Mọi người và cả cô chủ nhiệm lo lắng đứng ngồi không yên, Vy là đứa lo
nhất sáng dậy đã chẳng thấy nó và Linh đâu, chạy sang lều ba người kia
cũng biến mất nhỏ đã hớt hãi chạy đi tìm cô chủ nhiệm. Ngồi thêm một lúc bóng dáng ba người Linh, Tuấn và Hoàng thấp thoáng sau tán lá tiến lại
chỗ mọi người Vy nhanh chóng chạy lại hỏi han.- Các người đã đi đâu vậy? có biết tôi lo lắm không? Huy và Nhi đâu? sao chỉ có ba người?
Ba người vì mất ngủ cả đêm nên mặt mày phờ phạc, Linh nói.
- Tối qua con Nhi không biết đã đi đâu nên bọn tao đi tìm, hai người họ chưa về sao?
Linh nhìn quanh, tràn đầy vẻ lo lắng, chẳng lẽ Hắn chưa tìm được nó? Vy lắc
đầu, cô giáo chủ nhiệm đi tới hỏi này hỏi kia, đâu đó trong đám có nụ
cười ẩn hiện ngập tràn vui vẻ, mọi người chờ cho đến khi mặt trời lên
cao mới vui mừng vì có dáng người tiếng lại- là Hắn đang cõng nó trên
lưng, thấy nó và Hắn trở về một ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.
- Hai em đã đi đâu, mọi người chờ mãi mà không thấy cứ tưởng hai em xảy ra chuyện gì rồi chứ!
Cô chủ nhiệm bước về phía hai đứa nói, lòng thở phào nhẹ nhỏm, nên hai đứa nó có chuyện gì người chịu trách nhiệm trước tiên chắc chắn là cô.
- Bị lạc, về thôi!
Hắn nói rồi cõng nó lên xe, mọi người trở về sau một ngày đi chơi nhưng không có lấy một sự vui vẻ nào.
Trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi cực độ nó về phòng lăn ra ngủ mê man
không biết trời trăng gì, suốt một đêm không được chợp mắt, còn bị dọa
cho sợ muốn chết, Hắn thấy nó mệt nên không nói gì một mình xuống bếp
chuẩn bị bữa trưa cho nó rồi lại đến công ty vì có cuộc họp gấp.
Toàn bộ cổ đông lớn nhỏ của công ty tụ họp lại, hôm nay chủ tịch về nước nên người dẫn dắt cuộc họp là ông Hiển, ngồi ở vị trí trung tâm ông nhìn
quanh một lượt rồi dừng lại ở Hắn nở một nụ cười nói.
- Vừa qua công ty chúng ta đã tăng lên 22%, đấy là sự nổ lực của tất cả mọi
người , nào hãy vỗ tay cho một việc đáng để chúc mừng này nào!
Tất cả mọi người vỗ tay cả phòng họp đều ngập tràn tiếng cười, cổ đông nào
cũng rất hài lòng về sự phát triển này của công ty, nhất là tài năng của hắn.
- Công lao lớn nhất tôi nghĩ nên dành cho tổng giám đốc trẻ của chúng ta.
Một vị cổ đông nói ai nấy đều gật đầu đồng tình, việc này làm cho ông Hiển
vui lắm không ngờ con trai ông lại có tài như vậy, ông nhìn Hắn tràn đầy tình cảm chỉ là Hắn không hề quan tâm cũng không hề biết.
- Còn một việc tôi muốn thông báo với mọi người, Công ty chúng ta được
mời đến Ý dự buổi hội thảo phát triển ngành thời trang, tôi muốn tiến
cử Khắc Huy đi sang đó dự mọi người thấy thế nào?
Hắn quay sang nhìn cha mình dường như muốn hỏi " sao ông không đi?" Ông Hiển chỉ cười không nói gì, một cổ đông nữ lên tiếng.
- Tôi rất ủng hộ! Mong rằng sau buổi hội thảo công ty chúng ta sẽ có thêm nhiều dự án mới!
- Đúng vậy, cử tổng giám đốc sang thì không có gì phải bàn cãi.
Nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người hắn có muốn không đi cũng không được. Tan họp Hắn được ông Hiền gọi vào phòng làm việc.
