Dìu nó vào trong nhà, Hắn với tay bật đèn mọi thứ trong phút chốc sáng
rực lên và rõ dần, nó cứ lèm bèm câu gì đó mãi mà Hắn không nghe được,
dìu nó lên cầu thang đột nhiên nó đẩy mạnh hắn ra cả người lảo đảo rồi
ngã xuống sàn còn Hắn chỉ đứng không vững mà lùi vài bước, thấy nó ngã
Hắn vội bước tới định đỡ thì nó hét toán lên.- Đừng lại gần tôi!
Một tay chống xuống đất nó tự mình loạng choạng đứng dậy nhưng vừa đứng dậy được lại ngã xuống trong hơi men nó vẫn cảm nhận được nỗi đau như cắt
da cắt thịt không biết rằng đau do bị ngã hay đau vì lí do khác.
Nhìn thấy nó như vậy tim Hắn cứ nhói lên, mặc kệ nó có đẩy ra Hắn vẫn tiến
đến đỡ nó dậy, lần này nó không đẩy Hắn ra mà vịn chắt lấy cánh tay Hắn
đưa lên cắn một cái thật mạnh, nhìn thấy khuôn mặt Hắn nhăn lại nó hả hê lắm....
- Anh đau không? Haha.... Anh đau không?
Bỏ cánh tay Hắn xuống nó hỏi, Hắn chỉ biết im lặng nhìn nó bởi Hắn không
biết phải nói gì khi chính mình lại gây ra cho nó một vết thương lòng
lớn như vậy. Hắn càng im nó càng tức giận, dẫu nó say nhưng thật sự rất
tỉnh, ngay lúc này không hiểu sao nó lại tỉnh hơn bao giờ hết.
- Nói đi... anh nói cho tôi biết anh có đau không?
Lắc mạnh người Hắn nó cố gắng tìm cho mình một câu trả lời.
- Không đau.
Cái lắc đầu của Hắn làm nó cười lớn, một nụ cười chua chát làm sao, Hắn
không đau nhưng nó đau, nó đã chọn cách tin tưởng Hắn trước hàng loạt
tin nhắn vô danh kia, nó tin rằng đó chỉ là hiểu lầm hoặc có thể là cái
bẫy phá hoại của ai đó nhưng sự tin tưởng của nó nhận lại được gì, chỉ
là một sự thật đau lòng mà thôi, tình yêu không đủ lớn hay vì lí do gì
Hắn lại đối xử với nó như thế. Vỗ mạnh vào lồng ngực nhiều cái liên tiếp nó nhìn thẳng mắt Hắn nói.
- Đúng người có trái tim sắt đá như anh thì làm sao biết đau.... nhưng anh biết không? Ở chỗ này của tôi rất đau......
Nó đặt tay ở nơi ngực trái, giọng nói như nghẹn ứ nơi cổ họng, còn cách
nào tàn nhẫn hơn không? tại sao không nói cho nó biết Hắn đã yêu Jelly
như vậy sẽ không đau bằng tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ thân mật
trước mặt mình, ai yêu sẽ hiểu cái cảm giác đó chẳng dễ chịu chút
nào......
Thấy nó như vậy Hắn đau lòng lắm, hình như Hắn
sai rồi, người Hắn cần phải bảo vệ là nó thế sao bây giờ người làm nó
tổn thương lại chính là Hắn thế này. Người con gái này đã chịu quá nhiều đau khổ rồi cớ sao Hắn lại không suy nghĩ mà chọn cách đó, cái cách mà
làm cả hai cùng đau, cái cách mà giết chết tình yêu của hai người.
- Em say rồi về phòng nghỉ thôi!
Không muốn để nó suy nghĩ vớ vẩn thêm nữa, Hắn đỡ nó về phòng mặc cho nó vùng vẫy.
- Làm gì vậy?..... tôi.. không đi.... anh tránh ra... tôi bảo.. anh tránh ra mà.... hức.. hức... sao anh lại đối xử... với tôi như vậy?
Nó cứ thế vùng vẫy rồi khóc ngon lành, biết cứ như thế này tới mai cũng
không đưa được nó về phòng, Hắn bèn cuối xuống bế nó lên, nó dụi đầu vào ngực áo Hắn nấc lên từng tiếng yếu ớt, bao nhiêu uất ức tủi hờn cứ thế
tuôn ra thành nước mắt. Đặt nó xuống giường chưa kịp buông tay ra nó đã
nhào đến ôm chặt lấy Hắn, định đẩy nó ra nhưng rồi Hắn lại không kiềm
chế được tình cảm của bản thân mình mà cũng đưa tay ôm chặt lấy nó, thời gian cứ thế trôi qua......
- Anh còn yêu em chứ?
Trong không gian im ắng giọng nói nhỏ xíu ấy cất lên mang theo cả sự hồ nghi, hi vọng và tình yêu.... Bàn tay đang ôm nó bỗng run lên, trả lời thế
nào đây? Nếu nói có và giải thích thì Nó và Hắn sẽ trở về như trước đây
nhưng những lời nói của bác sĩ đêm hôm qua đã nhắc nhở Hắn...
" Vị bác sĩ ngồi nhìn chăm chú bức ảnh chụp não mà Hắn vừa thực hiện, một lúc lâu thì lắc đầu nhìn Hắn bảo.
- Cháu đã biết về bệnh tình của mình rồi đúng không?
