Bữa tối mà Nghiêm Trạch Viễn chuẩn bị cho cô phải nói là vô cùng hoành tráng, tất cả đều là món mà cô thích ăn.
"Viễn, anh giỏi thật đó!"
Nhìn số thức ăn đầy đủ hương sắc ở trên bàn, Ninh Lạc Điềm không khỏi cảm thán trước tài nấu nướng của cậu, bởi ngay cả cô cũng chưa làm được như vậy.
Lúc này Nghiêm Trạch Viễn đang đứng ở phía sau cô, nghe cô nói như vậy, cậu liền âu yếm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu hôn lấy hôn để.
"Viễn..." Bàn tay khẽ giữ lấy khuôn mặt anh tuấn của cậu, Ninh Lạc Điềm vừa hạnh phúc lại vừa xấu hổ mà nói với cậu: "Được rồi mà."
Nghiêm Trạch Viễn vẫn không dừng lại, cậu vừa hôn vừa thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng rực ấy khiến cơ thể của Ninh Lạc Điềm hơi run lên, cậu nói: "Đêm nay ngủ lại đây với anh được không? Anh thực sự không muốn xa em một giây một phút nào."
Trước yêu cầu này của cậu, Ninh Lạc Điềm không chút do dự từ chối cậu: "Không được đâu, anh phải hiểu cho em chứ.."
Thật ra Nghiêm Trạch Viễn không hề có ý sẽ ép cô phải làm theo ý mình, chỉ là cậu không nỡ xa cô nên mới nói như vậy.
Sau khi từ từ buông cô ra, cậu mỉm cười nói: "Lát nữa anh đưa em về, còn bây giờ chúng ta ăn tối thôi!"
Nói dứt lời, cậu bình thản di chuyển về phía bàn ăn, ngay khi cậu chuẩn bị kéo ghế cho cô thì chợt nghe giọng nói của cô vang lên từ phía sau, giọng điệu có chút hoang mang.
"Viễn, áo...áo của anh?"
Đứng ở phía sau, Ninh Lạc Điềm chỉ còn biết mở to mắt nhìn chằm chằm vào dấu son đỏ chói đang in trên áo cậu, cô khẳng định đó không phải là của cô, bởi vì hôm nay cô không có dùng son!
Chuyện này rốt cục là như thế nào? Dấu son đó không phải là của cô thì nó là của ai được chứ? Chẳng lẽ cậu còn có người nào khác ngoài cô sao? Là chị gái hôm trước đã đưa cô về nhà sao?
Mặc dù trong lòng đang vô cùng rối rắm, những câu hỏi không lời giải đáp cứ liên tục đặt ra trong đầu cô, nhưng tận sâu trong đáy lòng mình, cô vẫn còn một chút niềm tin ở cậu, cô tin Nghiêm Trạch Viễn không phải là người như vậy.
Và hiện tại cô đang rất trông chờ vào câu trả lời của cậu!
Về phía Nghiêm Trạch Viễn, khi nghe cô nói như vậy, hàng lông mày rậm rạp kia lập tức chau chặt lại, dường như cậu đã nhận ra vấn đề với chiếc áo sơ mi trên người mình.
"Chết tiệt!" Lúc này Nghiêm Trạch Viễn đã cởi áo của mình ra, nhìn thấy vết son đang hiện rõ trên lưng áo, cậu nhất thời không kiểm soát được lời nói của mình mắng lên một tiếng.
Thấy nét mặt của cô đang vô cùng căng thẳng, cơn phẫn nộ trong lòng cậu cũng dần lắng xuống, cậu nhận ra việc mình nên làm lúc này không phải là tức giận.
Ngay sau đó, cậu dứt khoát vứt chiếc áo có dính vết son của Chung Lạc Ân xuống sàn rồi khẩn trương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên ngực trái của mình.
Ninh Lạc Điềm có chút bất ngờ, theo phản xạ cô lập tức muốn thu tay về nhưng chưa gì đã bị Nghiêm Trạch Viễn ôm trọn vào lòng.
Nhận thấy Ninh Lạc Điềm không hề phản kháng khi bị mình ôm như thế, cậu liền cúi đầu thì thào tai cô, giọng điệu có phần kích động: "Lạc Điềm, em nhất định phải có niềm tin vào bạn trai của mình."
Thật ra trước giờ Ninh Lạc Điềm vẫn luôn đặt niềm tin ở cậu, chỉ là cô ít khi thổ lộ cho cậu biết.
Ninh Lạc Điềm từ từ lấy vào một hơi thật sâu, đôi mắt của cô còn chút long lanh, chậm rãi nói: "Đương nhiên là em tin tưởng anh, nhưng ít ra anh cũng phải cho em một lời giải thích chứ.
Vết son trên áo anh, rốt cục là của ai?"
Nghiêm Trạch Viễn chợt thở hắt ra một hơi, sau đó điềm tĩnh đáp: "Là Chung Lạc Ân, một người chị và cũng đồng thời là một người bạn của anh.
Bây giờ anh cũng không biết phải giải thích với em như thế nào, câu chuyện thật sự rất vớ vẩn!"
Lúc này Ninh Lạc Điềm đột nhiên đẩy người cậu ra, cùng cậu mắt đối mắt rồi dõng dạc cất giọng: "Anh không cần phải giải thích gì cả, em tin anh!"
Người ta thường nói, một khi đã yêu nhau thì phải có niềm tin về đối phương, nếu không tình yêu đó sớm muộn gì cũng rạn nứt.
Vậy nên lần này cô sẽ đặt niềm tin tuyệt đối của mình vào cậu!
Nhưng đặt trường hợp chuyện này lại tái diễn thì cô không chắc niềm tin này có còn là tuyệt đối hay không.