- Ngồi đi!
Ông chỉ tay vào ghế đối diện, Hắn ngồi xuống ông nói.
- Chuyến đi này kéo dài khoảng 1 tuần, ngày mai con sẽ cùng Jelly ra sân bay ta đã sắp xếp cả rồi!
- Sao lại có Jelly ở đây nữa!
Nếu là cuộc hội thảo đã được mời đâu cần phải có Jelly, Hắn thắc mắc Ông Hiển điềm nhiên.
- Con quên đây là cuộc hội thảo của ngành thời trang sao? Jelly là tổng giám đốc của C- Miss đương nhiên nó cũng phải dự rồi!
Hắn gật đầu hiểu rõ vấn đề, Ông Hiểu nhìn con trai vui vẻ nhấp ngụm trà.
- Trông con có nhiều thay đổi rồi! Chắc do con bé đấy à?
Trước câu hỏi của ông Hiển Hắn tỏ ra không mấy bận tâm chỉ nhàn nhạt trả lời.
- Không cần ông bận tâm làm gì đâu chủ tịch!
Ngữ điệu nghe ra sự chán ghét, hai từ chủ tịch làm cho khoảng cách của hai
người ngày càng xa, Ông Hiển không buồn vì câu nói đó, mà ngược lại còn
có một chút vui mừng, ít ra câu trả lời này là câu trả lời khách sáo
nhất của hắn dành cho ông rồi, ông vẫn nhìn ra tình cảm máu mủ mà Hắn
chưa hề dứt bỏ, đứa con này không thực sự căm ghét ông nữa rồi chỉ là
cần cho nó thời gian để nó có thể xóa bỏ những hiềm khích giữa ông và nó thôi, không sao ông sẽ chờ.....
- Nếu không còn gì thì tôi về!
Hắn nói xong đứng dậy rời khỏi, ra đến thang máy đầu óc hắn bỗng nhiên xoay xẩm, mọi thứ xung quanh như không có trọng lực bay tứ tung trước mắt
hắn, đầu lại nhói lên hệt như 2 lần trước, tại sao lại như vậy? Đã lâu
rồi Hắn mới đau trở lại và lần này phải mất rất lâu, lâu hơn lần trước
hắn mới trở lại bình thường.... Hắn tự nhủ bản thân đâu có làm việc gì
nặng nhọc, cũng không stress sao cứ hay bị đau đầu, thật là vô lí...
chợt điện thoại trong túi hắn reo lên, là nó gọi.
- " Alo, anh đang ở đâu vậy?"
- Anh đang ở công ty!
- " Về chưa, em chờ anh ăn cơm chung nha!"
- Ừ, anh về ngay!
Tắt máy hắn vội lên xe trở về nhà, những suy nghĩ lúc nãy bị dẹp qua một bên.....
Bước vào trước cửa đã ngửi được mùi thơm, biết chắc nó đang làm món gì đó ở
dưới bếp, bỏ cái cặp làm việc xuống hắn đi thẳng xuống bếp, quả nhiên nó đang ở dưới nghe tiếng động nó quay ra vừa nhìn thấy nó Hắn đã bậc
cười. Mặt mày nó lấm lem hết cả lên, chỗ trắng chỗ đen nhìn như bao
công, Hắn tiến tới nhìn quay thì ra nó đang nhồi bột làm mì tươi và làm
cả bánh gì đó có bột chocolate nên mới như vậy.
- Ngẩng lên nào!
Hắn móc điện thoại ra rồi gọi nó, vừa ngẩng lên nó đã nghe thấy một tiếng tách, mặt nó đỏ bừng lên, Hắn dám chụp lén nó.
- Này! Xóa ngay!
Nó đưa tay giật cái điện thoại hắn càng giơ cao hơn, một tấm ảnh có 1
không 2 thé này làm sao xóa được, nó cứ nhón gót cố giật lại khổ nổi với chiều cao chỉ hơn vai của hắn một tí thì sao giành lại tấm hình được,
thế là nó thất bại, hắn hí hửng chọc ghẹo nó.
- Anh làm ảnh nền nhé!
