi.

“Cô hỏi tôi là bà chủ cửa hàng có nói gì về chiếc nhẫn hay không và tôi đã trả lời cô rồi.” Anh chỉ không thừa nhận là mình đã khám phá ra nhiều điều hơn.

Anh không thích bị hỏi một phía và uốn éo trong cái ghế. “Này, nó không giống như việc tôi biết đủ nhiều về cô để có thể tin tưởng cô với tất cả những bí mật của tôi,” anh cố gắng nói một cách hài hước.

Cô cau mày. “Anh biết tôi đủ nhiều để có thể quyết định là anh đã bị tôi thu hút,” cô nhắc anh, và dựa người ra đằng sau ghế, rõ ràng là đang chờ nghe anh nói nhiều điều hơn.

Cô không dễ dàng tha cho anh.

Cô nói cũng đúng. Anh đã bị cô thu hút. Đặc biệt là cái cách bộ ngực của CÔ đẩy lên cao trong bộ váy cổ khoét sâu, để lộ ra nhiều hơn là một chút xíu khe ngực quyến rũ để nhìn.

Anh khẽ rên rỉ và thay vào đó ép mình phải tập trung vào món đồ nữ trang. “Kể từ những năm 50, hình như cái nhẫn là một phần của một bộ sưu tập nữ trang.” Anh đã không thể tìm thấy ngày tháng chính xác.

Nhưng nếu anh bán chiếc nhẫn cho cô, như cô đã đề nghị, thì anh sẽ mất đi mối liên kết với câu chuyện.

Cũng giống như việc anh sẽ mất đi mối liên kết của mình nếu anh trả lại món đồ đó cho ông Ricky. Anh chưa sẵn sàng để tiết lộ cho Lexie việc đột nhiên hứng thú muốn mua lại chiếc nhẫn của Ricky Burnett. Coop vẫn đang đánh giá sự chân thật của cô và anh không biết cô sẽ cảm thấy thế nào về việc có sự cạnh tranh cho món đồ đó. Bên cạnh đó anh muốn cô tập trung trong khi cô tiết lộ thông tin cho anh.

“Thế cho nên nó đáng giá hơn vẻ bề ngoài,” Lexie ngẫm nghĩ. “Điều tương tự chắc có thể đúng với chiếc vòng cổ của bà tôi. Ai mà nghĩ rằng nó lại có giá trị chứ? Thôi được, vậy nếu chúng ta đánh giá cái nhẫn của anh và sau đó sẽ bàn bạc về giá cả thì sao?” Rõ ràng thật không dễ can ngăn cô.

Cô thật lôgic. Và thông minh. Anh thích sự kết hợp đó trong một người phụ nữ. Nó chỉ không giúp ích cho mục đích của anh. Bởi vì nếu họ mang cái nhẫn đến chỗ một chuyên gia kim hoàn để đánh giá thì người đánh giá chắc chắn sẽ nhận ra nó.

Tệ hơn, ông ta có thể nhận ra rằng chiếc nhẫn có liên quan tới một vụ án bí ẩn cách đây nhiều năm và sẽ thổi bay sự độc quyền của Coop đối với câu chuyện này. Coop cần phải khám phá ra tất cả mọi góc cạnh trước khi anh đưa ra bất cứ một quyết định nào.

Một điều gì đó mà người đẹp lôgic này có lẽ hiểu được. Thậm chí cô có thể còn đang có thông tin liên quan tới những món đồ nữ trang và quá khứ của chúng. Anh cũng đã biết là cô thích sự trung thực hơn.

“Bà cô không biết là cái vòng cổ có giá trị sao?” anh hỏi.

Lexie nhún vai. “Bà chưa bao giờ nói và tôi chưa bao giờ hỏi. Tôi chưa bao giờ có lí do để hỏi cả. Tiền không quan trọng với tôi, ngoại trừ việc nó giống như một thứ cần thiết để thực hiện những chuyến du lịch mà tôi yêu thích. Anh có thích đi du lịch không?”

Anh lắc đầu. “Không thích lắm.”

