Tuần này Gấu kiểm tra hơi nhiều mọi người thông cảm nha :)
Chói mắt vì bị ánh sáng mặt trời hắt vào qua cửa sổ, Hắn lấy tay che mắt mãi một lúc mới kịp thích ứng, nhìn quanh thì nhận ra đây là phòng mình.
Hắn vỗ nhẹ vào đầu vì vẫn chưa tỉnh táo, đến khi nhìn xuống thì giật
mình, nó đang rúc đầu vào người hắn ngủ ngon lành hình như là trốn ánh
mắt chói lóa kia thì phải? Nỗi ngạc nhiên vây quanh lấy Hắn, sao nó lại ở đây? Sao nó lại nằm đây? Nó về từ khi nào, hắn chẳng nhớ gì cả...
Ngắm gương mặt mà bao ngày qua Hắn vô cùng nhớ nhung, nhịp thở đều đều của
nó cho hắn biết đây không phải mơ nó đã trở về bên cạnh hắn rồi. Chưa
bao giờ hắn thấy bản thân mình mất bình tĩnh như thế, hắn đã lật tung cả thành phố nhưng chẳng thấy nó đâu cả, bản thân hắn đã lo sợ hoảng loạn
biết nhường nào, bước đi vô định chẳng biết mình đi đâu và phải đi đâu
giống như con thuyền bị mất phương hướng giữa đại dương mênh mông rộng
lớn. Ngay lúc đó hắn mới biết nó quan trọng với hắn biết nhường nào
không có nó hắn như mất đi hơi thở duy trì sự sống của chính mình, đúng
là khi sắp mất đi con người ta mới thấy thấm thía, mới thấy lo sợ.....
hắn đã sợ mất nó biết nhường nào. Người con gái này đã đi vào trái tim
hắn từ lúc nào hắn không nhớ hắn chỉ biết nó đã đi rất sâu rất sâu và
chẳng muốn ra nữa, ừ càng tốt hắn sẽ nhốt nó ở đó mãi không cho ra đâu,
nó chỉ có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi....
Nhìn nó thật lâu
thật lâu như để khỏa lấp niềm nhớ nhung bao ngày qua, cái mũi này, cái
miệng này nhớ chết đi được, không được nghe nó líu lo trong suốt 1 tuần
hắn sắp bị bệnh rồi. Tay hắn chạm nhẹ vào má nó da nó mịn lắm chạm vào
thật thích, chẳng hiểu sao gò má càng ngày càng hồng lên , rồi hắn lại
vuốt ve mái tóc, tóc nó mượt lắm sợi tóc lại nhỏ xíu như tơ í vuốt mãi
không chán.
- Xàm sỡ đủ chưa?
Chợt nó mở mắt
nhìn hắn trừng trừng cất tiếng tay hắn cứng đờ luôn, thật ra nó đã thức
lâu rồi chỉ là ngắm hắn một lúc thì thấy hắn có dấu hiệu tỉnh dậy nên
giả bộ ngủ xem hắn phản ứng thế nào ai ngờ hắn cứ hết sờ má rồi lại vuốt tóc nhột chết được hai má nó đỏ cả lên mà hắn vẫn không biết, chịu hết
nổi nó mới đành mở mắt.
Câu hỏi làm nó nghẹn họng không để ý đến cách xưng hô hơi khác của hắn,
nhìn xuống thấy chân mình đang vòng qua người hắn người cũng nằm sát lại thì xấu hổ nhảy xuống giường ấp a ấp úng.
- Hơ đâu.... đâu phải tại tôi .... tại anh cả đấy!
Hắn đã ngồi dậy tựa đầu vào thành giường khoanh tay lại nhìn nó bằng cái vẻ nghiêm túc ghê gớm.
- Đây là phòng ai? Là giường của ai?