Nó bặm môi giận dỗi không thèm trả lời, Hắn lại càng thích thú hơn bấm bấm gì đó vào điện thoại một lúc sau điện thoại nó reo lên. Liếc hắn một
cái nó phủi tay mở điện thoại ra xem, đập vào mắt nó là tấm ảnh lúc nãy
mà hắn đã chụp lén kèm theo một lời nhắn " Giờ anh mới biết em trong
hình dạng này rất tuyệt!", đầu nó bốc hỏa quay sang đã chẳng thấy bóng
dáng hắn đâu nữa, biết ngay là chuồn rồi mà, cái tên sao chỗi này thử ở
đây đi nó sẽ băm hắn ra nấu mì luôn.
Sau khi ăn tối xong,
cả hai đi ra xích đu ngồi, cái xích đu này nó mới đòi hắn mua cho mấy
hôm trước, Nó ngồi vào Hắn ở phía sau đẩy. Gió đêm mát mẻ làm nó cảm
thấy thoải mái, trăng hôm nay rất sáng, lại không có mấy che nên có thể
nhìn rõ các vì sao.
- Nhiều sao quá! Bầu trời hôm nay thật đẹp!
Hắn đã ngồi cạnh nó từ bao giờ, có lẽ vì đứng nãy giờ nên mỏi chân, nghe nó nói hắn cũng nhìn lên trời, cả hai chìm vào suy nghĩ riêng của chính
mình, một lúc lâu hắn cất tiếng, giọng nói rất khẽ chỉ chăm chú lắm mới
có thể nghe thấy, giọng nói chứa đựng một nỗi buồn thăm thẳm.
- Lúc 7 tuổi anh đã mất mẹ, đau hơn nữa người khiến bà ấy từ giã coi đời lại chính là cha anh....
Nó ngỡ ngàng trước những gì hắn nói, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.
- Ông ấy vì trót yêu một người đàn bà khác mà lạnh nhạt với mẹ anh, ông
ấy trở về nhà trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu, say rồi thì
mắng nhiếc mẹ anh,có hôm anh nghe bà ấy khóc nức nở, có hôm lại nghe
tiếng thì thầm như van xin của bà..... nhìn thấy mẹ như vậy anh đau lắm!
Cảm nhận được bàn tay đang run rẫy của hắn nó đưa tay nắm lấy như giúp hắn xoa dịu lại nỗi đau.
- Một hôm đi học về, anh lên phòng gọi mãi mẹ không ra mở cửa, anh đưa
tay lên đẩy cửa bước vào.... em biết không, trước mắt anh là hình
ảnh.... bà ấy... treo cổ....
Những từ ấy hắn khó khăn lắm
mới có thể nói ra, gương mặt hắn lúc này làm nó xót xa chẳng còn cái vẻ
kiêu ngạo tự tin ngất trời hay vẻ lãnh đạm thường ngày nữa, trông hắn
lúc này cũng như nó đều yếu đuối cả. Phải rồi, ai cũng có lúc yếu lòng,
ai cũng có nỗi đau giấu kín trong lòng không muốn cho ai biết... và đến
lúc khi đúng thời cơ nỗi đau ấy sẽ được dịp trỗi dậy đánh gục cả sự mạnh mẽ thường ngày chúng ta vẫn cố tạo nên. Hắn mạnh mẽ lâu rồi, chịu đựng
cũng lâu rồi hôm nay hãy cho nó cùng chịu với, nỗi đau mà người nó yêu
thương phải gánh sao nặng nề quá... Bấy lâu nay người cho nó niềm tin,
người luôn dang tay ra che chở bảo vệ nó là hắn, bấy lâu nay nó đã ích
kĩ chỉ biết nhận từ hắn mà không biết rằng nỗi đau hắn phải chịu còn hơn cả nó, hắn đã chịu những 10 năm.......
- Đừng nghĩ nữa nhé.... qua rồi!
Nó dang tay ôm chặt hắn, vỗ nhẹ vào bờ vai ấy, bờ vai nó đã luôn dựa vào những lúc mình yếu lòng nhất.
Đến khi cảm xúc hắn đã ổn định, nó buông tay ra, Hắn cười nhẹ nói với nó.
- Mai anh phải đi công tác ở Ý rồi!
- Ý! Anh sang đó làm gì? Không, em không cho anh đi đâu.....