Sự thất vọng thoáng hiện lên trong mắt cô trước khi cô tiếp tục. “Có rất nhiều nơi trên thế giới mà anh không thể hình dung được. Tôi thích được ngắm nhìn những sắc màu và vẻ đẹp của những đất nước, con người và các di sản khác nhau.” Đôi má cô ửng hồng khi cô giải thích về niềm đam mê của mình.

Một cảm xúc mạnh mẽ mà anh muốn nhìn thấy nó hướng về phía anh, chứ không phải hướng về phía những vùng đất ngoại quốc đã mang cô ấy đi xa.

“Đừng bận tâm,” cô nói như thể tự nói với chính mình. “Quay trở lại công việc. Tôi đang tự hỏi làm thế nào mà ông tôi lại có quyền sở hữu một cái gì đó đã từng là một phần của một bộ sưu tập đắt giá.”

“Tôi nghĩ là bà cô chưa bao giờ nói về điều này phải không?” anh hỏi cô. “Chưa bao giờ.”

Anh cũng đang tò mò về điều tương tự. Có rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp, khiến Coop càng bị những món đồ trang sức và lịch sử của chúng hấp dẫn hơn. Chưa kể tới việc bị hấp dẫn bởi chính bản thân Lexie. Ít nhất bây giờ anh đã có một cách mà bằng cách đó anh sẽ biết được nhiều điều hơn. Anh có thể khám phá ra các câu trả lời bằng cách gần gũi với Lexie hơn. Không khó, anh nghĩ thầm, và nhìn thẳng vào ánh mắt của cô. Và anh muốn làm một điều gì đó bất chấp những món đồ trang sức. Bà cô không chia sẻ nhiều điều về lịch sử tài sản rất có giá của bà. Bởi vì bà không biết? Hay bởi vì bà có điều gì phải giấu?

“Cô có thể hỏi về ông cô không?” Coop hỏi.

“Ông tôi đã qua đời cách đây mười lăm năm rồi,” cô trả lời nhẹ nhàng, đôi mắt cô sầm lại.

“Tôi xin lỗi.”

“Cảm ơn anh. Nhưng bà tôi là người sống sót. Bà đã sống khổ suốt cả đời và bà không có ý định dừng lại sau khi ông qua đời. Vì vậy bà đã rất đau khổ và sau đó đã tự đứng dậy và tiếp tục sống.”

Coop toét miệng cười. “Bà nghe có vẻ mạnh mẽ. Giống cô.”

“Thế sao, cảm ơn anh!” Lexie ngồi thẳng người lên hơn, cô luôn luôn thấy hài lòng bất cứ khi nào có ai đó so sánh cô với bà của cô.

Tình yêu và sự thông cảm tuyệt đối của bà đã mang tới cho cô một sự thừa nhận cá nhân mà cô không tìm thấy được trong gia đình ruột thịt của cô. Tất cả họ đều là những người vượt trội, trong khi Lexie luôn luôn là người đầu óc buồn phiền. Họ có những mục tiêu, Lexie có những ước mơ. Người bà luôn có tinh thần tự do là người duy nhất chấp nhận Lexie với chính con người cô và với những việc cô làm.

Trong khi Sam chưa thể bắt đầu hiểu được rằng, đối với Lexie việc giống người bà mà cô rất yêu quý quan trọng như thế nào, thì anh phát hiện ra thực tế là cô rất giống bà cô. Anh không thích đi du lịch, vì thế mối quan hệ của họ có thể chẳng bao giờ là một mối quan hệ nghiêm túc. Nhưng một mối quan hệ thể xác ngắn ngủi cũng tốt với cô và đã lâu lắm rồi kể từ khi cô có một trong những mối quan hệ đó.

Cô thích Coop, bất chấp một phần tính cách nghiêm túc của anh.

Nhưng không giống như cha và chị gái của cô - cả hai đều là giám đốc ngân hàng - và người mẹ luật sư đầy quyền lực, người mà có sứ mệnh cả đời là những đứa trẻ hoàn hảo, Sam không tạo cho Lexie cảm giác căng thẳng hay thiếu bao dung, rộng lượng.