Bây giờ nó muốn khóc không được mà chửi cũng không xong tự mắng mình ngu
hôm qua bị hắn ôm sao không tránh để sáng ra lại bị thân chủ dùng làm
bằng chứng phạm tội thế này, liếc hắn một cái nó nói thầm " biết vậy tôi để anh chết ở đó luôn rồi đưa anh về làm gì còn bị nói hừ...."
Mấy lời nó nói thì thầm thôi nhưng hắn nghe thấy hết đủ hiểu nó thì thầm
kiểu gì rồi đấy, thấy gương mặt nhăn nhó của nó hắn cười khẽ thì ra
người đưa hắn về nhà là nó... vậy chẳng lẽ nó đã tha thứ cho hắn rồi?
- cô hết giận rồi à?
Không biết hắn đã đứng trước mặt nó từ khi nào, cái con người này như ma vậy đó đau tim chết được.
- Vẫn chưa.
Hắn nhăn mặt lại hỏi.
- Vậy cô tha thứ cho tôi chưa?
- Chưa.
Nó khoanh tay xoay mặt sang hướng khác, Hắn không hiểu gì cả.
- Nếu chưa sao cô lại về?
- Đi liền đây!
Chưa kịp bước đi tay đã bị hắn giữ lại, nó cười khẽ rồi lại làm mặt nghiêm túc xoay người nhìn hắn.
- Buông tay ra.
Nó càng nói hắn càng xiết chặt hơn kéo nó lại gần, hắn nhìn thẳng vào mắt nó từ từ nói.
- Xin lỗi! Tôi biết mình không nên giấu cô.... nhưng tôi sợ cô sẽ không chịu nổi.
Mắt nó khẽ giật giật, nó từ tốn trả lời.
- Anh biết tôi hi vọng thế nào mà, dù sẽ rất khó chấp nhận nhưng đó là sự thật, anh làm như vậy là gieo thêm hi vọng rồi lại dập tắt đó anh biết
không?
- Xin lỗi....
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc
dĩ đó của hắn nó lại chẳng thể trách được nữa, đúng là hắn làm vậy cũng
chỉ muốn tốt cho nó và hình như chuyện mong cha mẹ nó còn sống quá đỗi
xa vời chỉ là nó tự lừa dối mình, tự cho mình hi vọng thôi mà.... bây
giờ nó mới nhận ra hình như từ trước đến nay những việc hắn làm đều là
vì nó? Nếu không nhờ Vy quát vào mặt mấy lời ấy chắc nó vẫn còn ngốc
nghếch trách nhầm hắn, nếu không phải nghe được 6 từ ấy nó vẫn chẳng
biết hắn yêu nó, đúng là nó ngây thơ quá không phải cứ nhìn thấy là
đúng, cứ nghe thấy là chắc chắn mà phải như Quân nói dùng đầu để suy
nghĩ.....
- Thôi bỏ qua đi, muốn tôi tha thứ dễ thôi!
Nó ngồi xuống ghế nhịp chân từ tốn, hắn hồi hộp hết sức mắt không rời nó.
- Anh nhắc lại 6 chữ đêm qua đã nói đi.
Sắc mặt hắn co lại, những chuyện của đêm hôm qua hắn làm sao nhớ đây, hôm
qua hắn đã nói gì căn bản hắn chẳng có một chút ấn tượng nào, 6 chữ đó
là 6 chữ gì? Cố vắt óc nhớ lại nhưng chẳng nhớ nổi, nó làm khó hắn rồi.
- Tôi không nhớ!
Hắn đã cố lắm rồi nhưng không nhớ vẫn là không nhớ, nó nhăn nhó nhìn hắn.
- Không nhớ..... không nhớ thì thôi vậy....
Nó đi thẳng ra ngoài không thèm để ý tới hắn nữa, trở về phòng nó úp đầu
xuống gối hét lên bực bội thật nó chỉ muốn nghe lời tỏ tình lúc hắn tỉnh thôi ấy vậy mà hắn chẳng hiểu mô tê gì là sao? Một lát sau lại nghe
tiếng hắn gõ cửa, nó bịt chặt tai lại nhưng người bên ngoài vẫn rất lì
lợm cứ đứng gõ hoài cuối cùng nó đành phải ra mở cửa, vừa mở chưa kịp
thấy hắn nó đã quát.
