Hãy Nhớ, Anh Yêu Em

Chương 13



Hai mươi tuổi.

Lúc này năm ngoái Ương Nại còn tưởng rằng mùa hè hai mươi tuổi sẽ thật mỹ lệ, ngày mong đêm đợi, không nghĩ tới đến lúc đó cũng là mùa ảm đạm nhất từ trước tới nay.

Thi Đại học lần hai, rớt.

Thành thật mà nói, cô không quá khổ sở, khổ sở chính là cha Thẩm, cha biết thành tích của cô có tiến bộ, chỉ là, tiến bộ chưa đủ để nhảy vào cửa chính.

"Ương Nại. . . . . ." cha Thẩm cầm phiếu điểm, nước mắt ròng ròng.

Cha già nước mắt rưng rưng khiến Ương Nại và Ương Tê hai mặt cùng méo xệch, không biết tại sao cha lại đột nhiên diễn xuất kinh người như thế.

Sau khi trở lại phòng, trong đầu Ương Nại đầy nước mắt của lão cha như tràng giang đại hải.

“Có thời điểm em cảm thấy cha già nhanh như vậy là do em." Ương Nại rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng mấy năm này, "Hơn nữa, em càng không cách nào hiểu ông, em không phải là người không để ý như vậy."

"Đó là cá tính của ông có vấn đề, không cần phải để ý đến ông, mấy ngày nữa là tốt thôi." Ương Tê đứng lên, "Chị không nói với em nữa, chị muốn đi tới bưu điện."

"Em đi cho, dù sao em cũng muốn đi tìm Âm Âm."

Ương Nại nghĩ lại, nếu lúc đó cô lười một chút, có thể tất cả sẽ không như thế. . . . . . Không, nhất định không giống vậy.

Chẳng qua Ương Nại cũng không biết.

Cô nhận lấy túi giấy, mang giày xong, nói với cha sau khi đi bưu điện sẽ đi tìm Âm Âm nên về trễ, đang chuẩn bị đẩy cửa kiếng thì thấy cửa đối diện có động tĩnh.

Cửa đối diện là nhà Viên Hi Hành.

Không nói ra nguyên nhân gì, tay Ương Nại chần chờ một chút, ngắn ngủn mấy giây, người đã đẩy cửa Viên gia đi ra.

Là một cô gái tóc dài.

Nhìn kỹ, đầu tiên Ương Nại cảm thấy quen mặt, không bao lâu, thanh âm Ương Tê vang lên bên tai.

"Cô ấy không phải là người tháng trước đến tìm Viên Hi Hành sao?"

A, Ương Nại mở to hai mắt, đúng, không sai, chính là cô ấy.

Lông mày cong cong, mắt thật to, cảm giác vô cùng trong sáng, ở phố Mỹ Lệ hơn hai mươi năm người ngoài đến rất ít, Ương Nại nhớ, khi đó cô và Ương Tê đang sửa sang lại giàn hoa, đang trò chuyện, sau đó bị một tiếng "Xin lỗi" cắt ngang.

"Xin hỏi một chút, Viên Hi Hành ở nơi nào?"

Ương Nại chỉ vào nhà đối diện "Cửa hàng giấy viết thư Viên " , "Nơi đó. . . . . . Chỉ là, cậu ấy bây giờ không có ở đây."

"Xin hỏi anh ấy lúc nào thì trở lại?"

"Tháng sau."

Nữ sinh mở to hai mắt, "Tháng sau?"

"Cậu ấy đang làm lính nam bộ, ra quân mới có thể về nhà."

Nữ sinh quan sát Ương Nại, "Cậu và Viên. . . . . . Viên học trưởng rất thân nhau sao?"

"Rất quan thuộc nha."

"Vậy. . . . . ." Nữ sinh tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy dũng khí nói, "Tớ có thể hỏi cậu một chút về Viên học trưởng?"

Có vấn đề gì à?

Ương Nại cảm giác mình giống như thầy đạo sĩ thấy đựoc hồ ly tinh - có lẽ ví dụ như vậy có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng trong mắt cô, trên mặt nữ sinh kia viết rõ ràng "Tôi thích Viên học trưởng, tôi muốn biết tất cả về anh ấy " .

"Cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy." Ương Nại phí sức lên dáng vẻ bà mối, "Cậu ấy cũng chỉ là người bình thường, cùng tất cả trẻ em ở phố Mỹ Lệ lớn lên, học cùng trường trung học, có một xe đạp, mùa hè thích đi đê, ngày lễ sẽ đi bờ biển chơi bóng, đối với những thiết bị cũ kỹ ở công viên vừa yêu vừa hận, không có gì đặc biệt."

Nữ sinh lộ ra vẻ mặt hâm mộ, "Cậu và Viên học trưởng rất quen?"

“Vấn đề này cậu đã hỏi rồi."

Cô xin lỗi cười cười, "Vậy xin hỏi chung quanh đây có cô gái nào họ Thẩm không?"

Ương Nại và Ương Tê nhìn nhau một cái.

Ương Tê hỏi: "Có hai người, cậu phải tìm người nào?"

"Thẩm Ương. . . . . . Thẩm Ương. . . . . ." Cô suy nghĩ một chút, không chắc chắn: "Thẩm Ương Ương?"

Ương Nại cười một tiếng, "Nơi này không có Thẩm Ương Ương."

Thẩm Ương Ương nào? Dứt khoát giới thiệu cha Thẩm cho cô biết. . . . . . Khoan, Cô ta làm sao biết nơi này có người họ Thẩm? Còn biết là "Thẩm Ương …" ? Trước kia, mọi người gọi cô là Thẩm Tiểu Ương, có lúc cũng kêu cô là "Ương Ương" . . . . . . Ương Nại đang phục hồi lại tinh thần, nữ sinh kia không kiên nhẫn chờ lâu đã đi rồi, vì vậy vấn đề của cô không có đáp án.

Ương Nại còn tưởng nghi vấn này sẽ vĩnh viễn không chiếm được đáp án, không nghĩ tới một tháng sau, cô ấy lại xuất hiện, hơn nữa còn lấy dũng khí tiến vào nhà, cha Viên cũng quá khách khí, không cần đặc biệt đưa học muội của con trai ra ngoài như thế chứ . . . . . Chậm, đợi chút, cái đó không phải cha Viên, là con trai bác ấy.

Hắn ra quân? ! Thế nhưng, thế nhưng lại không có nói cho cô biết? !

"Viên Hi Hành đã về rồi?" Ương Tê nói xong “Ừ” một tiếng, " Trước kia cậu ấy nghỉ sẽ nói cho chúng ta biết, thế nào lần này không nói tiếng nào đã về? Thật kỳ quái."

Không sai, thật kỳ quái .

Hơn nữa Viên Hi Hành không giống như là ở tiễn khách, mà định cùng ra ngoài đi bộ, hướng kia là, công viên nhỏ - là địa điểm tâm sự tốt nhất.

Bọn họ, bọn họ. . . . . . Bọn họ càng đi càng xa !

"Ương Tê, thật xin lỗi, chị đi đi." Ương Nại vốn muốn đi bưu điện lại đẩy cho Ương Tê, "Em đột nhiên nhớ có chuyện, sau khi về nhà đấm lưng chuộc tội cho chị."

Ương Nại đưa đồ cho Ương Tê, rẽ sang con hẻm, trong lòng suy nghĩ muốn đến công viên nhỏ. . . . . .

Chạy trốn muốn chết muốn sống, rốt cuộc trong ba phút đã đến, ngắm nhìn bốn phía, trừ con nít không có người khác, rất tốt, cô chạy đi nơi khác, lặng lẽ núp ở vùng cây phía sau.

Nếu cô đoán đúng, cô có thể nghe lén bọn họ đang nói cái gì, nếu bọn họ đi bộ hoặc qua cầu bên kia, cô liền lui ra ngoài công viên, sau đó làm bộ đang trở về phố Mỹ Lệ, quấy rầy một chút cũng tốt.

Đầu nhỏ suy nghĩ, rốt cuộc, sau khi đuổi không hết mấy con muỗi, lính nam bộ Viên Hi Hành và học muội của hắn cũng xuất hiện.

Ương Nại trong lòng nhớ tới: xích đu, xích đu, xích đu. . . . . .

