Trong ấn tượng của Giản Dao, người đàn ông Trịnh Thần trẻ tuổi này luôn im lặng, ngạo mạn, còn hơi trẻ con, giống như một người đàn ông mạnh mẽ chứ không phải thủ lĩnh hắc bang. Mấy ngày nay bọn họ ở chung cũng không nhiều, nhưng anh ta lại đến.
Trịnh Thần nói: "Tôi có mấy câu muốn nói với bọn họ."
Tên đàn em trông coi khó xử: "Anh Trịnh, chuyện này không phù hợp với quy củ, lão đại đã dặn..."
"Bên lão đại để tôi lo." Trịnh Thần mất bình tĩnh ngắt lời. Vì thế tên đàn em không nói nữa.
Ngoài cửa yên tĩnh trong chốc lát, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao lại nghe thấy tiếng Trịnh Thần vang lên: "Hai người thực sự là cảnh sát?"
Giản Dao nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, anh khẽ sờ xuống, giọng điệu thâm trầm: "Có phải hay không đã không còn quan trọng. Phật Thủ đã cho rằng chúng tôi chính là vậy."
Trịnh Thần im lặng một lúc, nói tiếp: "Các người luôn lừa gạt chúng tôi."
Bạc Cận Ngôn tự giễu: "Kiếm cơm ăn mà thôi."
Giản Dao cứ thế im lặng nhìn anh tán gẫu với Trịnh Thần. Một lát sau lại nghe thấy Trịnh Thần hỏi: "Hai vợ chồng các người có nguyện vọng gì, tôi sẽ dốc hết sức làm cho."
Lời này vừa nói ra, ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng hơi giật mình. Giản Dao mở miệng: "Cám ơn anh, Trịnh Thần."
Bạc Cận Ngôn nói: "Cảm ơn. Nhưng chúng tôi sống không hổ thẹn, chết không oán. Cho tới bây giờ vợ chồng chúng tôi đều không có nguyện vọng gì."
Cửa bên ngoài yên tĩnh thật lâu mới vang lên tiếng thì thầm của đám đàn em. Vì thế Giản Dao và Bạc Cận Ngôn mới biết Trịnh Thần đi rồi. Đương nhiên hình ảnh này, từng lời ba người bọn họ nói đều rơi vào trong mắt trong tai Tống Khôn. Xuyên qua ống nhòm hồng ngoại, gã nhìn Trịnh Thần đi xa, khoé miệng hiện lên nụ cười.
"Gọi Trịnh Thần tới cho tôi." Gã nói với thuộc hạ.
Trịnh Thần nhanh chóng tới. Sau khi vào nhà nhìn thấy tất cả, hắn sững sờ. Ngay cả đầu Tống Khôn cũng không quay lại, cầm điếu thuốc: "Không ngờ cậu mềm lòng với hai người họ."
Trịnh Thần đáp: "Bọn họ không giống cảnh sát. Trước đó anh cũng từng nói, cảnh sát sẽ không giống thế kia, không biết trời cao đất rộng bộc lộ tài năng."
Tống Khôn nói: "Nếu như tôi nhất định muốn giết bọn họ thì sao?"
Trịnh Thần im lặng một lúc mới đáp: "Vậy thì giết. Anh ra quyết định gì đều có lý do của mình."
Lúc này Tống Khôn mới mỉm cười, rút một điếu thuốc khác trên bàn ném cho hắn, sau đó hỏi: "Mấy người bọn họ đâu rồi?"
Trịnh Thần đáp: "Lúc em tới, chỉ thấy Tần Sinh đang đánh bài, Triệu Khôn ngủ trên ghế salon."
Khoé miệng Tống Khôn giật giật, lại ngồi xuống, một tay nhấc súng, tay kia cầm ống nhòm, thản nhiên nói: "Rốt cuộc ai là cảnh sát sẽ nhanh chóng biết thôi."
Mưu kế này là ngày hôm qua gã và Tiếu Diện Xà làm ra. Lúc ấy gã hỏi Tiếu Diện Xà tất cả đều là phỏng đoán, phải chứng minh ai là cảnh sát như thế nào? Tiếu Diện Xà cười vừa điên cuồng vừa xấu xa: "Lão đại, trước đó không phải anh nghi ngờ thân phận của tôi, phái người đi thăm dò sao? Tôi nghĩ nhất định đã thẩm tra thân phận của tôi rồi cho nên hiện tại anh mới dám dùng tôi. Nhưng người khác còn không biết được. Anh nói với mọi người điều tra ra tôi là cảnh sát, ngày mai sẽ tiêu diệt tôi. Điều này mọi người đều sẽ không nghi ngờ. Đến lúc đó ai tới cứu tôi thì người đó chính là tên cảnh sát chết tiệt kia."