- Khi nào anh nhớ ra hẳn đến tìm tôi.
Rồi lại đóng xầm cửa lại.
Cốc... cốc... cốc....
Yaaaa nó phát điên lên với hắn mất.
- GÌ?
Nó mở cửa mặt chầm dầm, tức vì mình đã mặt dày nhắc cho hắn nhớ chuyện đó
ấy vậy mà hắn vẫn đần mặt ra, hỏi thử xem có bực có tức không?
- Đổi sang chuyện khác đi?
Lần này hắn chống tay ở cửa phòng trường hợp nó lại nổi điên đóng lại thì
chết, hắn vẫn chưa hỏi rõ ràng mà. Mặc dù đầu đang bốc hỏa nhưng nghe
hắn nói vậy cũng đỡ hơn một phần, nó khoanh tay suy nghĩ lát sau thì
nói.
- Ok.. hôm nay đổi lại anh làm ô sin tôi làm bà chủ.
- Được.
Hắn gật đầu chắc nịt, nó bèn nói thêm.
- Khoan đã, đó chỉ là điều kiện đính kèm thôi điều kiện chính vẫn là 6 chữ ấy, không nhớ thì miễn.
Đẩy thẳng hắn ra ngoài nó gác lại chuyện bực bội ấy sang một bên bây giờ
tranh thủ hưởng một ngày làm bà chủ đi đã, yêu đương gì đấy dời sang hôm khác vậy, hắn không nhớ thì ngày nào cũng làm ô sin cho nó tới nhớ thì
thôi hứ... ai bảo quên gì không quên đi quên cái câu tỏ tình mà nó muốn
nghe nhất làm gì đáng đời lắm chẳng tiếc thương gì đâu.
Hơi ngạc nhiên vì nó lại nói ra câu này, hắn không nghĩ là nó lại nghĩ tới
cái chuyện này, từ khi sinh ra Phạm Khắc Huy đã làm chủ người ta cũng có ngày phải làm ô sin cho nó- một đứa con gái nhí nha nhí nhố, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, thế nên công việc đầu tiên của hắn là......
- Đói rồi! anh xuống làm bữa sáng đi.
Nói xong nó đóng cửa phòng tung tăng vào phòng VSCN.... tắm, vừa tắm vừa
hát hò suốt 30 phút. Hắn tất bật ở dưới bếp làm bữa sáng, nhìn thấy nó
đầu tóc gọn gàng, ăn mặc nữ tính hơn thường ngày rất nhiều làm hắn có
hơi bị choáng. Nó có nhiều hành động, biểu hiện rất khó đỡ và đến vào
những lúc không ngờ tới giống như lúc này đây nó đang ngồi bắt chéo chân hát hò và chụp ảnh, quá sốc, quá ngạc nhiên đến nổi hắn làm rơi luôn cả con dao thái thịt đang cầm trên tay có bao giờ hắn thấy nó chụp ảnh tự
sướng đâu? nó giật mình ngẩng lên nhìn hắn.
- Anh bị gì vậy? tôi đói.......
Hắn thôi không nhìn nó nữa kẻo càng nhìn lại càng chẳng cầm nổi con dao,
một lúc sau bữa sáng cũng hoàn thành, nó nhìn quanh một lượt cười híp
mắt gắp cho nó miếng gà chiên nước mắm.
- Thưởng cho anh!
Rồi bắt đầu ngồi ăn ngon lành, lâu lắm rồi nó mới được ngồi ăn thoải mái
thế này, lâu lắm rồi nó mới thấy lòng vui vẻ trở lại, kể từ hôm nay nó
sẽ sống thật tốt thật vui vẻ chuyện đau lòng đã qua có lẽ nên quên đi,
cha mẹ nó ở trên trời chắc cũng không muốn nó suốt ngày đau buồn như thế đâu. Nó lại gắp thức ăn cho hắn, nghe nói hắn bị xuất huyết dạ dày nhìn hắn gầy đi nó cũng thấy mình có lỗi sao nó cứ làm người khác lo lắng
thôi vậy? tự nhiên nước mắt nó chảy ra........ Hắn nhìn thấy hoảng hốt
rút khăn giấy lau vội, lo lắng nói.
