Hay Là Mình Sống Chung

Chương 85: Ngoại truyện về Uông Nhược Hải 2



Dịp Tết, Liêu Thi Ngữ và anh cùng về quê. Cha mẹ đối với cô ta rất lạnh nhạt, thái độ của cô ta với cha mẹ anh cũng không thân thiện cho lắm.

Cha mẹ anh rất tức giận, bệnh cũ của mẹ anh suýt nữa thì tái phát. Vì chuyện đó, sau khi quay về Bắc Kinh, anh đã chia tay Liêu Thi Ngữ.

Cô ta không hề níu kéo, chỉ xin nghỉ phép dài ngày đi du lịch khắp nơi.

Không lâu sau bạn bè lớp đại học tổ chức họp mặt. Trong buổi tiệc, anh nhìn thấy một Tiền Phi mới mẻ, chói sáng.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tim anh đã run lên.

Anh nghĩ thực ra, anh chưa từng quên cô.

Anh muốn theo đuổi cô lại từ đầu, nỗi lực muốn có được sự tha thứ của cô. Anh đưa cô đến quán ăn Tây mà họ từng đến, anh van nài cô cho anh một cơ hội nữa.

Cô đã đồng ý. Anh vui mừng đến phát khóc.

Anh rất trân trọng cơ hội đã mất mà có lại, rất cố gắng đối xử tốt với Tiền Phi, những chuyện chưa làm trước kia, anh đều cố gắng bù đắp hết cho cô.

Nhưng anh nhận ra, Tiền Phi đã thay đổi rồi. Cô thực sự đã khác trước, tình cảm u buồn đè nén thoáng trong mắt cô hình như không phải vì anh, anh cảm thấy bản thân không còn hiểu được cô nữa.

Cuối cùng có một ngày, cô nói: Uông Nhược Hải, chúng ta đều không thể quay trở lại, thôi thì đến đây nhé.

Đêm đó, một mình anh ngồi trong bóng tối, lặng lẽ khóc đau đớn.

Rất lâu sau đó, cuối cùng anh đã biết, trong quãng thời gian anh đánh mất cô, cô đã bị người khách thuê nhà cướp đi mất rồi.

Rất nhiều người đều ngỡ cuối cùng anh vẫn sẽ ở bên Liêu Thi Ngữ.

Thực ra họ đều sai.

Anh đã phản bội Tiền Phi một lần, anh rất hối hận, anh sẽ không phản bội cô đến cùng, nên anh và Liêu Thi Ngữ không thể ở bên nhau.

Không lâu sau, Tiền Phi kết hôn, với sếp nhỏ của anh. Trong lòng anh rất khổ sở, cay đắng, nhưng anh thật sự hi vọng cô sẽ luôn được hạnh phúc, vui tươi.

Trong ba năm, cô đã thoát xác, còn anh, rất mỉa mai là đã trở thành người toại nguyện cho cuộc thoát xác đó của cô.

Cô kết hôn không lâu sau, anh xin thôi việc. Anh không muốn tiếp tục làm việc dưới tay chồng cô nữa, anh quyết định sẽ tự ra ngoài mở công ty.

Khi tuyển thư ký, anh gặp một cô gái tỉnh ngoài đến xin việc, ngoại hình bình thường, hơi mập.

Anh đã tuyển dụng cô ấy.

Sau một quãng thời gian làm việc cùng nhau, anh phát hiện ra thư ký của anh rất tiết kiệm, tính khí cũng tốt, tay chân lại nhanh nhẹn, đồng thời rất giỏi nấu nướng, có thể hầm món khoai tây đơn giản ra được vị thịt.

Anh không nói năng gì, chỉ hạ quyết tâm: Nếu cả đời này nhất định phải kết hôn, thế thì cưới cô gái này vậy.

Anh đăng tin sắp kết hôn vào nhóm bạn bè đại học, cũng tiện tay đăng hình với cô gái đó cho mọi người xem. Sau mấy giây, lớp trưởng và mấy người bạn thân thiết đều vào nói chuyện riêng với anh, hỏi anh có phải bị kích thích vì chuyện Tiền Phi kết hôn hay không, mà tùy tiện chọn một cô gái đã kết hôn.

Anh cười.

Anh bảo họ rằng, không phải, thực sự không phải.

Họ đều không hiểu anh.

Diêu Tinh Tinh nói đúng, sẽ có ngày anh hối hận vì đã đánh mất một bảo bối quý giá đến vậy.

Anh đã đánh mất bảo bối của mình, không bao giờ tìm lại được. Thế là anh chỉ có thể tìm cách khác để bù đắp sự tiếc nuối đó. Chẳng hạn tìm một người giống cô – một người biết làm việc nhà, nấu nướng giỏi, tiết kiệm và chăm chỉ.

Khi đêm khuya thanh vắng, anh lúc nào cũng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Có lẽ nửa đời sau, bắt anh sống trong bóng tối của em, là sự trừng phạt của ông trời cho việc anh từng phản bội. Mà anh, anh sẽ can tâm chấp chận sự trừng phạt này.

Khi hai mươi tuổi, anh từng nghĩ tình yêu chính là hai người không lo ngại gì, quấn quýt bên nhau, em vui cho nên anh vui.

Đến năm ba mươi tuổi, cuối cùng anh đã biết, tình yêu thực ra là trong tim đã in hằn bóng dáng một người, mỗi khi anh nghĩ về cô ấy, trái tim sẽ không thể kiểm soát, lặng lẽ nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.