Tống Khôn nhắm mắt rồi lại mở ra, Tiếu Diện Xà nói không sai, nếu như sớm tìm ra cảnh sát kia, gã sẽ sớm ngủ ngon hơn. Cách của Tiếu Diện Xà nhìn thì đơn giản thô bạo, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại rất hợp tình hợp lý. Hơn nữa đột nhiên xảy ra chuyện, không để cho tên cảnh sát kia có nhiều thời gian suy nghĩ. Có nắm chắc lớn lôi được lưỡi câu kia ra.
Lúc này Giản Dao lo lắng cũng là vấn đề lưỡi câu này. Trước kia khi cô nói cho Bạc Cận Ngôn sự lo lắng này, anh biểu hiện rất lạnh nhạt, nói: "Yên tâm, anh đã lưu lại lời nhắn cho người cảnh sát kia rồi, anh ta nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Giản Dao nói: "Nhưng ngộ nhỡ anh ta vẫn đến thì sao?"
Bạc Cận Ngôn nói: "Chậc, vậy anh chỉ có thể nói anh ta là đồng đội heo thôi. Cho dù có tuyển thủ như thần giống anh đành phải té ngã."
Giản Dao liếc anh: "Lời này cũng là học từ An Nham sao?"
Bạc Cận Ngôn: "...Đúng vậy. Nhưng mà..." Anh đổi lời: "Anh ta sẽ không tới. Một con heo không thể sống lâu trong hang sói như vậy, anh ta cũng là sói, còn là con sói hung hãn nhẫn nại giỏi hơn bọn chúng, cho nên anh ta nhất định sẽ giữ sự bình thản."
Lời này Giản Dao tương đối tin. Cô gật đầu, lại hỏi: "Anh xác định "hắn" nhất định sẽ đến sao?"
Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười lạnh như băng: "Hắn nhất định sẽ đến. Hắn thấy anh khiêu chiến, lại thích trò chơi kích thích, hiện tại anh không chỉ không hoàn toàn thất bại mà đột nhiên đến phạm vi thế lực của hắn đủ khiến cho hắn căm tức rồi. Anh còn bị người khác vô danh đơn giản giết chết, hắn làm sao chịu được? Tính cách của hắn vô cùng cuồng vọng, tối tăm phiền muộn, cho nên hắn nhất định sẽ đến."
Giản Dao tựa vào vai Bạc Cận Ngôn, nghe tiếng nước chảy bên ngoài, không biết qua bao lâu, cô đột nhiên nhận ra, mấy tên đàn em ngoài cửa đã lâu không nói lời nào rồi. Ngẩng đầu phát hiện chẳng biết Bạc Cận Ngôn đã ngồi thẳng tắp từ khi nào, một tay đặt lên đầu gối, gõ từng nhịp.
"Đến rồi." Anh nói.
Trong lòng Giản Dao chấn động. Quả nhiên ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng hát từ từ tới gần. Mấy tên đàn em đột nhiên không có chút động tĩnh nào. Giản Dao đoán có lẽ bọn chúng đã bị người bắn chết từ cự ly xa rồi.
Tới gần ngày càng gần. Giản Dao cũng nghe được rõ ràng giọng nam trầm thấp dịu dàng hát, không ngờ lại là "How could an angel break my heart?"
"How could an angel break my heart?
Why didn"t he catch my falling star?
....
I heard he sealed it with a kiss
He gently kissed her cherry lips..."
Bạc Cận Ngôn nói không sai, hắn gửi lời chào tới tên hoa tươi ăn thịt người. Bởi vì đây từng là ca khúc Tạ Hàm thích nhất. Trong bao nhiêu đêm bị Tạ Hàm nhốt, Giản Dao thường xuyên nghe hắn ở bên ngoài ngâm nga ca khúc bi thương này, còn cả hắn khẽ cười chào hỏi cô: Jenny...
Bạc Cận Ngôn kéo Giản Dao đứng dậy. Tim cô như chìm vào trong mặt nước màu đen, đôi mắt cô càng thêm sáng rực, cô sờ súng giấu trên quần áo, nhưng hiện tại chưa đến lúc móc súng ra, nếu không bọn Tống Khôn sẽ nghi ngờ. Cô hít sâu một hơi, lại cảm giác được Bạc Cận Ngôn nắm chặt tay cô.
"Đứng đằng sau anh." Giọng nói của anh lạnh lùng, trầm thấp, chân thật đáng tin. Giản Dao ngẩng đầu, nhìn thấy đường cong tuấn tú của khuôn mặt nghiêng của anh, còn cả chiếc kính râm đen kịt che giấu tất cả biểu lộ.
"Đoàng..." Tiếng súng nặng nề vang lên, sau đó là tiếng mở khoá. Sau đó nữa là tiếng cửa kéo ra. Bên ngoài không khí lạnh, còn có ánh trăng sáng tràn vào. Một người đứng ở vị trí hơn mười mét, cầm súng trường nhắm về phía bọn họ.
"Xuất hiện đi." Hắn nói, "Tao và mày sao có thể nói chuyện trong một căn phòng nhỏ tồi tàn chứ?"