Nó lắc đầu kịch liệt, đất nước đó là nỗi ám ảnh của nó đất nước mà cha mẹ nó đã đến và không thể về, nó không muốn hắn đi.
- Tuần sau anh sẽ về mà!
- Không, em không muốn anh đi đâu...
Mặt nó mếu máo như sắp khóc, nó rất sợ một lần là quá đủ rồi, nó không muốn hắn đi còn mình ở nhà thấp thỏm lo âu suốt một tuần dài đăng đẵng, nó
chỉ còn mỗi hắn thôi. Như biết được nó lo lắng điều gì Hắn đưa tay ôm
lấy vai nó trấn an.
- Anh hứa sẽ trở về bên em!
Mặc dù hắn đã hứa nhưng nó vẫn không an tâm, nhưng cũng đành để hắn đi, nó chỉ biết dặn dò và bắt hắn hứa.
- Được, nhưng sang đó anh phải gửi hình sang cho em, cách một giờ phải
gửi một tấm, tối phải lên nói chuyện với em. Và hứa trở về đúng hẹn tuần sau là kĩ niệm 6 tháng hai đứa mình quen nhau đấy, em chờ anh!
- Ừ, anh hứa!
- Móc tay, ai thất hứa làm con cún!
Hắn cười đưa ngón út lên móc tay với nó rồi cả hai cười hì hì.
Sáng, nó phụ hắn xách hành lí ra xe, dọc đường đến sân bay nó cứ đòi Hắn ở
nhà không muốn cho hắn đi nhưng mà sự mè nheo của nó là vô tác dụng. Đến sân bay, nó trố mắt nhìn Jelly tay xách nách mang cả đống hành lí bên
cạnh còn có 1 chàng trai khá trẻ, nó giật giật áo hắn hỏi.
- Jelly ở đây làm gì vậy?
- Công tác, cô ấy sang Ý cùng với anh!
- CÁI GÌ?
Nó hét lên, Hắn nhăn mặt bịt miệng nó lại vì mọi người xung quanh đã đổ
dồn mắt về phía hai đứa, nó kéo tay hắn ra khỏi miệng cất tiếng hỏi.
- Sao bây giờ anh mới nói? Anh định giấu em đi hẹn hò với cô ta phải không?
-Làm gì có chuyện đó, em đừng nghĩ bậy. - Hắn nhăn nhó.
- Không có, anh nói không có thì em tin à? không có công tác gì hết theo em về!
Nó kéo tay Hắn định ra thẳng xe về, Hắn vội giữ tay nó lại nói.
- Anh không phải loại người đó em biết mà!
Jelly thấy Hắn và nó kẻ níu người giật bèn đi tới.
- Tới giờ rồi vào thôi!
Trước câu nói của Jelly Nó buông tay hắn ra thở dài nói.
- Hai người vào trong đi, cô nhớ đừng có quyến rũ bạn trai tôi đó!
Nó quay sang vừa nói vừa cười với Jelly, nãy giờ nó chỉ đùa với hắn một
chút thôi, nó không phải đứa trẻ con như thế, Jelly nghe nó nói thì cười phá lên.
- Nếu quyến rũ được thì bây giờ cô không phải bạn gái của Huy đâu.
- Cô nhớ nhắc anh ấy ăn uống đúng giờ giúp tôi nhé!
Jelly gật đầu vẫy tay tạm biệt với nó rồi kéo hành lí vào trong, Nó không quyến luyến nữa mà đẩy hắn đi miệng hối thúc.
- Đi mau đi trễ bây giờ!
Hắn nhìn nó thật lâu như thu vào trong mắt rồi mới cất bước vào trong, nó
vẫy tay cho tới khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, quay mặt đi một
giọt nước mắt khẽ rơi, nó vẫn rất sợ điều đó lại xảy ra, chấp tay lại nó cầu nguyện chúa sẽ phù hộ cho người nó yêu thương.