- Đang ăn sao lại khóc?
Nó lắc đầu cười nhẹ.
- Không sao, tại thức ăn ngon quá!
Nghe thấy thế hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nó lúc khóc lúc cười làm hắn chẳng
tài nào nắm bắt được nó rốt cuộc là đang vui hay đang buồn, người ta nói con gái rất khó hiểu hình như đúng là như vậy.
Hắn lại xuống bếp làm ly nước cam cho nó, từ sáng đến giờ không là " Huy ơi tôi muốn ăn kem" thì là " Huy ơi tôi thèm trà sữa", một lúc thì lại "
Huy ơi bật điều hòa" "huy ơi mở tivi"...... nghe cái cụm từ" Huy ơi.."
đầu hắn lại ong cả lên nó là đang chỉnh hắn chứ chuộc lỗi lầm cái gì?
nhưng mà khổ nổi không làm thì không được. Quay trở lại phòng khách đã
thấy nó ngồi cười nắc nẻ.
- Hahahahahahahahaha.......
Trên tivi đang phát chương trình thế giới động vật ấy thế mà chẳng hiểu vì
sao nó lại cười như điên vậy nữa hắn nhăn mặt khó hiểu, nó hôm nay bị gì ấy toàn làm cái điệu bộ khó đỡ thôi.
- Có gì mà cô cười?
Hắn đưa ly nước cam ngồi xuống cạnh nó hỏi, nó nhận lấy vừa cười vừa uống
hậu quả là vừa được hai hớp đã phun ra sạch ho sặc sụa.... chính xác là
nó bị sặc ho đến đỏ cả mặt, hắn vỗ lưng mãi mới hết ho thế nhưng nó vẫn
cứ cười chẳng thể hiểu nổi.
- Rốt cuộc cô bị cái gì mà cười hoài vậy?
Chịu hết nổi hắn hỏi nhưng khi nghe xong mặt hắn đen thui cái tivi cũng bị hắn tắt phụp.
- Mặt anh... haha.... mặt anh giống... haha..... con căng- gu- ru.........hahaha....
Tắt tivi rồi mà nó vẫn cười lăn cười bò khuôn mặt hắn bây giờ rất khó coi nó ý thức được đã chọc giận ai đó bèn tìm cớ lấp liếm.
- Khụ.... tôi làm đổ nước cam ra sàn rồi, anh lau dùm tôi nha sẵn tiện lau luôn căn nhà....
Ho một cái nó nói rồi chuồn mất dép để hắn đầu bốc hỏa phía sau.... mặt
hắn như vậy mà nó nói giống con căng- gu- ru chịu nổi không?
Năm phút sau, hắn đang lau nhà nó từ bếp đi ra đem theo mấy bịt bánh quy,
ngồi xuống ghế sofa nó thư thả bóc từng bịt ra ăn, ăn xong bịt nào nó
đều đứng lên phủi hết vụn bánh xuống sàn miệng lại réo lên với hắn.
- Ở đây dơ
- Vụn bánh này!
- Bẩn quá!
Hắn cứ như vậy lau đi lau lại có một chỗ đến mấy lần, ăn năm sáu bịt cái
bụng nó no căng khiến nó khó chịu vô cùng, cảm giác ở bụng nó cứ muốn
dội lên ngăn lắm nó mới không chạy vào nhà vệ sinh ọe ra hết mấy thứ
trong bụng. Nhìn thấy gương mặt miễn cưỡng của nó hắn đã đoán chắc là có vấn đề rồi, nó lúc sáng đã ăn 2 cái bánh bao, 1 cái đùi gà, 2 bát cơm
chiên, rồi nào là uống trà sữa nào ăn kem bây giờ thêm 5 6 cái bánh quy
có thánh mới chịu nổi. Hắn cười cười đi vào bếp lát sau mang ra 1 ly
nước ép táo bảo.
