Nó và hắn vẫn đến trường như mọi ngày, hôm nay trời mưa tầm tã, ở trong
chăn quá ấm nên nó cứ ở lì trong đấy hắn kêu cách mấy cũng không chịu
ra, cửa thì lại bị nó khóa trái. Kêu một lúc, hắn mất kiên nhẫn nói vọng vào trong.- Còn 10 phút nữa cổng trường đóng, cô cứ ngủ đi, tôi đi đây.....
Nó ở trong im thinh thích chợt bật dậy, đầu tóc bù xù như con điên, miệng lẩm bẩm.
- 10 phút nữa cổng đóng......
- Áaaaaaaa.......
Sau khi đã nuốt được câu nói, nó mới nhận thức được tình trạng của mình, ba chân bốn cẳng bay thẳng vào nhà vệ sịnh. Nó đánh răng rửa mặt trong
vòng 1 nốt nhạc, thay đồng phục trong vòng 1 phút 30 giây, xách cặp chạy nhanh ra ngoài. Ra đến cửa nhà không thấy hắn đâu cả, sau một hồi nhìn
ngó nó mới nhận ra mình chính thức bị bỏ rơi, ngoài trời vẫn đang mưa
không ngớt.
- Làm sao đây?
Nó đi qua đi lại
trước sân nhà, không biết làm cách nào để đến trường, sau một lúc suy
suy nghĩ nghĩ nó đã đưa ra một quyết định kiên cường, mặc thêm chiếc áo
khoát vào, đội cái mũ phía sau lên nó chạy ra khỏi nhà trong cơn mưa. Nó vừa chạy khuất hắn mới đi từ trong nhà ra, nhìn cái bóng vừa khuất dạng hắn hơi lo lắng, không phải nó đấy chứ? Thế là hắn chạy lên phòng nó
xem thử, trong phòng không có ai, bây giờ hắn mới dám chắc đó là nó.
Nhanh chóng lên xe phóng đi, lúc nãy hắn chỉ đùa nên mới nói như vậy chứ đồng hồ bây giờ chỉ mới nhích qua con số 4 thôi tức là mới có 6strong0
thôi. Hắn tưởng nó sửa soạn lâu lắm nên mới về phòng một xíu thôi ai dè
nó VSCN nhanh hơn siêu nhân nữa.....
Cố gắng tăng tốc, dọc
đường mắt hắn nhìn ngó tứ phía sợ lướt qua nó, trời mưa như vậy nó lại
không mang ô thế nào cũng ướt nhem rồi! Chạy thêm một đoạn cuối cùng
cũng thấy nó. Nó đang cấm đầu chạy như điên, hắn lắc đầu đánh tay lái
sát vào lề đường rồi quơ vội cái ô xuống xe, đuổi theo nó.
- Nhi!!!!
Nó nghe tiếng ai gọi thì dừng lại, đột nhiên cả người được ai đó kéo vào
ô, ngước lên thì thấy được khuôn mặt lạnh tanh của ai đó.
- Cô có bình thường hay không vậy?
Hắn buông ra một câu hỏi, nhìn người nó ướt sủng mà khó chịu, sao nó làm
việc gì cũng không biết suy nghĩ vậy chứ. Nó nghe xong câu hỏi thì cơn
tức giận bộc phát luôn.
- Ý anh là gì? Anh định nói là tôi không bình thường phải không? Tại anh mà tôi mới phải chạy ngoài mưa như thế này đấy!
Không trả lời nó, hắn chỉ nhìn nó chằm chằm rồi kéo thẳng nó lên xe mặc cho nó la ó.
Sau khi đẩy được nó lên xe, hắn cũng vào chỗ ngồi của mình, nhìn sang nó nói.
- Thắt dây an toàn mau.
Ra lệnh, nó bực bội vì cái kiểu ăn nói ra lệnh đấy của hắn... nó giả vờ
làm như không nghe thấy, quay mặt sang hướng khác. Hắn không nói không
rằng nhướng người sang thắt dây an toàn cho nó luôn, mùi hương quen
thuộc cùng với hơi thở của ai kia quá gần khiến nó bối rối.
- Làm cái gì vậy? Ai.... ai cho anh.....