Chuyến công tác của hắn kéo dài những một tuần, nó ở nhà một mình buồn chán
nên dọn đồ sang nhà Vy ở, hằng ngày đi học cùng Vy, thi xong rồi nên
tuần này bọn nó chỉ đến lớp chơi cho vui thôi. Hôm nay là ngày thứ năm
rồi, nó nhớ hắn lắm cũng may nó bắt hắn cứ một giờ phải gửi hình cho nó
nên cũng đỡ nhớ hơn, điện thoại nó lại reo, mở ra xem là dòng tin nhắn
của hắn cùng với 1 tấm hình nhìn mặt hắn làm nó muốn bay sang Ý ngay lập tức luôn ấy! nó mở tin nhắn soạn vài chữ và chọn một bức ảnh vừa chụp
gửi sang cho hắn.
tin.. tin...
Hắn đang dự hội thảo thì điện thoại trong túi reo lên, mở ra xem " Nhớ anh!" cùng một
bức ảnh chu mo cực đáng yêu, hắn khẽ cười, Jelly nhìn sang cũng cười
nói.
- Hai người mùi mẫn quá!
Dự xong hội
thảo, Jelly và Hắn ghé vào một nhà hàng gần đó dùng bữa và cùng bàn luận về dự thảo thứ 5 mà Ông hoàng của ngành thời trang
Karl
Lagerfeld vừa đề xuất, ông đã có nhiều sáng kiến hay, Hắn vô cùng ngưỡng mộ tài năng kinh doanh bậc thầy của ông, chuyến đi này quả thật không
tệ, còn đến 2 dự thảo nữa chắc chắn Hắn sẽ học hỏi thêm nhiều điều. Đang ăn đầu hắn lại tiếp tục nhói lên, cơn đau khiến trán hắn lấm tấm mồ
hôi, Jelly ngẩng lên thấy sắc mặt đó của hắn thì lo lắng hỏi.- Anh làm sao vậy? Sắc mặt anh kém quá!
-Không sao.
Hắn đưa tay lên, lắc đầu nói, cơn đau này cứ mấy ngày lại lặp lại, Hắn thắc mắc không biết bản thân đang bị gì. Một lúc sau sắc mặt hắn trở lại
bình thường Jelly cũng an tâm, dùng bữa xong cả hai trở về khách sạn
chuẩn bị cho buổi dự thảo ngày mai. Hắn tắm rửa xong, mở laptop lên, gọi điện sang cho nó, ít phút sau nó bắt máy trên màn hình xuất hiện gương
mặt bầu bĩnh của nó, vừa thấy hắn nó đã ríu rít, kể đủ thứ.
-" Chiều nay anh ăn gì? chiều nay em học nấu được nhiều món từ mẹ Linh lắm nhé, khi nào anh về em trổ tài nấu cho anh ăn!"
- Có ăn được không? anh sợ lắm!
Hắn buông một câu trêu chọc nó, từ trong màn hình nó lườm hắn muốn cháy cả laptop nói.
- "Chưa ăn đã kiếm chuyện em rồi đấy, anh về thì biết tay em!" - Nó đưa nắm đấm hâm dọa.
- Em dám dọa anh nữa đấy!
- " Chứ sao, chẳng lẽ sợ anh. Mà Huy này, hôm anh về em nấu một bàn ăn
thịnh soạn hai đứa mình làm kĩ niệm 6 tháng quen nhau luôn nha!"
- Ừ, 6h tối anh về đến!
Hai người nói chuyện đến tận nửa đêm, nó nói chuyện rồi ngủ gật luôn hắn ở
bên này nhìn thấy mà lắc đầu, ngủ như thế sáng mai sẽ rất mỏi, cô người
yêu này chỉ làm cho hắn lo lắng thôi.
Thế là hắn thức làm
việc suốt đêm nói đúng hơn là ngồi canh chừng nó suốt đêm, nhiều lúc đầu nó nghiêng nghiêng suýt ngã xuống đất lúc đấy tim hắn muốn rớt ra ngoài vậy đó.
Sáng dậy, đầu, vai... khắp người đều đau nhức nó
ngẩng lên đầu tóc bù xù, giật mình vì tiếng cười phát ra từ cái laptop,
trời ơi... sao hắn chưa tắt webcam chứ xấu hổ quá đi.
- Không cần che mặt, anh ngắm suốt đêm rồi!
- " Đồ đáng ghét! Ai cho anh nhìn lén em ngủ hả?"
Hắn nhấp một ngụm cà phê nhún vai.
