Nó chạy từ phòng bệnh ra sân sau, ôm cái cây đập đầu vào đó, sao nó có
thể như vậy được... xấu hổ quá đi, sau này làm sao dám gặp mặt hắn đây!
God ơi! Con phải làm sao? Tâm sự chuyện đời với cái cây nửa ngày trời nó mới sực nhớ ra mình quên mang theo điện thoại ( có liên quan) đúng là
xui xẻo định về nhà mà không mang điện thoại nữa chứ! Thế là nó đành sốc lại tinh thần quay trở vào trong đi được mấy bước chợt có người gọi
lại, trước mặt nó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, nước da trắng, mắt
một mí, tóc vàng hoe thoạt nhìn trông rất quen nhưng nó lại không nhớ ra mình đã gặp cô gái này ở đâu.- Cô gọi tôi? - Nó sau khi quan sát cũng mở miệng hỏi.
- Cưng là Hiểu Nhi phải không?
Hở.... sao lại biết tên nó nhỉ? Nó có hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu.
- Phải, là tôi.
Cô gái kia vui vẻ cười giơ ra cho nó 1 bức thư.
- Lúc nãy có 1 chàng trai nhờ tôi gửi cái này cho cô.
Nó nhận lấy bức thư nhìn đắm đuối, ngước lên nhìn thì cô gái kia đã biến
mất, nó lơ ngơ rồi cũng sang ghế đá bên cạnh ngồi, mở thư ra đọc. Dòng
chữ bên trong viết rất ngay ngắn, nó đọc bất giác lòng chùn
xuống.........
" Nhi à! Anh rất buồn vì hôm đó em không
tới.... Anh tự hỏi có phải mình đã làm gì cho em giận hay không? Anh cứ ở đó chờ mãi... chờ mãi... cuối cùng em vẫn không xuất hiện... Cho anh
biết lí do có được không? 6h tối nay hẹn em ở nhà hàng Bonjour.... em
nhất định phải đến cho anh câu trả lời... không gặp không về....
Kí tên : Quân "
Cảm giác có lỗi càng được dịp ùa về, nó đã làm cho Quân buồn rất nhiều lần
nó không thể làm Quân buồn thêm nữa.... thế là nó quyết định sẽ đến,
chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện. Bắt xe bus chuyến sớm nhất về nhà, nó ngồi trong xe nghĩ vô số lời để xin lỗi Quân....
Đứng trước cửa nhà hàng mà trong thư đã nói nó chần chừ, không biết nên vào
hay là về, đi qua đi lại chợt nhớ tới lời Linh nói khi gặp lúc nãy cuối
cùng vẫn là nên vào, nó không nên trễ hẹn lần nữa. Đẩy cửa bước vào nó
hoàn toàn choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ ở nơi đây, hình như ở đây chia làm ba khu thì phải khu thứ nhất là nước uống, thứ hai là nhà hàng Pháp,
thứ ba là khách sạn, rốt cuộc thì nhà hàng mà Quân nói ở tầng mấy nhỉ?
Nó đành đến chỗ cô tiếp tân hỏi ........ sau khi hỏi ra được nhà hàng
nằm ở tầng 5 của tòa nhà nó chạy vào thang máy... lên tầng 5.
Hắn chốc chốc lại nhìn ra cửa, lòng nôn nao không lẽ nó ngượng đến không
dám trở vào chứ! Biết thế hắn đã không làm cái hành động tùy tiện đó
rồi... giờ phải làm sao đây? Nó rời khỏi đây từ trưa đến giờ rồi, nói
thật là không có nó ở đây hắn không thể tập trung đọc được một bản hợp
đồng hay tài liệu gì hết, thà nó cứ ở đây ồn ào vẫn vui hơn chứ không
buồn chán đến tẻ nhạt thế này... vẫn phải nên gọi nó vào đây mới được.
Hắn bấm số gọi cho nó, chợt có âm thanh khác phát ra, nhìn lên bàn đã
thấy điện thoại đen bóng loáng hắn mới mua cho nó nằm chểm trệ trên đó.