Nó chưa nói xong hắn đã trở về tư thế bình thường, khởi động xe phóng đi
luôn, vừa bực bội hắn lại vừa khó chịu vì quần áo ướt dính chặt vào cơ
thể, nó nhăn nhó.
- Hắc xì...... - Nó hắc hơi 1 cái. Một lúc lại thêm liên tiếp mấy cái.
Trời đang mưa, trên người lại mặc quần áo ước nên càng làm nó thấy lạnh thêm, cả người co rúm lại, nó tay đưa lên miệng phả hơi nóng rồi lại áp vào má. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nó hắn bèn tấp vào lề, nó thấy hắn
dừng xe bèn hỏi.
- Sao không chạy tiếp?
Hắn
vẫn không trả lời, chỉ đưa tay kéo khóa áo khoát cởi ra rồi khoát vào
cho nó, xong hắn mới cho xe chạy tiếp, một lúc ấn số gọi cho ai đó.
Nó ở bên cạnh nhìn hắn không chớp mắt, thái độ này là ý gì đây? Cái mặt
thì lạnh tanh, hỏi cũng không thèm trả lời, lại tốt bụng cởi áo khoát
cho nó, gọi điện kêu người chuẩn bị đồng phục cho nó nữa chứ..... cái
con người này khó hiểu quá.
Đến trường, vừa xuống xe đã có 1 tên con trai chạy lại chỗ hắn.
- Của anh đây!
Hắn chỉ ừ, cậu ta đi khỏi, hắn cầm cái túi đồ kia ném thẳng cho nó.
- Thay đi.
Nó cầm cái túi đồ nhìn theo cái dáng đi kiêu ngạo kia, miệng không ngừng chửi hắn, tay chân đấm đá loạn xạ về phía hắn.
- Ác ma, sao chỗi, anh không phải người, anh là quỷ hút máu người.....
Chửi một lúc, nó cầm cái túi vào nhà vệ sinh. Thay ra xong bộ quần áo ướt
kia cả người thoải mái hẳn ra, nó tung tăng trở về lớp. Đi ngang qua
phòng tập thể hình chợt nó nghe thấy có tiếng nói, bản thân nó không
phải dạng tò mò nghe lén người khác nói chuyện nhưng giọng nói này làm
nó phải chú ý, chân dừng lại, nó nấp vào một góc, nhìn về hướng hai
người kia.
- Anh tìm em có chuyện gì?
Cô gái cất tiếng và không ai khác đó chính là Mỹ Linh, còn người kia là Quân. Nó có hơi bất ngờ thì ra Quân cũng biết cô ta.
- Em biết mà.
- Buồn cười, làm sao em biết được....
Quân nói.
- Đừng giả vờ nữa. Chẳng phải anh đã từng nói với em là không được gây
chuyện với Hiểu Nhi nữa mà! Nhưng em lại bỏ lời nói của anh ở đâu rồi!
Nó không hiểu thật ra Quân đang nói gì, gây chuyện cô ta gây chuyện gì cho nó vậy? Chẳng lẽ....
- Em cứ thích gây chuyện đấy thì sao? Anh lo cho nó quá nhỉ? Quan tâm nó
quá thì giám sát nó 24/24 đi đừng để có sơ hở em sẽ không để nó yên.
Mỹ Linh gắt lên, cuối cùng thì Quân vẫn không nghĩ cho cô mà luôn nghĩ cho nó, cậu xem tình cảm từ nhỏ đến giờ của cô là một sự ganh ghét. Ngay
lúc này tất cả vỡ vụn, những hi vọng của cô về cậu cũng tan thành mây
khói, rốt cuộc thì cô không có 1 vị trí dù là nhỏ ở trong trái tim của
cậu.
- Mỹ Linh em đừng có quá đáng như vậy, anh đã nói là chỉ xem em như một người bạn thân mà thôi!
Cô ta cười như tự giễu cợt bản thân mình.
- Bạn thân? Anh nên nhớ em là vợ sắp cưới của anh đấy.
- Em biết hôn ước đó anh vốn dĩ không xem nó ra gì mà?
"Hôn ước" hai chữ này chạy vào đầu nó, thì ra Mỹ Linh và Quân có hôn
ước,thảo nào cô ta luôn gây sự với nó vì Quân. Nhưng nó và Quân hoàn
toàn không có gì mà, sao cô ta cứ nhằm vào nó.