Anh làm cho cô chú ý. Anh chưa có vợ và độc thân, một điều kiện đầu tiên mà Lexie yêu cầu, cám ơn Drew. Không phải anh ta đang dính líu với ai đó khi họ bắt đầu hẹn hò, nhưng rõ ràng anh ta quá cởi mở với những cơ hội khác. Giờ đây cô cố gắng đánh giá đàn ông tốt hơn.

“Xin chào, quay trở lại trái đất nào Lexie.” Sam bật ngón tay tách tách trước mặt cô, thu hút sự chú ý của cô.

“Xin lỗi. Tôi mải suy nghĩ quá. Tôi vẫn hay như thế.” Và bị gia đình cô gọi to là ngốc nghếch.

“Miễn là không phải người đồng hành khiến cô cảm thấy buồn chán,” anh nói, nụ cười toe toét hiện trên gương mặt điển trai của anh.

“Chắc chắn là không. Nó chỉ một chức năng trong mặt sáng tạo của tôi, không hơn.” Cô sẽ không thừa nhận là cô đang nghĩ về anh. “Tôi bắt đầu chăm chú vào mọi thứ và ngủ lịm vào trong thế giới của tôi. Điều tiếp theo tôi biết, một ý tưởng về một trang web mới đến với tôi. Ngay cả đôi khi tôi không mơ mộng về công việc.”

“Có vẻ chúng ta có điểm chung đấy.” Cô nhăn mũi. “Sự điên rồ à?”

Anh cười. “Không, sự mơ mộng sáng tạo. Cô biết đấy, tôi là một nhà văn.”

“Tôi biết. Tuần tra tội phạm.”

Anh cúi người sát hơn. “Ý tôi là tôi cũng viết tiểu thuyết.” Anh nói nhẹ nhàng, câu chữ của anh gần như là một lời nói thầm thì.

Anh đang tiết lộ một bí mật cá nhân, khiến cho cô, là một người nhận, cảm thấy thật đặc biệt. Một cảm giác ấm áp lặng lẽ đến bên trong cô và lắng lại trong ngực cô. “Điều đó thật tuyệt! Tiểu thuyết loại nào vậy?”

Đôi vai anh giãn ra. “Tiểu thuyết trinh thám. Kiểu mẫu nhân vật như Sam Spade vậy.”

“Tôi là một người đọc rất nhiều sách và tôi yêu thích tiểu thuyết trinh thám! Tóm lại - anh có muốn biết một bí mật không? Tôi là một người hâm mộ của Ludlum ngày xưa đấy.”

Anh gật đầu tán dương. “Một người phụ nữ của sự phức tạp,” anh đăm chiêu.

“Anh đã được xuất bản chưa?” cô hỏi.

“Một nhà xuất bản nhỏ nhưng-”

“Anh có những khát vọng lớn,” cô kết thúc cho anh.

Gương mặt anh bớt căng thẳng pha lẫn sự ngạc nhiên. “Làm thế nào mà cô biết được thế?”

“Chỉ là tôi nhận ra một tinh thần đồng cảm.” Cô với tay ra và đặt bàn tay cô lên bàn tay anh, muốn truyền sự thông cảm.

Thay vào đó, pháo hoa xảy ra ngay sau đó. Việc chạm vào anh làm nổ ra một tia lửa nhiệt bên trong cơ thể cô. Sự lôi cuốn, vốn đang âm ỉ dưới bề mặt, bùng nổ mạnh mẽ.

Kinh ngạc, cô bắt đầu rút tay lại, nhưng chỉ một sự chuyển động nhẹ nhàng anh đã xoay cổ tay và nắm lấy tay cô. Cảm thấy thích sự động chạm của anh, cô thả lỏng, và để anh nắm tay.

“Hiện tại anh có đang viết cuốn tiểu thuyết nào không?” cô hỏi, cố gắng làm ra vẻ cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục diễn ra khi tất cả sự tập trung đều xoáy vào lòng bàn tay cô, nơi mà ngón tay cái của anh đang vẽ những vòng tròn chầm chậm trên da cô.