Lại không mang điện thoại, hắn bực bội ném luôn cái điện thoại xuống
giường.... chán quá! Đi tới đi lui cuối cùng lại nhặt điện thoại lên lần này là gọi cho Linh, chỉ còn nước nhờ Linh khiêng nó vào đây thôi Vy đi chơi với Nam mất rồi.
- "Alo !"
- Tôi Huy đây
-" Ừ có gì không Huy?"
- Cậu biết Nhi ở đâu thì gọi cô ta vào viện gặp tôi cô ta không mang theo điện thoại.
- " À... Chắc không được rồi! Lúc nãy tớ có gặp nó hình như nó đến nhà hàng Bonjour gặp Quân đó!"
- Ừ.. tôi biết rồi!
Cúp máy sắc mặt hắn không tốt một chút nào, thì ra nó không phải vì ngượng
mới không đến gặp hắn mà vì bận đi hẹn hò với cậu ta. Vậy mà hắn lại đi
lo lắng cho nó thật là buồn cười!
Trong
thang máy nó hồi hộp lo lắng không biết Quân có tha thứ cho nó hay không đây.... nhìn lên số 4 trên thang máy nó hít một hơi thật sâu sốc lại
cảm xúc, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại. Nhưng không phải là tiếng Ting mà
con số trên thang máy tiếp tục tăng lên 5..... 6.... 7.... Bỗng một
tiếng cạch lớn vang lên thang máy đứng yên đèn bên trong tắt phụt... mọi thứ ngưng động chìm vào bóng tối.
Nó đứng im bất động
không dám nhúc nhích, có ai nói cho nó biết chuyện gì đang xảy ra thế
này? Thang máy sao lại đứng im? Đừng nói là nó bị mắc kẹt trong này nhé! Đảo mắt nhìn xung quanh đều là một màu tối đen như mực, sự lo sợ hoảng
loạn được dịp ùa về nó nhích chân về phía trước được 2 bước thang máy
lại kêu lên cái cạch... nó thực sự sợ hãi, miệng hét lớn..
- Có ai không.... cứu tôi với!!!
- Có ai ở ngoài đó không?
Đáp trả nó chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, nó đang ở tầng 7 của tòa nhà,
thang máy mà đứt rơi xuống nó chỉ có nước tan xác thôi. Tại sao cuộc
sống của nó lại bị xáo trộn nhiều như vậy, tại sao nó lại gặp phải nhiều chuyện rắc rối, xui xẻo đến thế này? Tại sao.... tại sao? Nó tự hỏi bản thân đã làm điều gì xấu xa hay không mà hết lần này đến lần khác đều có chuyện không may đến với nó.
- Cứu tôi với!
Nước mắt trực trào nó khụy xuống ôm đầu gối, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, nó sợ.....
Đang viết báo cáo chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên không phải của
hắn mà là của nó. Hắn không thèm quan tâm tiếp tục làm việc của mình, 1
cuộc rồi đến 2 cuộc, đến cuộc thứ ba chịu hết nổi hắn bắt máy nhưng
không lên tiếng, bên kia truyền đến giọng của con trai, tiếng lè nhè như người say rượu.
- " Cuối cùng em cũng bắt máy.... anh....
anh rất nhớ em! Anh đã suy nghĩ kĩ rồi hôm đó em không đến cũng không
sao cả... chắc em chỉ có việc bận thôi phải không? Hôm nay anh quyết
định sẽ nói với em một chuyện... Nhi à! Anh thích em! Em không cần phải
trả lời anh ngay bây giờ, anh sẽ cho thời gian để em suy nghĩ..... em
nói gì đi!!"
Hắn bất đắc dĩ phải nghe lời tỏ tình sến súa
này của cậu ta thật đúng là trớ trêu..... khoan đã, chẳng phải nó đi hẹn hò với cậu ta ư? Sao cậu ta lại gọi điện tỏ tình vào lúc này? Không
đúng...
- Tôi Huy đây, chẳng phải hai người hẹn gặp nhau ở Bonjour sao? Cô ta đi đến đó lâu rồi!