Dù biết trước Quân đối với Quân hôn ước đó không là gì nhưng chính miệng cậu nói ra làm cho Mỹ Linh không khỏi đau lòng.
- Anh không xem nó ra gì là bởi vì trong lòng anh đã yêu người khác rồi phải không?
Giọng cô nghèn nghẹn, dẫu biết hỏi câu này thứ cô nhận về chỉ là sự đau khổ
nhưng vẫn không ngăn được bản thân mà mở miệng hỏi. Quân thở dài, chính
anh cũng không muốn làm cô đau lòng, tình cảm của cô anh biết nhưng anh
không thể đáp lại được đành phải nhẫn tâm một chút để cô sớm buông bỏ.
Chứ để cô ôm mãi nỗi hi vọng sẽ càng đau khổ hơn thôi!
- Đúng, đúng là anh đã yêu người khác nên anh không thể lấy em.
Mỹ Linh cảm thấy trái tim như bị ai đâm hàng ngàn mũi kim vào lại luồn
thêm từng sợi chỉ đau buốt, rỉ máu. Tại sao ông tơ bà nguyệt chỉ luồn
sợi chỉ tơ duyên vào trái tim cô mà không làm điều đó với cậu nữa, để cô vì cậu, vì yêu cậu mà thống khổ thế này. Nếu có sự lựa chọn cô sẽ không lựa chọn yêu đơn phương cậu nữa......
- Là nó phải không?
- Phải, người anh yêu là Hiểu Nhi.
Câu trả lời đó làm cho nó đơ người, mắt không chớp được nữa, Quân vừa nói
gì? Cậu vừa nói cậu yêu nó sao? Tại sao lại như vậy? Nó khó nhọc nhấc
từng bước chân rời khỏi đó, đầu óc mơ hồ..
Vỡ rồi, tất cả vỡ rồi, sự kiêu hãnh cuối cùng của cô cũng vì cậu mà mất rồi! Cô hét lên.
- TẠI SAO? ANH CÓ CẦN PHẢI LÀM CHO TÔI ĐAU ĐẾN CHẾT ĐI NHƯ THẾ NÀY KHÔNG?
Mỹ Linh khóc, trước lúc rời khỏi cô đã chỉ thẳng mặt cậu mà nói.
- Đỗ Tường Quân tôi nguyền rủa anh suốt đời cũng không có được tình cảm
của nó, suốt đời cũng không có được hạnh phúc. Tôi sẽ cho anh đau đớn
như tôi bây giờ.......
Bóng Mỹ Linh khuất sau cánh cửa Quân ôm đầu ngồi xuống bậc thềm cạnh đó, mọi suy nghĩ rối tung cả lên, cậu
làm như vậy là đúng hay sai?
Nó lững
thững đi vào lớp, hắn nhìn thấy bộ dạng mất hồn của nó mà thấy lạ nhưng
cũng không hỏi nhiều. Suốt tiết học, nó không mở miệng nói 1 câu nào,
gương mặt càng ngày càng đỏ lên, vì nó cuối mặt xuống nên hắn không nhìn thấy. Khó chịu vì nó cứ như cái xác không hồn hắn bèn lên tiếng.
- Một chút cô về với Vy đi, tôi có việc rồi!
Nó chỉ ừ nhẹ, hắn bực bội nâng mặt nó lên, vừa chạm vào da nó hắn đã nhướng mày.
- Sao lại nóng thế này?
Hắn lo lắng đưa tay lên sờ trán nó, cả người nó nóng bừng bừng, chắc chắn
là do nó dầm mưa lúc sáng rồi. Cả người nó cứ thế run lên, cơn lạnh từ
đâu kéo đến, nó chỉ cảm thấy cơ thể không còn một chút sức lực nào,
chống đỡ được một lúc nó đổ rập xuống ngất lịm đi. Vy và Linh hốt hoảng
chạy lại lay lay nó.
- Nhi, Nhi mày sao thế?
- Cô ta sốt rất cao.