“Cô có thể nói gần đây có điều gì đó chợt đến với tôi.” Anh hít một hơi thật sâu. “Điều đó nhắc nhở tôi là - trước khi chuyện này giữa chúng ta có thể đi xa hơn nữa, thì có một điều nữa mà cô cần phải biết.”

“Điều gì vậy?” cô hỏi, đột nhiên cảm thấy thận trọng với sự nồng nhiệt của anh.

“Cái nhẫn không chỉ mắc tiền - mà nó có khả năng là một tài sản bị đánh cắp.”

“Cái gì? Bị đánh cắp? Như thế nào?” cô hỏi, tâm trí cô quay cuồng với những lời ẩn ý đó. Nếu chiếc nhẫn đã bị đánh cắp, vậy còn chiếc vòng cổ của bà cô thì sao? Cô cảm thấy buồn nôn.

Anh lắc đầu. “Tôi không biết. Trong quá trình tìm kiếm qua loa trên mạng, tôi đã phát hiện ra rằng chiếc nhẫn là một phần của một bộ trang sức đã bị đánh cắp trong những năm 50 ngay tại New York này. Tôi cần phải tìm hiểu nhiều hơn. Và đó là một lí do nữa giải thích tại sao tôi không thể bán chiếc nhẫn cho cô.”

Cô thở ra thật chậm và nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô không thể tập trung khi anh chạm vào cô và cô cần phải suy nghĩ một cách rõ ràng. “Tôi không muốn anh làm bất cứ điều gì khiến bà tôi đau lòng. Tôi chắc chắn bà chẳng biết gì về chuyện này và nó sẽ làm bà tôi bị sốc và rất buồn.”

“Cô chắc chứ?”

“Tôi làm sao?” Cô nghiêng đầu sang một bên, không chắc về câu hỏi của anh.

“Cô có chắc chắn là bà cô không biết gì về lịch sử của nó chứ?”

“Chắc chắn như việc tôi chắc chắn về bản thân mình,” Lexie khẳng định. “Nhìn này, tôi có thể nói chuyện với bà tôi về cái nhẫn, nhưng tôi sẽ không để anh quá hi vọng rằng bà tôi sẽ có câu trả lời. Và trước khi anh hỏi - không, tôi không nghĩ rằng ông tôi là một kẻ cắp,” cô nói, thừa nhận câu hỏi lôgic tiếp theo.

Anh đưa tay lên với một cử chỉ thể hiện sự chịu thua. “Tôi không có ý định ám chỉ điều đó. ông ấy có thể được quyền sở hữu đời thứ hai, thứ ba hoặc thứ tư,” Coop nói, mặc dù anh không loại trừ bất cứ điều gì.

Cô gật đầu. “Tôi không muốn làm bà tôi buồn ngay cả bằng việc đề cập tới thực tế là cái vòng cổ của bà có thể đã bị đánh cắp.” Lexie gõ gõ ngón tay xuống bàn, cố gắng liều lĩnh tìm một cách nào đó để khám phá ra nhiều điều hơn mà không trực tiếp dính dáng tới bà cô. “Có thể bà Sylvia biết điều gì đó.”

Sam nhướn lông mày lên. “Bà Sylvia là ai?”

“Là người bạn thân nhất của bà Charlotte. Họ giống như Frick và Frack. Thelma và Louise của thế hệ của họ.”

Coop lắc đầu và cười. “Càng nghe kể nhiều về bà của cô, tôi nghĩ là mình càng thích bà hơn.”

“Hầu hết mọi người đều như vậy.”

Cô ngừng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng ta cần khám phá ra nhiều điều hơn nữa về những món đồ trang sức này. Có thể anh đang sai lầm và chúng không phải là tài sản bị đánh cắp. Có thể chúng là một bản sao của những món nữ trang gốc hoặc là cái gì đó.”

“Cũng có thể,” anh đồng ý. “Chờ đã. Cô nói chúng ta phải khám phá ra nhiều điều hơn là có ý gì? Tôi là một phóng viên. Tôi sẽ tiến hành nghiên cứu và nói lại cho cô.”