Quân nghe hắn nói thì bừng tỉnh, cậu có hẹn nó lúc nào chứ!
-" Cậu nói cái gì vậy? Tôi hẹn Nhi lúc nào, tôi đang ở bar. Mà sao cậu lại cầm điện thoại của Nhi?"
- Cô ta để quên. Cậu không hẹn thật chứ?
- Tôi hẹn với Nhi thì gọi điện cái quái gì?
- Chết rồi!
Hắn cau mày, chợt nói hai câu rồi cúp máy, mặc áo khoát chạy như bay ra ngoài trên người vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân.
Quân nhìn màn hình điện thoại lòng cũng dâng lên nỗi lo lắng, cậu xông ra ngoài lái xe như bay đến nhà hàng.
Hai chiếc xe 1 trắng 1 đen lao nhanh trên đường, hai người một nỗi lo sợ.
Nó nấc từng tiếng nghẹn ngào, bờ vai run lên vì lạnh. Chẳng lẽ nó phải
chết trong này thật sao? Không nó không muốn chết, nó còn muốn gặp ba mẹ , nó còn muốn gặp Linh, gặp Vy, gặp Quân.... và gặp hắn nữa. Trong giây phút này nó ao ước có hắn ở bên cạnh biết nhường nào, chỉ cần có hắn ở
đây nó không sợ gì cả..... nhưng hắn không ở đây, có lẽ giờ này đang ôm
cái laptop say sưa làm việc mất rồi làm gì còn thời gian mà nghĩ đến nó
nữa.
- Hức..... tôi muốn gặp anh.......
Nó lại òa lên khóc, chưa bao giờ nó sợ hãi như thế này tiếng ma sát bên dưới thang máy dội lên khiến nó hoảng loạn...
- Đừng mà........ đừng mà.....
Hắn rời khỏi xe chạy ngay vào tòa nhà, đảo mắt nhìn xung quanh rộng quá
biết tìm nó ở đâu đây, chợt hắn đến bên quầy tiếp tân thì một người khác cũng chạy vào- không ai khác chính là Quân.
- Chị có thấy cô gái khoảng 17 tuổi đến đây hỏi nhà hàng Bonjour nằm ở tầng mấy không? - Hắn hỏi.
Chị tiếp tân cười gật đầu.
- Có, cô bé dễ thương đôi mắt to tròn phải không?
- Vậy đến lâu chưa? cô ấy lên tầng mấy? - Quân và Hắn đồng thanh. Chợt quay sang nhìn nhau.
- Đến một lúc rồi, cô bé lên tầng 5.
Không chần chừ gì thêm cả hắn và Quân chạy ngay vào thang máy, lên đến tầng 5 hai người tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy nó, lòng dâng lên nỗi bất
an. Rời khỏi tầng 5, hắn và Quân đứng trước cửa thang máy rầu rĩ, Quân
liếc nhìn bộ đồng phục bệnh nhân trên người hắn ngạc nhiên.
- Cậu bệnh à?
- Ừ!
Hắn nhàn nhạt trả lời, Quân nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ, hắn vì nó mà đến ngay cả bản thân đang mặc đồ bệnh nhân vẫn không quan tâm chạy đến đây
cậu có thêm đối thủ rồi! Một đối thủ không thể xem thường.....
Chợt có rất nhiều nhân viên bảo vệ đi ngang, tiếng nói loáng thoáng lọt vào tai hắn và Quân.
- Thang máy đó chúng ta đã treo biển báo đang sửa chữa rồi mà tại sao còn có người cố tình đi vào chứ! Nhanh lên nếu không người bên trong khó
sống...
Hắn và Quân nhìn mặt nhau rồi chạy đến chỗ nhân viên bảo vệ.
- Các anh nói có người mặc kẹt trong thang máy ư? Lúc nào vậy? - Quân hỏi giọng khàn khàn.
- Mới 30 phút trước thôi, hình như người mắc kẹt bên trong là 1 cô gái,
nhân viên lao công báo lại thấy cô ta vội vàng chạy vào thang máy nên
không kịp kêu lại.