Hắn vội bế nó lên đi nhanh ra ngoài trước con mắt ngõ ngàng của những đứa
trong lớp và cả cô anh văn đang đứng trên bục giảng. Cô nhìn theo bóng
hắn rời đi lòng nghĩ thầm " Tụi nó đi ra ngoài mà không xin mình một
tiếng! Nhưng nhìn Huy ga lăng quá! ^^"
Ra khỏi trường, hắn
chở thẳng nó về nhà rồi gọi điện cho bác sĩ. Trong lúc chờ bác sĩ đến
hắn xuống bếp pha một ít nước ấm cùng một cái khăn lên phòng nó. Kéo ghế lại cạnh giường hắn nhún chiếc khăn vào thau nước ấm, vắt nhẹ rồi lau
mặt cho nó, xong hết thì chườm khăn ấm lên trán nó. Nhìn gương mặt hồng
hào bây giờ không còn sức sống, môi cũng khô lại mà thấy xót biết bao,
đợi nó tỉnh hắn sẽ cho nó một trận giáo huấn mới được để lần sau không
được tái phạm nữa, nó lì lắm lại chẳng chú ý gì đến bản thân cả nên mỗi
khi rời khỏi nó một tí là lòng hắn bất an.
Một lúc bác sĩ đến, đây là bác sĩ gia đình chuyên khám bệnh cho nhà hắn, khám kĩ càng kê đơn thuốc xong vị bác sĩ già dặn dò.
- Sao lại để con bé sốt cao như vậy? Lần sau phải chú ý đừng như thế nữa
cô bé bị sốt cao sẽ có triệu chứng co giật đó, cũng may là ta đến kịp.
Đây là thuốc cháu cho cô bé uống 2 lần/ ngày. Có gì thì gọi cho ta.
Tiễn bác sĩ rời khỏi, hắn trở lại phòng nó. Vuốt nhẹ mái tóc tơ mượt
của nó, ngay giây phút này hắn cảm nhận được sự quan trọng của cô gái
này là như thế nào...
- Ngốc à! Mau tỉnh dậy nhé!
Điện thoại trong túi hắn reo lên, thu bàn tay đang vuốt tóc nó, hắn đi ra
cạnh cửa sổ bắt máy, tiếng giục truyền đến trong điện thoại.
- " Tổng giám đốc, bây giờ hơn 1h rồi sau cậu còn chưa đến? Phía bên đại diện của C- Miss đang chờ đấy!"
- Tôi có việc không đến được, anh hủy cuộc hẹn đi.
- " Sao có thể? Cậu phải biết dự án này quan trọng với công ty như thế nào mà"
- Tôi biết, cứ hủy đi tôi sẽ đi gặp cô ta sau.
- " Nhưng không được......"
Tút... tút.... từng đợt tiếng tút ngân dài, Lâm nhìn màn hình điện thoại thở
dài. Quay lại phòng hội nghị anh hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Bên
trong, ngồi ở hàng ghế giữa là một cô gái tóc vàng, vì cô ta đeo kính
nên Lâm không biết mặt mũi trông thế nào nhưng có lẽ là một người rất
kiêu ngạo và tiểu thư, nhìn cách cô ta ngồi đi thì biết... phía sau là
tên thư kí đi cùng có lẽ chạt tuổi anh, trông cậu ta có vẻ ít nói và
hiền lành. Lâm bước tới cất giọng có vài phần kính nể.
-
Thành thật xin lỗi cô Jelly, tổng giám đốc của chúng tôi trên đường đến
đây đã bị hư xe có lẽ sẽ không đến kịp. Hẹn cô dịp khác tổng giám đốc
của chúng tôi sẽ đích thân đến tìm cô.
Cô gái được gọi là Jelly đứng dậy rời khỏi trước khi đi cô ta có buông 1 câu.
- So boring!
Cô ta rời khỏi phòng, còn lại thư kí của cô ta, anh ta đến trước mặt Lâm nói.
- Cô chủ tức giận rồi! Công ty của các người làm việc không đúng hẹn như vậy sao?
Anh ta lắc đầu rồi cũng mất hút sau cánh cửa, Lâm vuốt mặt vẻ mệt mỏi.
Nó từ từ mở mắt, đầu hơi nhức, nó nhìn quanh đây là phòng nó mà.... Sao nó lại ở trong phòng nhỉ? chẳng phải nó đang học sao? Chống tay ngồi dậy,
cái khăn chườm trên đầu nó rơi xuống, nhìn cái khăn và thau nước trên
bàn nó mới nghi hoặc.
- Chẳng lẽ mình bị cảm?