- Uống đi một lát sẽ đỡ hơn.
Nó hết nhìn Ly nước ép táo rồi lại nhìn hắn, một lát cất tiếng thắc mắc.
- Hết thật không?
Nhận được cái gật đầu nó cầm ly nước ép uống 1 hơi một hết sạch để cái ly
xuống bàn, ngẫm lại hắn nói hết là hết cái gì? Chết rồi chẳng lẽ hắn
nhìn ra nó ham ăn quá nên bị chướng bụng khó tiêu sao... xấu hổ quá đi,
nó vỗ vào đầu một cái đứng lên chạy nhanh về phòng tốt nhất là nên trốn
đi đứng đây thấy hắn cứ nhìn nó tủm tỉm cười nó sợ mình sẽ giết chết hắn mất.
- Á..........
Một tiếng động rất lớn
cùng tiếng hét không hề nhỏ của nó.... tại phòng khách vừa xảy ra một
tai nạn ngoài ý muốn, nạn nhân là nó vì cấm đầu chạy không đề ý rằng sàn nhà mới lau còn ướt và rất trơn nên đã trượt chân té mông đạp xuống sàn đau đến chảy nước mắt. Sau cú té ngã ngoạn mục vừa rồi một người đi
đường đã rủ lòng thương xót mà chìa tay ra đỡ nạn nhân lên nhưng đã bị
nạn nhân gạt phắt đi và tự mình đứng dậy.
Nó lết từng bước về sofa, cái mông đau e ẩm khiến nó vừa ngồi xuống đã nhảy dựng lên.
- Đau quá! Trời ơi hic.. hic...
Hắn thật sự chẳng biết phải nói gì, có thể nói là " anh chỉ biết câm nín
nghe tiếng em khóc..." nó quá hậu đậu mà, sàn nhà trớn thế kia mà chạy
kiểu đó cũng may là mông chạm đất chứ nếu mặt chạm đất chẳng biết đã xảy ra chuyện gì....
- Nằm úp xuống!
Nó nghe lời
hắn nằm úp mặt xuống sofa chỉ ló cái đầu lên, vì nó té bị thương ngay
cái chỗ đó đó nên hắn cũng không biết phải làm sao để chữa trị giúp nó,
chỉ biết kêu nó nằm úp để đừng có đau nữa thôi, chứ bị thương chỗ đó hắn vô phương cứu chữa, chẳng lẽ bây giờ kêu hắn đi xoa mông cho nó, hầy
bậy không thể nào và không thể nào....
- Làm sao đây huhu....
- Cố mà chịu đi.
Buông một câu hờ hững hắn đi ra lau chỗ khác bỏ mặt nó nằm bơ vơ trên sofa
với tư thế lật úp người mặt nhăn nhó, buồn chán, tẻ nhạt vì cứ phải nằm
một chỗ nó bèn nghĩ ra một cách giải tỏa nỗi buồn.
- Huy lấy cho tôi mượn cái laptop của anh đi.
Lát sau Hắn đi ra với cái laptop trên tay.
- Cô lấy làm gì?
- Buồn quá tôi định lên kiếm con vy hay con Linh nói chuyện.
Nhận được cái laptop của hắn nó hí hửng mở facebook lên, biết ngay mà hai
cái chấm xanh xuất hiện ngay đầu danh sách với hai cái tên mà nó nghĩ là sến súa đó là " Nam Vy" và " Tuấn Linh" cùng hai tấm ảnh avatar tình tứ có nghệ thuật của bọn họ, Yêu đương lòe loẹt dễ sợ nó á mà có trở thành bạn gái của hắn rồi nó sẽ không đổi tên facebook là " Huy Nhi" đâu nghe thấy kì cục chết được mà nó sẽ đặt là " H.N" thôi nhìn nó bí ẩn một
chút. Phóng to cái avatar của Vy và Nam nó xăm soi xem giữa Vy và Nam ai chụp ảnh đẹp hơn và sau mọi cố gắng nó đã phát hiện ra một điều thú vị
pm sang cho Vy liền.