Một cô gái chẳng lẽ là nó, Hắn bồn chồn hỏi.
- Mắc kẹt ở tầng mấy?
- tầng 7.
Trời ơi... tầng 7 nếu không mau cứu e là lành ít dữ nhiều.
- Còn chần chừ gì nữa, mau đi cứu người đi...
Hắn gắt lên lao ngay vào thang máy, Quân cũng chạy theo, nhân viên bảo vệ
cũng tức tốc cùng hai người họ lên khu vực hoạt động của thang máy.
Không gian bên trong tối om, phải chờ họ kết nối điện mới có thể nhìn rõ mọi thứ, một nhân viên sửa chữa đi đến bàn máy tính bật camera giám sát thang máy lên. Hình ảnh chiếc thang máy đang treo lủng lẳng ở tầng 7
khiến mọi người lo lắng, quan sát có thể thấy dây cáp giữ thăng bằng cho chiếc thang máy đang có nguy cơ bị đứt, mọi người trở nên căng thẳng.
- Có cách nào cứu người không? - Quân sốt ruột hỏi.
- Chúng tôi đã có cách nhưng phải chờ đội cứu hộ được điều tới, chúng ta không thể mạo hiểm được.
Nhân viên bảo vệ nói sắc mặt cũng căng thẳng.
- Có cách gì nói đi? - Hắn nhìn vào màn hình, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và một chút khác thường.
- Chúng tôi sẽ cho một người trượt dây xuống cứu người bên trong trước
rồi mới tìm cách ngăn chiếc thang máy rơi xuống phát nổ. Đội cứu hộ đến
chúng ta sẽ tiến hành.
Mọi người im lặng lắng nghe từ đầu
đến cuối không bỏ sót câu nào, chỉ có thể như vậy thôi. Chợt có tiếng
hét lớn của người giám sát màn hình.
- Không xong rồi dây cáp chỉ trụ được trong 20 phút nữa, chúng ta chỉ có 15 phút để cứu người.
Không khí căng thẳng bao trùm nơi đây, trong lúc hoảng loạn thì hắn và Quân lên tiếng.
- Để tôi xuống.
Hắn nhìn Quân nói.
- Cậu chờ ở đây đi.
- Không để tôi xuống cậu đang không khỏe.
Quân cũng không đồng ý.
- Chờ cô ấy lên rồi chăm sóc cô ấy giúp tôi.
Vẫn giữ lập trường của mình, hắn nói xong câu đó liền đi đến chỗ nhân viên bảo vệ.
- Tôi sẽ xuống, chuẩn bị đi.
Anh nhân viên kiên quyết phản đối.
- Không được như vậy rất nguy hiểm, chúng tôi không thể để cậu mạo hiểm được.
- Mau... chúng ta không có thời gian.
Một người khác đến vỗ vai khuyên hắn.
- Đội cứu hộ sắp đến rồi, cậu trai trẻ đừng cố chấp nữa.
Hắn gắt lên.
- Sắp đến là bao giờ, các người có biết chậm trễ một giây sẽ có người mất mạng không hả?
- Vậy cậu cũng không cần cái mạng này nữa sao?
Tiếng anh nhân viên hỏi ngược lại hắn, im lặng một lúc hắn nhàn nhạt nói.
- Ai cũng có thứ mà mình quý trọng hơn mạng sống.
Trước câu trả lời của hắn ai nấy đều chìm vào im lặng, Quân tự cảm thấy bản
thân mình một chút cũng không sánh được với hắn, vì nó hắn có thể không
cần mạng sống, tình cảm của hắn đối với nó thật sự không ít hơn cậu đối
với nó mà thậm chí còn nhiều hơn, cậu như vậy mà cũng gọi là yêu hay
sao?
- Được rồi nếu cậu kiên quyết như vậy thì theo ý cậu.
Vậy là mọi người nhanh chóng mặc đồ bảo hộ cho hắn, thắt dây an toàn đầy đủ, anh nhân viên bảo vệ căn dặn.