- Là em tự cho anh ngắm mà!
- " Không nói với anh nữa, bye bye!"
Nó vẫy tay rồi tắt luôn vùng vằng vào nhà tắm. Hắn cười cười gấp chiếc
laptop lại rời khỏi khách sạn, chiều mới đến buổi dự thảo hắn tranh thủ
đi vài vòng thành phố mua cái gì đó cho nó. Đi ngang qua cửa hàng bán
giày lớn hắn chần chuồi cũng đẩy cửa bước vào, Hắn để ý thấy nó rất
thích sưu tập giày, ở nhà nó có hẳn một ngăn chủ chất đầy giày với đủ
màu sắc họa tiết đẹp mắt. Nhìn quanh một lượt, Hắn bỗng dừng lại ở một
đôi giày màu tím nhạt, họa tiết đơn giản thu hút sự chú ý của hắn ngắm
nghía hồi lâu hắn quyết định lấy đôi này.
Trở về khách sạn cất đôi giày ngay ngắn vào hành lí, mai hắn sẽ tặng cho nó chắc chắn nó sẽ rất vui.
Thay đồ xong hắn bắt xe đến đón Jelly cùng đến dự hội thảo, dọc đường Jelly và Hắn bàn bạc khá nhiều ý tưởng hay ho.
Bỗng hắn có dấu hiệu bất thường, sắc mặt trắng bệt, trán lại túa mồ hôi, một cơn đau dữ dội kéo đến, hắn đã cố kìm chế nhưng không thể, Jelly ở bên
cạnh hoảng hốt.
- Anh lại đau đầu nữa à?
Hắn
ôm đầu, cắn chặt môi cố gắng chịu đựng, cơn đau này không giống như
những cơn đau trước đến rồi đi mà cứ dai dẳng làm đầu hắn muốn nổ tung.
- Mau cho xe tới bệnh viện!
Vội hối thúc tài xế, Hắn cứ ôm đầu mãi và như chịu khôngnooir nữa mà ngất
đi, Jelly hoảng sợ không biết phải làm sao chỉ biết hét lên.
- Tài xế anh lên một chút đi bạn tôi ngất rồi!
Chiếc taxi phóng thật nhanh trên đường, đến bệnh viện Jelly vội vã chạy vào tìm bác sĩ, các bác sĩ chạy ra.
Hắn được đưa đến phòng khám đặc biệt, Jelly ngồi bên ngoài lòng không khỏi
lo lắng, đã hơn 1 tiếng rồi vẫn không thấy bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu. Một tiếng ting... cánh cửa mở ra Jelly vội chạy lại hỏi han.
- Sao rồi bác sĩ?
- Bạn cô đang hôn mê hai ngày sau mới có thể tỉnh lại, cô sang phòng tôi đi!
Jelly vội đi theo bác sĩ, khi đã ngồi ngay ngắn bác sĩ đưa ra một phong bì nói.
- Đây là bệnh án của bệnh nhân!
Jelly đưa tay nhận lấy từ từ mở ra, cô ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình,
dòng chữ ngay ngắn phía dưới bức hình chụp não, bác sĩ từ tốn.
- Cậu ta có một khối u ở não, tuy không phải là khối u ác tính nhưng vì
là khối u ở não nên không thể xem thường, tốt nhất nên khuyên bạn cô sớm phẫu thuật!
- Vậy có nguy hiểm gì không bác sĩ?
Tay Jelly run run đặt tấm ảnh chụp xuống hỏi vị bác sĩ già.
- Nếu bây giờ phẫu thuật tỉ lệ thành công là 70% để càng lâu càng nguy hiểm.
Rời khỏi phòng của vị bác sĩ Jelly đi sang phòng bệnh của hắn, đặt hồ
sơ bệnh án xuống bàn cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, nhìn hắn nằm
trên giường sắc mặt nhợt nhạt cô cũng đau lòng, đâu đó có tiếng chuông
điện thoại đang reo lên, Jelly nhìn sang bàn bên cạnh là điện thoại của
hắn người gọi không ai khác chính là nó, cô không biết có nên nhấc máy
hay không, nếu nhấc máy nó hỏi hắn đâu thì cô phải trả lời thế nào...
thế là Jelly quyết định không nhấc máy, điện thoại cứ reo 2 lần 3 lần... 5 lần... và rồi không reo nữa.