Trịnh Nhi: " Vy vớ vẩn ơi!"
Rồi lại đến tấm ảnh của Linh và Tuấn, lần này nó soi xem hai người đó ai
cười đẹp hơn và cuối cùng nó cũng chốt pm sang cho Linh.
Trịnh Nhi: " Hi Linh lùn lé !"
Một tiếng ting vang lên Vy trả lời.
Nam Vy: " Ngon nhỉ? tao vớ vẩn bao giờ?"
Tuấn Linh:" Con kiaaaaa mày nói ai lùn lé hả?"
Nó cười sặc sụa trả lời.
Trịnh Nhi:" Đợi tao tạo nhóm vào tao bình phẩm avatar cho tụi mày"
Thế là một nhóm gồm ba người với cái tên hết sức là dễ thương " Không có
tên" đã được tạo nó là người đầu tiên vào cất tiếng vang.
Trịnh Nhi:" tao mới vừa phát hiện anh Nam trắng hơn con Vy và Tuấn cười đẹp hơn con Linh, miệng con Linh cười méo thấy gớm haha"
Nam Vy:" gì chứ tao trắng hơn.."
Tuấn Linh:" Mày chỉ được cái nói xàm thôi Nhi ạ... mày nghĩ sao tao cười đẹp như thiên thần ấy mà mày bảo méo hả?"
Trịnh Nhi:" thật mà chúng mày tự soi lại cái avatar đi nhé xem chụy nói có đúng không?"
Vy và Linh tự thấy nhột bèn vào tường soi lại cái avatar và phải công nhận rằng nó nói đúng thật thế là hai cô nàng đổi ngay cái tấm khác mới
toanh sau khi soi kĩ càng, xong xui quay trở lại tiếp tục tám chuyện.
Nam Vy:" tao đổi rồi đấy đừng soi nữa nhé con quỷ..."
Trịnh Nhi :" OK!"
Tuấn Linh:" mày còn nói tao cười méo nữa tao đạp mày đó!"
Trịnh Nhi:" Sợ mày quá plè!!"
Nam Vy:" chuyện giữa mày và Huy thế nào rồi?"
Bị hỏi ngay tim đen nó lấp liếm.
Trịnh Nhị:" sao là sao?"
Nam Vy:" Có nói không thì bảo? mày giấu là tao với con Linh sang đó ngay đấy!"
Tuấn Linh:" Ừ đi liền đấy tao kéo cả bọn sang luôn!"
Trịnh Nhi:" Được rồi để tao kể bọn mày manh động quá"
Tuấn Linh:" mau đi"
Trịnh Nhi:" Đêm đó tao vào bar thì thấy anh ta say bí tỉ khó khăn lắm bla
bla..... anh ta kéo tay tao nói nhiều thứ lắm còn nói 6 chữ ấy nữa"
Nam Vy :" chữ gì, hồi hộp quá, hai người cũng tình cảm nhỉ?"
Tuấn Linh:" Nói mau mày"
Trịnh Nhi:" Thì nói là Nhi à.... anh rất yêu em... thế đấy!"
Nam Vy:" thấy chưa tao nói cậu ấy yêu mày mà, mày cũng yêu cậu ấy hai người tiến tới luôn đi"
..............................
Chat một lúc nó ngủ quên lúc nào chẳng hay, Hắn đi tới điều chỉnh điều hòa
rồi đặt tay nó xuống sofa chỉnh lại tư thế ngủ của nó, ngó sang màn hình laptop vẫn còn sáng đèn hắn cầm lên định tắt thì bị dòng chữ nhấp nháy
trên màn hình làm cho khựng lại, mắt giật giật, khóe môi từ từ cong lên.