- Khi trượt xuống bên dưới cậu phải nhanh chóng đưa cô gái kia thoát ra như vậy chúng tôi mới còn thời gian đưa cậu lên.
Hắn gật đầu, cửa hầm thang máy mở ra, tay hắn nắm chặt lấy dây nở một nụ cười nhẹ...
" Tôi đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi mà lần trước em hỏi tôi rồi!
Đợi tôi nhé... Hiểu Nhi, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện....."
Dây cáp trượt từ từ xuống, hắn cố gắng bám chặt vào miệng kêu lớn.
- Hiểu Nhi cô có ở dưới không?.....
- Trả lời tôi đi.......
Nó giật mình vì tiếng gọi đứng phắt dậy... có phải hắn đã đến cứu nó
không? Nhưng mà làm sao có thể chứ, hắn đang ở bệnh viện mà làm sao xuất hiện ở đây để cứu nó được chứ, nó quá ảo tưởng rồi, tiếng gọi lại
truyền đến, lần này nó cố gắng nghe cho thật rõ...
- Hiểu Nhi..... cô trả lời đi....
Đây chính xác là giọng nói của hắn, giọng nói mà lúc nãy nó đẫo ước được
nghe thấy, ông trời đã nghe được điều ước của nó rồi! Quá vui mừng nó
nhảy cẩn lên hét lớn.
- Tôi ở dưới này!!!!!
Vì nó nhảy nên dây cáp lại đứt thêm một đoạn. Tiếng của nó vọng lại, hắn vui mừng.
- Đứng yên, tôi sẽ cứu cô...
Nó nghe lời hắn đứng yên tại chỗ, tiếng dây cáp ma sát tạo nên âm thanh
chói tai, một thứ ánh sáng truyền đến soi sáng mọi thứ bên trong thang
máy, nó dụi mắt để kịp thích ứng, ngẩng đầu lên đã thấy một dáng người
đứng trước mặt mình, không chần chừ nó nhào tới ôm chầm lấy hắn.
- Cuối cùng anh cũng đến...... tôi rất sợ!
Giọng nói yếu ớt của nó làm tim hắn thắt lại, bàn tay hắn nâng lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó.
- Rất vui vì cô đã chờ tôi!
Hai người họ ôm chặt nhau ngỡ như đã xa nhau rất lâu, tiếng dây đứt đoạn
lại truyền đến thang máy bắt đầu lung lay, hắn buông nó ra, cởi dây an
toàn trên người mình thắt vào người nó. Ôm chặt nó đẩy lên, hơi âm dần
rời xa khiến nó hoảng loạn, nhìn thân mình được nâng lên nó mới nhìn
xuống, hắn đang đứng bên dưới, không được... nó được kéo lên còn hắn ở
dưới đó.
- Anh ở đó làm gì...... nguy hiểm lắm..... thả tôi xuống... kéo anh ấy lên đi.....
Nó giẫy dụa hét lên.
- Tôi không sao cô lên trước tôi sẽ lên sau.
- Thật không?
Không có tiếng trả lời, hình dáng của hắn càng nhỏ dần rồi biến mất trước mắt nó, tiếng nói phía trên truyền đến.
- Cô bé đưa tay lên.
Nó làm theo lời nói kia thật nhanh chóng nếu không sẽ không kịp mất, hắn
vẫn còn ở dưới đó. Sau khi được kéo lên, cả người nó không còn sức, Quân ôm nó vào lòng, trước khi ngất nó chỉ kịp nói khẽ 1 câu.
- Xin hãy.... cứu lấy.... anh.... ấy......
Nó ngất lịm trong lòng Quân, cậu nhìn nó xót xa, lòng cũng buồn đến lạ.
- Em nợ cậu ấy nhiều như vậy.... làm sao trả đây Nhi. Cậu ấy vì em làm
nhiều việc như vậy... anh làm sao sánh bằng cậu ấy đây.......
Một nhân viên đội cứu hộ lao nhanh xuống dưới, dây cáp đứt một bên..... mọi người nín thở chờ đợi, ai nấy cũng thầm cầu nguyện.....