“Tôi là một người đặc biệt thích thú làm việc với máy vi tính. Chỉ với một vài cái kích chuột, tôi có thể tìm ra nhiều điều hơn là anh có thể tìm thấy trong một tuần chất vấn. Ngoài ra, nếu làm việc cùng nhau, chúng ta sẽ khám phá ra mọi việc nhanh chóng hơn rất nhiều. Đối với tôi nghe có vẻ như chúng ta cần lẫn nhau.”

Anh rên rỉ và trông có vẻ bị xúc phạm một chút với ý kiến đó. Chỉ một chút thôi. Bởi vì tia lửa hấp dẫn vẫn đang âm ỉ giữa họ. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh và cái cách ánh mắt của anh thỉnh thoảng rơi xuống ngực cô trong sự thích thú thuần túy.

Cô không quá trung thực để không sử dụng điều đó. Không phải là khi cô cảm thấy điều tương tự về anh.

“Ồ, Sam này? Thêm một điều anh nên biết. Nếu chiếc nhẫn hóa ra chỉ là đồ giả thì tôi vẫn có ý định mua nó tặng cho bà tôi đấy nhé.”

“Tôi cho là chúng ta có thể thêm tính ngoan cố và quả quyết vào danh sách tính cách của cô nhỉ?”

Cô tiến sát lại gần bàn hơn và chống khuỳu tay lên mặt bàn. “Tôi có thể rất có sức thuyết phục khi tôi muốn đấy.”

“Tôi thích nhìn thấy cô những lúc như vậy.” Ánh mắt anh di chuyển từ đôi môi xuống ngực cô và lại quay trở lại. “Thế cô nghĩ gì trong đầu?”

“À, vì chúng ta sẽ làm việc cùng với nhau, tôi nghĩ có thể giúp anh ở nhiều mặt khác,” cô nói.

“Tôi đang nghe đây...”

“Chẳng hạn, tôi rất giỏi những việc tôi làm và đang suy nghĩ, ngay cả với một cuốn sách được xuất bản bởi một nhà xuất bản nhỏ thì anh cũng cần một trang web. Đặc biệt nếu anh định làm cho nó nhảy vọt lên những tầm lớn hơn.”

Đôi mắt anh mở to ngạc nhiên, và biết rằng tâm trí anh đang ở trong trạng thái căng thẳng về tình dục giữa họ, Lexie bật cười. “Trong khi chúng ta khám phá ra những thông tin về lịch sử của những món đồ nữ trang thì tôi sẽ triển khai trang web của anh. Nếu anh thích những điều tôi làm thì chúng ta có thể dùng một số tiền công của tôi để trả cho chỉ phí của cái nhẫn. Anh nói gì nào?”

“Và nếu cái nhẫn đã bị đánh cắp và phải đem trả lại thì sao?” anh hỏi. Lexie không muốn nghĩ tới điều đó. “Tôi là một người lạc quan. Nhưng nếu anh cứ khăng khăng là phải thực tế hơn và che đậy tất cả các cơ sở, trong trường hợp đó công việc của tôi sẽ hoàn toàn miễn phí.”

“Tại sao cô lại làm việc mà không lấy tiền thế?” anh hỏi một cách hoài nghi. “Sự thật ư? Bởi vì một phần của việc thiết kế bất cứ một trang web nào cũng đòi hỏi tôi phải biết về những khách hàng của mình. Và tôi muốn biết về anh.”

Một màu đỏ bừng làm hai bên gò má của anh sẫm lại.

“Tôi cho là anh có hứng thú phải không?” cô hỏi, và trước khi anh có thể trả lời, cô thêm lời chào hàng cho vị khách hàng chuẩn mực của cô. “Anh phải nhận ra rằng ngày nay sự hiện diện của Internet là quan trọng nhất. Trong trường hợp của một tác giả như bản thân anh, nếu tôi không những biết anh mà còn biết cả tác phẩm của anh thì tôi có thể truyền tải con người thật của anh tới độc giả. Sau đó sẽ có rất nhiều những lí do cơ bản cho việc sở hữu một trang web. Anh cần phải kết nối với độc giả của mình thông qua những trang web xã hội khác để mang lưu lượng quay trở lại trang web của anh. Và anh cần S.E.O thật tốt. Tôi là một chuyên gia trong việc tạo ra nó.” Cô vung vẩy tay một cách sôi nổi khi cô diễn tả những lí do của mình, hi vọng anh sẽ nhìn và hiểu chúng rõ ràng như cô làm. “Thế nào?”