Tối đó Jelly ở lại bệnh
viện. Đến sáng hắn vẫn chưa tỉnh, cô tranh thủ về khách sạn thay đồ rồi
mua một ít cháo để khi hắn tỉnh lại còn có mà ăn.
Khi Jelly quay trở lại đã hơn 11h trưa, cô đẩy cửa phòng bước vào đã thấy Hắn
đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lòng đường , hồ sơ bệnh án đã được mở ra tất cả nằm rãi rác trên bàn, cô đặt chỗ cháo xuống nói khẽ.
- Anh tỉnh lâu chưa? Có đói không tôi mua ít cháo rồi đấy!
Hắn im lặng, Jelly thở dài.
- Đã xem rồi đúng không?
Một tiếng ừ nhỏ của hắn truyền đến tai Jelly, cô bước đến đứng bên cạnh hắn, im lặng một lúc lâu mới nói.
- Phẫu thuật đi Huy tỉ lệ đến 70% đấy!
Tiếng Hắn nhẹ bẫng.
- Chưa đến lúc!
- Còn chưa đến lúc gì nữa, anh định chờ đến khi nào, bác sĩ nói tỉ lệ càng ngày sẽ càng giảm đấy! Nghe tôi đi!
Jelly nói một hơi, cô thật không hiểu hắn nói chưa đến lúc là đến lúc nào, chờ đến lúc chết hay sao..
- tỉ lệ cao thật đấy nhưng cô không thấy à nếu thất bại tôi sẽ phải mất hết trí nhớ. Hiểu Nhi cần tôi!
- Nhi sẽ hiểu cho anh mà!
Hắn lắc đầu, nó hiểu nhưng nó sẽ không chịu nổi, hắn không muốn làm nó lo
lắng, lỡ như thất bại đồng nghĩa với việc Hắn phải quên nó, điều đó là
điều hắn rất lo sợ.
- Vậy anh chết rồi cô ấy vui à!
- Tôi chưa an tâm, hãy để tôi làm cho cô ấy mạnh mẽ hơn đã!
Jelly không biết nên nói gì nữa đành im lặng.
Nó bất bật chuẩn bị tất cả các món ăn cho bữa tiệc kĩ niệm tối nay, nhưng
lòng vẫn cứ có gì đó lo lắng lắm hôm qua nó gọi điện hắn không nhấc máy
hôm nay cũng không thấy gọi lại, nhưng rồi nó gạt bỏ hết mấy suy nghĩ vớ vẩn có lẽ hắn đã lên máy bay. Bày biện tất cả ra bàn nó nhìn đồng hồ đã 5h rồi một chút nữa thôi nó sẽ gặp hắn rồi, tâm trạng vẻ nó lên phòng
thay đồ chuẩn bị.
Tất cả xong xui nó xuống bàn ngồi
chờ..... đồng hồ đã nhích sang số sau, nó bèn cầm điện thoại lên gọi cho hắn, có tiếng chuông reo nhưng reo mãi vẫn không ai nhấc máy, nó tắt
máy tự nhủ có lẽ hắn đang lái xe và tiếp tục chờ. Cứ thế thời gian dài
đằng đẵng trôi qua hết số sáu và chuyển sang số bảy, nó lại gọi, gọi mãi vẫn là tiếng chuông khô khốc......
- Nghe máy đi! Anh để Hiểu Nhi gọi mãi à!
Nhìn điện thoại trên bàn cứ reo mãi mà hắn vẫn đứng đó Jelly bực bội nói nhưng hắn chỉ trả lời.
- Tôi không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào!
- Anh đấy chẳng lẽ không biết nói câu gì đấy để Hiểu Nhi không phải chờ sao?
Hắn im lặng, Jelly bực bội đi ra ngoài luôn. Ở Việt Nam giờ này chắc cũng
đã hơn chín giờ tối rồi, Hắn đã thất hứa, đã trễ hẹn với nó chỉ mong là
tắc kè ngốc ấy đừng chờ, hắn không muốn trở về để nó nhìn thấy gương mặt khó coi này của mình.