Cũng không biết cô hiểu rõ tập tính hắn, hay niệm lực phát huy tác dụng, Viên Hi Hành mang theo học muội đi tới xích đu.

Vì để tránh bại lộ hành tung, Ương Nại đem thân thể ép tới thấp hơn.

"Có chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi." Là thanh âm Viên Hi Hành.

"Em. . . . . . Chỉ muốn thấy Viên học trưởng thôi."

"Ý em là…, " thanh âm Viên Hi Hành có chút hài hước, "đây là chuyện quan trọng?"

"Đối với em mà nói, điều này rất quan trọng."

"Cho nên anh mới nói, ý nghĩ của chúng ta không giống nhau." Viên Hi Hành nhìn đứa bé trượt cầu tuột trong công viên, "Anh sẽ cố gắng không ảnh hưởng tới em, em cũng không cần cố gắng thay đổi anh, quan hệ của chúng ta chính là đàn anh và đàn em, trước kia là thế, về sau cũng vậy."

"Nhưng là. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết."

Ương Nại có cảm giác kì lạ, Viên Hi Hành. . . . . . giống như không bình tĩnh? Lại còn cắt ngang lời người ta đang nói.

Biết hắn lâu như vậy, chưa bao giờ biết hắn có mặt này, xem ra, cô chỉ biết hắn lâu nhưng không hiểu sâu, nếu không phải hôm nay trốn chỗ này nhìn lén, cô sẽ cho rằng Viên Hi Hành là loại tiêu chuẩn tốt, không nghĩ tới hắn cũng nói chuyện không khách khí, thật ly kỳ.

"Lại Nhu, em không phải là mẫu người anh thích, chúng ta không cần lãng phí thời gian."

Xoạt! Tốt, tốt. . . . . . rất thẳng thắn.

Viên Hi Hành nói chuyện với cô luôn nói ba phần, giữ bảy phần, đoán một chút là chuyện thường như cơm bữa, Ương Nại không rõ lắm hắn tại sao phải làm như vậy, hắn cũng không nói rõ, ngôn ngữ giữa hai người luôn mập mờ tới mơ hồ, dần dà, cũng thành trạng thái mã mã hổ hổ khai thông, nhưng lời nói thẳng vừa rồi có điểm kinh động.

Ương Nại nhướng mi, người này thật sự là Viên Hi Hành sao?

"Viên học trưởng, em có tự tin, so với người khác thích anh hơn."

Hừ, loại tự tin này ta cũng có a, Ương Nại nghĩ. Tự tin của ta còn mạnh hơn cô đấy. . . . . . Ưm hừm, con muỗi thối, tránh ra, không cần vòng quanh ta, thật đáng ghét. . . . . .

"Tình yêu không phải để tranh giành, không thể như vậy "

"Em kém cô ấy chỗ nào?"

"Nơi nào à?" sắc mặt Viên Hi Hành rốt cuộc cũng dễ nhìn, "Thời gian tiến vào chiếm giữ trong lòng anh, con người của anh rất hoài niệm ."

"Viên học trưởng. . . . . ."

"Lại Nhu, chuyện này chúng ta đã thảo luận qua, mặc dù qua mấy năm, nhưng ý nghĩ của anh vẫn giống như trước, nếu anh có thể thích em, đã sớm thích em rồi, đến bây giờ anh coi em là đàn em, vậy thì đại biểu giữa chúng ta một chút cũng không thể."

"Em biết so với thanh mai trúc mã của anh, bốn năm chúng ta quen biết không coi vào đâu, nhưng cô ấy không tiếp nhận anh không phải sao?" Lại Nhu rất nỗ lực nói ra ý nghĩ trong lòng, " Nếu như vậy, Viên học trưởng, anh tại sao không cho em một cơ hội? Có lẽ em mới là người thích hợp nhất!"

Cái gì, cái gì? So với thanh mai trúc mã của anh. . . . . . Ai, cánh tay. . . . . . Có một con muỗi đậu trên cánh tay cô, Ương Nại trợn to mắt, nhưng không hề đánh, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhìn con muỗi ngược đãi tay của mình, sớm biết ngồi chồm hổm không nên chọn nơi quá kín, muỗi cũng nhiều. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.