Anh lắc đầu. “Tôi xin lỗi, nhưng cô đã mất tôi khi nói về S.E.O[4].”

[4] S.E.O: Tối ưu hóa công cụ tìm kiếm, hay SEO (viết tắt của search engine optimization) là quá trình tác động mã nguồn HTML, nội dung, các liên kết đến trang, hệ thống, server để các công cụ tìm kiếm chọn lựa trang web phù hợp nhất phục vụ người tìm kiếm trên Internet ứng với một từ khóa cụ thể được người dùng truy vấn. Đơn giản hơn có thể hiểu SEO là một tập hợp các phương pháp nhằm đưa website lên vị trí cao trên trang kết quả của các công cụ tìm kiếm ứng với một từ khóa.

Cô đã không mong anh sẽ từ chối.

Sự thất vọng mang lại vị cay đắng trong cổ họng và trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

“Nhưng cô đã khiến tôi đồng ý khi nói, Tôi muốn biết về anh ” anh nói, giọng anh trầm xuống.

Lexie thở phào nhẹ nhõm, lấy một tấm khăn giấy, quấn tròn và ném nó về phía anh. “Anh thật không tốt khi đánh lừa tôi như thế.”

Anh toét miệng cười. “Phần thưởng dành cho việc cô đã đánh lừa tôi trước với lời nói bóng gió có một chút tình dục đấy.”

“Vì thế anh biết đấy, tôi rất giỏi phát bóng đấy,” cô nói và lấy cái ví của mình. Cô lấy ra một tấm danh thiếp và đưa nó cho anh. “Trong này có địa chỉ email và số di động của tôi, vì thế anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Tôi đoán thời gian làm việc của anh phụ thuộc vào những gì đang xảy ra trong thành phố, vì vậy... anh gọi cho tôi nhé?”

Anh nhận tấm danh thiếp, những ngón tay anh cố tình chạm vào tay cô. “Được thôi.”

“Nhưng phòng khi anh đang nghĩ tới việc tránh mặt tôi và nghiên cứu một mình thì anh cũng hãy đưa cho tôi cách liên lạc với anh.”

“Thật là một cô gái thông minh.” Đôi môi anh cong lên đánh giá. “Đừng gọi tôi trong giờ làm việc. Tôi muốn giữ chuyện này tách biệt khỏi công việc.” Anh lấy một tấm khăn giấy và viết địa chỉ và số di động của anh lên đó, rồi đưa nó cho cô.

Cô cố gắng đòi trả tiền, nhưng anh khoát tay. “Đấy là việc của tôi. Nếu không cha tôi sẽ nghĩ rằng ông đã làm không làm tốt việc nuôi dưỡng tôi trở thành một người đàn ông hào hoa phong nhã.”

“Tôi làm sao có thể tranh cãi với điều đó chứ? Cảm ơn anh. Tôi đã rất vui, Sam.” Cô đứng dậy.

Anh cũng đứng lên. “Thêm một điều nữa. Bạn bè tôi gọi tôi là Coop.”

Cô gật đầu. “Bạn bè. Chúng ta là bạn bè a?”

Anh đặt bàn tay anh lên eo cô. Lách qua những cái bàn rồi đám đông ở quầy bar, anh dẫn cô đến chỗ lối ra. Khi cô chạm tay vào cánh cửa, anh cúi người về phía trước và thì thầm vào tai cô. “Tôi hi vọng là nhiều hơn thế.”

Cô quay lại. Mặt đối mặt, hơi thở của họ gần như hòa vào nhau, cô trả lời, “Tôi thật trông đợi,” trước khi biến mất vào trong bóng đêm mùa hè nóng nực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.