Hãy Ở Bên Anh

Chương 3



Ánh sáng từ phía cửa sổ chiếu vào căn phòng,khiến nó tỉnh giấc,đầu vẫn còn đau,ngực nó như bị ai đó xé ra từng mảnh,nó ngước mắt lên nhìn xung quanh...không phải nó đang ở nhà chứ? Nhưng không phải,nó đang ở đâu thế này,căn phòng lớn nhưng chỉ có mình nó...mọi thứ đều rất sang trọng,nó cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra,vết thương trên ngực...tiếng súng...người con trai đó,nó vừa nhớ ra được chuyện gì,Hy lật chăn cố gắng gượng dậy.Cùng lúc đó cánh cửa phòng bỗng mở,một tên con trai dáng người cao ráo,gương mặt đẹp như thiên thần,mái tóc màu nâu đậm bước vào

- Em nằm đấy đi! Đừng dậy,vết thương vẫn chưa lành đâu...-Tên con trai bước gần đến nó trên tay cầm một khay đồ ăn khiến nó thất thần vài giây

- Tôi đang ở đâu?

- Em đang ở nhà tôi,đã được 2 ngày rồi –Vừa nghe xong nó nhìn xuống người mình rồi lại nhìn hắn "2 ngày rồi ư,không thể nào..." hắn nhìn nó lo lắng

- Anh sẽ đưa em về,khi nào em khỏi...nhà em ở đâu?

Nghe đến đây Thiên Hy im lặng không trả lời,chỉ lắc đầu... nhà nó ư,từ hôm đó nó không còn có nhà nữa rồi,nó nhớ nó đã bị đem bán cho một bọn buôn người và giờ may mắn nó đã thoát được...nó đã không còn chỗ để quay về nữa.Anh nhìn nó,lần đầu tiên anh thấy trái tim mình lại đập nhanh đến thế,đôi mắt ấy cứ luôn thôi thúc anh phải bảo vệ người con gái đó,dù gặp nhất nhiều loại con gái nhưng cô gái này lại khiến anh không ngừng nghĩ đến

Nó nhìn tên con trai trước mặt,nó chẳng biết phải làm gì và đi đâu nữa,lần đầu tiên nó khóc,đáng lẽ hắn không nên đưa nó về đây,đãng lẽ cứ để mặc nó tại nơi đấy,nó sẽ không phải chịu đựng những gì bất hạnh nữa và nó sẽ được gặp mẹ,nó cứ thế sụt sịt khóc làm hắn bắt đầu thấy lúng túng

- Đừng khóc, nếu không còn chỗ nào để đi,em hãy ở lại đây!

Anh nói rồi không hiểu mình nói gì nữa,từng giây phút ở bên người con gái đó khiến anh không còn là chính mình,anh đưa tay lên lau nước mắt cho nó,anh ngồi ngay cạnh,giọng nói ấm áp đó khiến nó có cảm giác an toàn, dù anh đã cứu nó nhưng anh với nó chỉ là những người xa lạ,nó nghĩ rồi kéo chăn ra khỏi giường, gượng dậy nhưng bị anh ngăn lại

- Ở lại đây,anh sẽ chăm sóc cho em...

- Nhưng tôi...

Thực sự anh rất muốn nó ở lại đây,anh nói nhưng không nhìn nó,cầm bát cháo đang nóng thổi nhẹ đưa lên miệng,nó nhìn anh quay đi giận dỗi,gương mặt nó ngay cả lúc giận dỗi cũng thật dễ thương

- Nếu em muốn đi đâu thì ít nhất cũng phải khỏi bệnh đã chứ...

- Cảm ơn...-Nó cúi mặt xuống

- Anh phải cảm ơn em mới đúng!

Lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến vậy,lần đầu tiên anh đã mềm lòng trước một người con gái mới gặp như thế,nói đến đây nó bắt đầu quay lại ngoan ngoãn như một chú cún con,anh nhìn nó cười đưa từng thìa cháo lên miệng,cuộc điện thoại vừa đến...

Nghe máy,giọng nói anh trở lên nghiêm nghị,nói rồi anh nhoẻn miệng cười,anh cụp máy nhìn nó lưỡng lự một lúc rồi cũng đặt bát cháo xuống, anh muốn ở bên nó nhiều hơn nhưng anh phải đi giải quyết một việc quan trọng

- Em cứ ở lại đây,tối anh sẽ về!

Anh vừa đứng dậy thì nó vội cầm tay anh kéo lại,đôi mắt đó khiến anh do dự,anh thực sự không muốn để nó một mình

- Anh sẽ về mà,em không được đi trước khi anh trở về đấy...

Anh ra khỏi phòng không quên nở một nụ cười nhìn nó,bước ra khỏi phòng anh mới cảm thấy hết hồi hộp,ở bên nó anh không còn là chính mình nữa,trước khi đi khỏi anh dặn hai tên đàn em đứng ngoài cửa

- Canh chừng cô bé cẩn thận

- Vâng,thưa cậu chủ

Nó trong phòng ngoan ngoãn nằm xuống rồi bắt đầu ngủ,nó không muốn nghĩ gì nữa,nó sẽ chờ anh về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.