Trịnh Nhi:" chỉ là nói lúc say thôi mà, sáng nay tao bảo anh ta nhắc lại anh
ta còn chẳng nhớ nữa là.... bực ghê chẳng lẽ tao lại phải đi tỏ tình lại rằng Huy à em cũng yêu anh rất nhiều...."
Hắn đặt máy tính trở lại chỗ cũ, bật tivi lên xem nhưng mà hình như không tập trung vào
cái tivi mà tâm hồn đang treo ngược trên cành cây ấy.
Khi
nó tỉnh lại trời đã tối hẳn, trời hơi nhá nhem, ngó nghiêng không thấy
hắn đâu bèn chạy khắp nhà tìm đi ngang qua cửa phòng hắn thì thấy hắn
đứng nghe điện thoại nó len lén núp vào một góc nghe lén, ai đó cười
nhẹ nhìn cái đầu lấp ló phản chiếu lên tủ kính phía trước.
- Alo, Jelly à cô rãnh không? được vậy lát nữa gặp nhau ở công viên gần công ti.
Mặt nó đen xì trở về phòng, một lát sau nghe tiếng mở cửa từ phòng đối diện nó đi qua đi lại cuối cùng là quyết định ĐI THEO.....
Ngồi trên taxi nó không ngừng thúc giục bác tài xế.
- Nhanh lên bác, đừng để mất dấu.
Nhiều khi nó hồi dữ quá bác bảo lại.
- Cháu làm hơn đi đánh ghen ấy.
- Chứ gì nữa, bác mà làm mất dấu là cháu mất người yêu như chơi đấy.
Nghe câu trả lời tự nhiên của nó bác phì cười lắc đầu, tuổi trẻ bây giờ
chúng nó yêu cuồng nhiệt thật. Xe dừng lại ở công viên, nó trả tiền rồi
nhanh chóng xuống xe đi theo hắn, hắn dừng lại ở một bãi cỏ từ xa nó
trông thấy một trái tim bằng nến xếp dưới đất lung linh lung linh trên
những cành cây gần đó có đủ loại đèn chớp chớp đầy màu sắc mặt nó nhăn
lại hắn hẹn Jelly ra đây tại sao lại bày trí giống như sắp tỏ tình vậy
nè..... chẳng lẽ hắn định tỏ tình với Jelly không xong rồi, nó xông
thẳng đến chỗ hắn bây giờ nó mà không ra đợi Jelly đến là mất người yêu
như chơi, hắn điên hay sao mới tỏ tình với nó đêm hôm qua mà hôm nay lại đổi ý là sao, không xử đẹp tên này nó không cam tâm mà.
- PHẠM KHẮC HUY.
Hắn cười khẽ quay đầu lại gương mặt lại tỏ ra ngạc nhiên.
- Sao cô lại đến đây?
- hừ sợ tôi đến đây phá hỏng kế hoạch tỏ tình của anh chứ gì?
- Sao cô biết tôi định tỏ tình?
Đầu nó nóng lên " giỏi lắm Phạm Khắc Huy anh dám bắt cá hai tay.."
- Với Jelly phải không?
- Ừ!
Hắn thản nhiên trả lời nó càng tức điên lên, nó trừng mắt nhìn hắn.
- Anh yêu cô ta?
- Không hẳn.
- Cái gì không hẳn mà tỏ tình hả?
nó chuyển từ tức thành khó hiểu, tên điên này bị gì vậy?
- Vậy sao lại tỏ tình?
- Vì Jelly đã nói yêu tôi nên tôi nghĩ mình nên sớm đưa ra câu trả lời.
Hừ thì ra là vậy cô ta nhanh tay nhanh chân thật, đáng ghét cô ta nói yêu
thì hắn cũng đồng ý sao, mặc dù không yêu cũng đồng ý ư?
- Mà cô đến đây làm gì về đi tôi bận rồi, cơm tối tôi làm rồi đấy, hôm nay hết hạn ô sin nhé!
