Hãy Ở Bên Anh

Chương 10



Nửa đêm tại căn biệt thự riêng của Âu Phong

- Không,không,bố... bố đừng bỏ con...con không muốn...!!! –Anh giật mình thức giấc thấy Thiên Hy đang mê sảng,người nó ướt đẫm mồ hôi,anh lo lắng nắm chặt tay nó,cả đêm đó anh không tài nào chợp mắt được,anh thực sự rất lo lắng cho nó lúc này,mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh,sao nó có thể chịu đựng được chứ,anh nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán rồi đắp chăn lại...

Sáng hôm sau,nó tỉnh dậy,đầu nó đau kinh khủng,nó không muốn sống nữa

- Em làm gì vậy? Thiên Hy – Anh hốt hoảng gọi khi thấy nó đang gượng dậy xuống giường,cầm chiếc dao gọt hoa quả trên tay

- Thiên Hy!! –Anh vội đặt khay đồ ăn xuống chạy lại cầm chặt lấy tay nó

- Em là đồ ngốc đó à?

- Em không muốn sống nữa! Để em chết đi! –Âu Phong ôm chầm lấy nó,Thiên Hy bắt đầu khóc,nỗi đau mất mẹ rồi đến bố những người thân bên cạnh đã chẳng còn nữa,nó là lấy gì để làm mục đích sống nữa,đáng lẽ anh không nên cứu nó,cứ để nó ra đi mãi mãi thì có lẽ giờ nó đã không phải chịu nỗi đau của người ở lại này

- Đừng mà! Xin em đó! Xin em hãy ở bên anh!

- Từ giờ em hãy ở đây,anh sẽ lo cho em! Được không? –anh lau đi những giọt nước mắt trên má nó,nắm chặt lấy đôi vai đang run nên vì sợ,nó chỉ im lặng nhìn người con trai trước mặt này,thực sự anh đã rất tốt với nó,nhưng liệu ở bên người con trai này nó có được an toàn,nó không biết phải làm gì cả,chỉ biết im lặng rồi ngả vào đầu anh nhắm mắt lại

Tên Tiểu Minh đứng nãy giờ bên ngoài cũng khá suốt ruột,thấy Âu Phong bước ra ngoài phòng,hắn mới hết lo lắng đưa tập hồ sơ trước mặt cậu,sắc mặt vốn đã mệt mỏi lập tức trở tối sầm lại

- Đặc biệt, điều khó hiểu là sau khi bà Đường mất,thì lập tức sau một năm số cổ phần của bà được chuyển nhượng lại cho một công ty khá nổi nhưng vốn đã bị phá sản, đó là bà.... một năm sau thì ông Đường có vợ mới...

- Được rồi! -Âu Phong dở qua vài tập tài liệu dừng lại trước bức ảnh cả gia đình ông Đường

- à thưa cậu chủ,còn một chuyện khá bất ngờ! - tên Tiểu Minh đưa vài tờ báo đã cũ trước mặt cậu,rồi vài bức ảnh một đứa trẻ chỉ chừng 7,8 tuổi,rất xinh đẹp,

- Thiên Hy!

- Đúng,không ngờ chị hai lại có chỉ số IQ cao đến thế,có thể nói đó là một nhân tài,nhưng không ngờ sau cái chết của mẹ,cô con gái hầu như không còn được nhắc đến

Nó đã không còn một ai thân thiết trên đời này nữa,vậy nó sống còn ý nghĩa gì nữa,nó khóc trước mộ bố, đám tang vừa mới tổ chức xong chờ mọi người ra về nó mới bước đến, đám người đó bề ngoài thì có vẻ đau thương nhưng lòng dạ lại chẳng có gì tử tế,nó vẫn chưa dám tin vào mắt mình,trước mặt nó là mộ bố và mẹ,cuộc sống của nó từ nay về sau sẽ ra sao,nó đã từng nghĩ quẩn nhưng rồi nó đã nghĩ lại,nó phải sống phải giải quyết tất cả mọi chuyện,nó phải trả thù,dưới nền đất ẩm ướt,cơn mưa vừa trút xuống,nó lau từng giọt nước mắt của mình, Âu Phong thấy nó như thế cũng không đành lòng,nó vừa mới đỡ mệt nhưng cứ nặc nặc đòi đến đây bằng được... đặt bó hoa xuống bên cạnh mộ nó theo anh ra về... tù nay về sau nó sẽ một mình mà đương đầu với tất cả...

- Âu Phong! Em có chuyện muốn nói!...-Ngồi trên xe sau khi nghĩ kỹ nó ngập ngừng một lúc rồi mới nói

- Có chuyện gì! Em cứ nói

- Từ mai em muốn về nhà của mình!

- Em nói sao?!! –Anh đang phóng nhanh trên đường,nghe nó nói thế khiến anh khá bất ngờ,anh đã biết mọi chuyện về gia đình nó,nếu giờ nó rời xa anh,liệu có an toàn

- Chắc anh đã biết tất cả về gia đình em rồi phải không?!

- Anh sẽ không thể nói dối được em... nhưng em sẽ...

- Không sao đâu,em nghĩ kỹ rồi...

- Nhưng anh không yên tâm,anh sẽ còn gặp lại em chứ...-Âu Phong bình thường lạnh lùng,giải quyết mọi việc đều khá chu toàn,quyết đoán nhưng đứng trước quyết định của nó-chẳng mấy chốc mà anh mềm yếu,không phải vì anh không thể làm gì mà có lẽ anh đã yêu nó mất rồi,chỉ cần Thiên Hy muốn gì anh sẽ đều đáp ứng,

... -nó im lặng nhắm mắt lại,những dự định của nó,nó cần phải giải quyết mọi chuyện,những kế hoạch trong tương lai, đám người kia sẽ phải trả giá...

Căn biệt thự của Âu Phong, đêm nay là đêm cuối cùng nó ở bên anh,dù sau này mọi chuyện có thế nào thì người nó biết ơn nhất vẫn là anh,nó nằm trong vòng tay anh ngủ đi lúc nào không biết,mai rồi nó trở thành một con người khác

"-Vậy em vẫn đi học với anh chứ?

- Em sẽ không đến đó nữa,nơi đó không thuộc về em!

- Vậy em sẽ vẫn gặp anh chứ?

- Còn tùy vào anh

- Vậy... vậy em sẽ vẫn làm ở chỗ anh chứ? Sẽ vẫn liên lạc với anh chứ?

- Em buồn ngủ rồi...""

Anh hôn nhẹ vào trán nó rồi ôm chặt lấy Thiên Hy,anh không muốn rời xa nó chút nào,anh thương nó,sau khi biết về gia đình nó anh chỉ biết rằng mình phải bảo vệ người con gái đó,khoảng thời gian ngắn ngủi từ khi gặp nó đã khiến anh thay đổi,anh không muốn dối lòng rằng mình chỉ coi nó như em gái,thực sự là anh đã yêu nó mất rồi...

"Từ khi nào,anh yêu em không phải vì sẽ được yêu... mà chỉ đơn giản là để yêu em"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.