Cạch.... cửa phòng mở ra, hắn cầm trên tay tô cháo gừng bốc khói nghi ngút. Đặt
tô cháo lên bàn, hắn nhướn người về phía nó rồi đưa tay lên sờ trán.
- Bớt nóng rồi!
Rút tay về,hắn ngồi xuống ghế, lia mắt về phía nó. Nhìn thấy ánh mắt đầy
sát khí kia nó có hơi hoảng, chẳng lẽ nó lại làm sai gì nữa rồi hả trời?
- Anh... anh nhìn gì? Tôi biết tôi đẹp rồi không cần nhìn như thế đâu.
- Nhìn xem rốt cuộc thì đầu óc cô có vấn đề hay không?
Hơ... nó đơ toàn tập luôn, hắn là đang ám chỉ nó ngu đây mà, nuốt cơn giận lại nó vui vẻ trả lời.
- Đầu óc tôi có vấn đề hay không anh có khả năng nhìn ra à?
- Tất nhiên, nó hiện ra hết trên mặt cô rồi!
Nó chỉ tay về phía hắn lắp bắp.
- Này... đừng.. đừng có mà quá đáng!
- Lần sau không được chạy ra mưa như vậy nữa biết chưa.
Đột nhiên hắn buông một câu làm nó ngạc nhiên.
- Kệ tôi....
Hắn không nói gì đưa tô cháo cho nó, ra lệnh.
- Ăn hết.
- Không.
Nó cũng không vừa khoanh tay lại không thèm nhìn, hắn nhắc lại một lần nữa.
- Mau ăn hết!
- Còn lâu, tôi không nghe lời anh đâu.
- Vậy thì mặc cô.
Hắn bỏ tô cháo xuống, ra khỏi phòng. Nó nhìn theo bĩu môi, le lưỡi, ngồi
một lúc bụng nó đói cồn cào, nhìn tô cháo còn bốc khói mà thèm thuồng.
Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tô cháo, nó bậc dậy
chồm tới bê lên ăn ngon lành. Đang vui vẻ ăn thì cánh cửa phòng lại được mở ra, hắn đứng khoanh tay ngay trước cửa hướng mắt về phía nó. Trời ạ! Nó chính thức mắt nghẹn, ho sặc sụa.
- Khụ.... khụ.....
Hắn cười cười đi tới cầm tô cháo trên tay nó để lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh đó vỗ lưng cho nó.
Mãi một lúc nó mới hết ho, quay sang nhìn hắn nó nói.
- Sao anh cứ như âm hồn vậy? Xuất hiện cũng phải báo trước chứ! Xém sặc chết tôi rồi!
- Tôi nhớ là mình bỏ quên tô cháo nên vào lấy.
Nó lườm hắn muốn cháy mắt.
- Anh cố ý đây mà!
Hắn không trả lời nhưng vẻ mặt của hắn cũng như ngầm đồng ý, đưa mấy viên thuốc cho nó.
- Uống đi.
Nhìn viên thuốc nó nhăn mặt.
- Thôi viên này đắng lắm!
Nó chỉ vào viên xanh xanh trong số mấy viên thuốc trong tay hắn.
- Bệnh thì phải uống.
- Nhưng đắng mà...... - Nó vẫn lì lợm không chịu uống.
- Đúng là nhiều chuyện.
Hắn buông một câu rồi rơi khỏi, một lúc hắn trở lại với cây kẹo mút milkita chocolate.
- Uống vào rồi ngậm cái này sẽ không đắng nữa.
Nó nhìn cây kẹo mút mà mắt sáng rỡ, quơ vội mấy viên thuốc nuốt cái ực
xong rồi giật luôn cây kẹo trên tay hắn hí hửng bóc ra mút chút chút.
Nhìn bộ dạng trẻ con của nó mà hắn lắc đầu, nó đột nhiên cảm thấy hôm nay
hắn đáng yêu thật, lại quan tâm nó nữa trong lòng tự dưng dâng lên một
cảm giác ấm áp lạ thường.
- Cảm ơn anh!
Nó cất giọng nhẹ nhàng rồi cười tươi với hắn, nụ cười làm hắn bất động trong mấy giây.....
Đêm đó có hai người cứ tủm tỉm cười mà không chịu ngủ..........
=> Để các tình yêu chờ lâu chap này Gấu viết dài hơn rồi đấy nhá ^^