Nói xong hắn quay mặt đi vào, vừa đi được năm bước đã nghe tiếng ai đó hét lên.
- ĐÁNG GHÉT, ANH NGHE CHO RÕ ĐÂY TÔI CŨNG YÊU ANH ĐẤY, BÂY GIỜ GIỮA TÔI VÀ CÔ TA ANH CHỌN AI?
Nụ cười trên môi hắn càng rạng rỡ, bước về phía nó hắn cười nói.
- Thật chứ?
- Thật cái gì?
Nó quát lại vào mặt hắn nhưng hắn vẫn cười rất tươi.
- Yêu tôi thật chứ?
- Anh bị điếc à?
Hắn không nói gì ghé sát vào tai nó nói khẽ.
- Sao em không nói Huy à em cũng rất yêu anh... như thế đấy, anh lại thích câu ấy hơn.
Nó đơ người... câu này quen quen.... trời ạ là câu mà lúc trưa nó nói với
Vy và Linh đây mà, hừ hắn dám đọc lén, mặt nó đỏ ửng lên đạp mạnh vào
chân hắn.
- Anh dám lừa tôi!
Nó ngiến răng, hắn nhăn nhó vì nó đạp mạnh quá, kéo tay nó vào trái tim bằng nến mà hắn cất công chuẩn bị.
- Nhắm mắt lại!
Nó chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng nhắm mắt theo, chợt nghe tiếng hắn nói khẽ bên tai.
- Em muốn nghe 6 chữ đúng không... nghe nhé NHI À! ANH RẤT YÊU EM.......
Nó chưa kịp phản ứng gì thì một bờ môi ấm nóng phủ lên môi nó, mắt nó mở to hết cỡ nhìn hắn...... được một lúc hắn dừng lại nói.
- Anh bảo em nhắm mắt mà.
Nó như bị thôi miên nhắm mắt lại ngay hắn lại bắt đầu hôn nó, nó cảm nhận
xung quanh như quay cuồng tim mình đập rất nhanh.... và nó từ đáp lại nụ hôn của hắn bằng những động tác vụng về nhưng lại càng làm cảm xúc
trong hắn như bùng cháy...... trời bỗng đổ cơn mưa, từng hạt mưa nhỏ rơi vào mặt nó và hắn nhưng không ngăn cản nổi nụ hôn mãnh liệt ấy.......
Mãi một lúc sau đến khi nó tưởng chừng như sắp tắt thở hắn mới rời khỏi môi nó, hắn cười thật tươi một nụ cười đẹp mê li, lần thứ hai nó nhìn thấy
nhưng vẫn phải đứng hình, hắn nói.
- Anh mới biết em yêu anh nhiều đến thế đấy!
Câu nói chọc ghẹo của hắn làm nó cuối gầm mặt xuống, bây giờ nó mới thấy
xấu hổ và ngượng chết đi được, đi qua đi lại nó lại là người tỏ tình
trước... trời ơi...
- Ngẩng đầu lên nào!
Hắn
phải nói đến tiếng thứ hai nó mới ngẩng mặt lên, cái mặt ướt đẫm nước
mưa, hắn giơ tay lên rồi bỗng mở ra mới thứ ánh sáng lấp lánh chiếu vào
mặt nó, nhìn vào thứ đó nó há hốc miệng.
- Đẹp quá!
Nó buông một câu khen ngợi, trên tay hắn là một sợi dây chuyền hình trái
tim lấp lánh, bên trong đính chữ " H-N" nhỏ xíu bằng kim cương, hắn đeo
vào cổ cho nó, rồi chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ mình.... hai sợi rất
giống nhau chỉ khác dây đeo một xíu thôi, nó cảm động nói.
- Anh mua khi nào vậy?
- Noel.
- Hả? vậy sao không tặng em?
- Không thích.....
Nó chu mỏ nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười nhón gót hôn hắn một cái, cả hai ôm nhau.