Hắn mặc áo liền mũ màu đen, đội mũ lưỡi trai, dáng người cao gầy, không khác chút nào với nhóm người năm ngoái, chỉ khác là trên mặt hắn còn đeo một chiếc mặt nạ quốc vương. Biểu cảm của quốc vương hơi bi ai, hai ria mép nhếch lên, hiện ra chút buồn cười.
Bạc Cận Ngôn kéo tay Giản Dao đi, im lặng một lát, mỉm cười: "Là mày."
Cố An khẽ cười đáp: "Đương nhiên là tao. Vui không?"
"Tại sao mày lại đến? Không nỡ để tao chết sao?"
Tiếng cười nhạo của Cố An quá mạnh, thở dài nói: "Đúng vậy, sao tao có thể để cho đám ngu xuẩn kia giết mày chứ?"
Xa xa, Tống Khôn đứng bên cửa sổ, mặc dù im lặng, nhưng cơ bắp trên mặt cũng đã hơi nhúc nhích. Còn phía sau gã, Triệu Khôn, Tần Sinh, Trịnh Thần, ba người dùng ống nhòm xem màn này cũng không nói chuyện.
Bạc Cận Ngôn lại đi lên trước hai bước, cơ thể của anh luôn hướng về phía Cố An, ngăn Giản Dao lại phía sau.
"Tao rất muốn biết sao mày trà trộn được vào trong Phật Thủ?" Anh hỏi.
Cố An lại nghiêng đầu nhìn kính ngắm, trong lòng có khoái cảm không thể nào ngăn cản, hắn cười hì hì đáp: "Giết mấy người, cướp mấy chuyến hàng, tự nhiên bộc lộ tài năng. Mày hỏi những điều nhàm chán này làm gì? Mau rời đi với tao, chúng ta đến nơi tốt hơn."
Bạc Cận Ngôn lại đứng im, tiếp tục không hề hoang mang hỏi: "Mày làm như vậy không sợ bọn họ phát hiện ra điều bất thường sao?"
Cố An khẽ cười: "Bọn chúng sẽ không phát hiện được. Chờ đến ba giờ, bọn chúng sẽ coi hai người chúng mày giết người chạy trốn, chứ không tra được đến tao. Nếu thực sự phát hiện thì có liên quan gì, tao đã đạt được tất cả trong tổ chức này, Tống Khôn...tất cả bọn chúng giống như phụ nữ bị tao chơi thừa, tao chả quan tâm chút nào..."
Lời hắn còn chưa dứt. Tiếng đạn xé gió sắc bén từ xa lập tức tới gần, bắn vào người hắn. Cho dù hắn phản ứng cực nhanh, lập tức lăn vào sau một tảng đá lớn thì vai phải vẫn trúng đạn. Hắn rên lên một tiếng, suýt chút nữa súng trường rời khỏi tay.
Giản Dao cũng đè cơ thể Bạc Cận Ngôn xuống, ba người nằm rạp trên đất, cách vài mét tương đối xa.
Phía sau mặt nạ, ánh mắt hắn chấn động, không dám tin quát: "King! Mày liên thủ với người Phật Thủ đối phó tao? Ha ha! Ha ha!"
Bạc Cận Ngôn hoàn toàn không để ý đến hắn. Đúng lúc này trên lầu xa xa tiếng súng cũng không còn vang lên, có lẽ là không tìm được góc phù hợp bắn. Cố An cầm trong tay vũ khí hạng nặng, khoảng cách gần súng, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn yếu thế hơn. Lúc này không nên chậm trễ, Giản Dao nhìn thấy đúng lúc thời cơ cảm xúc của Cố An bất ổn, rút súng ra, họng súng chạm vào đỉnh đầu hắn, nhưng Cố An cũng phản ứng cực nhanh, ôm súng nâng lên, dùng đá yểm hộ, họng súng chĩa vào lồng ngực Giản Dao.
Hai người cứ thế giằng co.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, Cố An lạnh lùng mở miệng: "Đứng lại. Lúc này mù loà đừng có xen vào. Nếu không tao bắn một súng nát cơ thể người phụ nữ của mày." Sau đó ngẩng đầu lạnh lùng cười với Giản Dao: "Chậc, hình như trở nên vô cùng dũng cảm rồi. Thật sự dũng cảm hay là trong lòng càng thêm sợ hãi?"
Giản Dao không hoảng hốt chút nào, khẽ cười: "Mày cũng có thể thử xem một súng của tao có bắn nát đầu mày không. Sống chết đối với tao và anh ấy đã sớm không là gì. Còn mày chết thì sao có thể thực hiện được những giấc mộng kia? Tất cả những thứ mày có được ở Phật Thủ đã hoá thành không. Tao không nỡ thay mày."
Cố An im lặng một lúc, đột nhiên cười khanh khách: "Chúng mày...Tất cả chúng mày...thực sự cho là mình nắm chắc thắng lợi trong tay sao? Cho rằng tao trở thành cá trong chậu sao? Nhưng mà tất cả vẫn theo kế hoạch của tao đấy!"