Hắn gật đầu, bác sĩ này tầm khoảng hơn 40 tuổi là bác sĩ chuyên khám
bệnh cho gia đình Hắn, ông cũng đang điều trị bệnh tim cho cha Hắn, nhận được cái gật đầu ấy ông có vẻ ngạc nhiên.
- Nếu đã biết rồi vậy tại sao trước đây cháu không chịu phẫu thuật?
- Có việc riêng nên cháu chưa thể phẫu thuật được.
- Việc riêng gì mà quan trọng hơn cả tính mạng thế? cơ hội lên đến 70% lại không phẫu thuật, cháu đừng đùa giỡn với tính mạng của bản thân
chứ, nếu ông Hiển mà biết chỉ có nước lên cơn đau tim chết mất.
Bác sĩ nói với vẻ khá tức giận, ông là bạn của ba Hắn từ nhỏ Hắn bị
bệnh gì đều do một tay ông khám chữa đến hết thì thôi, ông không có con
nên luôn xem Hắn như con trai, bây giờ biết được Hắn bệnh thế này ông
rất đau lòng.
- Bác đừng nói cho cha cháu biết!
- Đã đến nước nào rồi mà còn giấu ông ấy, cháu có biết khối u trong đầu cháu đang phát triển theo hướng xấu đi ngày một nhanh không? tỉ lệ đã
giảm xuống 60% rồi, nếu cứ kéo dài cháu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn thở một cách khó nhọc, sao lại nhanh đến thế??"
Dòng hồi tưởng ngưng lại, Hắn nhìn cô gái ở trong lòng mình mà đau đớn trả lời.
- Xin lỗi em!
Nước mắt nó lại lăn dài câu xin lỗi này làm nó ngạt thở vô cùng, câu nói như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim nó.... buông tay ra khỏi người
Hắn nó nằm xuống xoay người vào trong, ngay lúc này nó muốn ngủ một giấc để quên đi tất cả. Rượu cứ từ từ ngấm vào khiến nó mơ hồ mí mắt cụp
xuống, nơi khóe mắt còn vương những giọt nước trong suốt.
Hắn bước ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại, trở về phòng, Hắn không bật đèn
lần mò đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao mênh mông phía
trước.... cuộc đời vốn dĩ thật vô thường, những tưởng đã có được hạnh
phúc nào ngờ trong phút chốc tất cả tan biến như chưa từng tồn
tại.......
Sáng sớm Hắn đã dậy nấu bữa sáng cho nó vì sợ nó đói, cả ngày hôm qua nó chẳng ăn gì lại uống rượu nhiều như vậy, dọn
xong xui Hắn nhìn lên trên tầng lầu, đã trễ vậy rồi mà nó vẫn chưa thức, lo lắng Hắn bèn lên phòng kêu nó.
Mở cửa bước vào, cả
căn phòng im ắng lạ thường, theo lẽ nó phải nằm trên giường nhưng giường lại trống trãi, chẳng thấy bóng dáng của nó đâu cả, Hắn chạy vội vào
phòng tắm cũng không thấy, nó đã đi đâu? Chợt Hắn phát hiện có một tờ
giấy đặt ngay ngắn trên bàn, cầm tờ giấy lên, mọi thứ xung quanh lắng
đọng lại.....
" Huy à! Đừng đi tìm em.... tâm trạng của em
lúc này rất rối! Hãy để cho em và cả anh nữa có thời gian suy nghĩ lại
những chuyện đã qua. Khi nào em cảm thấy tâm trạng đã ổn định lại em sẽ
gặp anh giải quyết hết tất cả!"
Tấm giấy nhỏ chỉ vỏn vẹn
vài dòng, đặt tờ giấy lại trên bàn, Hắn thả người xuống giường nơi vẫn
còn mùi hương thoang thoảng đâu đó của nó, mùi hương trên người nó rất
dễ chịu vì chúng đều là hương liệu thiên nhiên do nó tự làm ra... nó
chẳng bao giờ sử dụng nước hoa nên mùi hương này là độc nhất vô nhị chỉ
thuộc về mình nó thôi.
Tiếng Linh oang oang cả một góc sân, nó quay sang nhìn con bạn đang nhễ nhại
mồ hôi chắc tại trời nắng chang chang mà chạy vòng vòng tìm nó nên mới
như vậy, kéo con bạn ngồi xuống bên cạnh.
- Có việc gì sao lại tìm tao gấp thế?
- Không thấy mày tao không yên tâm!
Linh điềm nhiên trả lời, Nhỏ nhớ đến hôm nó xách balo sang nhà nhỏ với
gương mặt không một chút cảm xúc làm nhỏ sợ biết nhường nào, nhỏ có hỏi
nhưng nó chỉ lắc đầu không nói, kể từ ngày hôm đó nó đều rất ít khi cười hay nói đùa như ngày xưa mà chỉ ngồi một mình trầm ngâm, nhiều khi gọi
nó mấy tiếng nó mới giật mình trả lời. Linh cũng rất thắc mắc, có lần
gọi Vy sang chơi để Vy tìm hiểu xem nó đã gặp phải chuyện gì nhưng vẫn
không thể tìm ra đáp án.
- Hôm nay không thấy con Vy sang chơi! - Nó hỏi Linh.
- Nó và anh Nam sang nhà Huy rồi, nghe nói có việc.
Linh lén nhìn phản ứng của nó, khi nhắc đến cái tên ấy gương mặt nó trông buồn hẳn, bây giờ Linh dám chắc nó như vậy là vì hắn.
- Thôi tao ra ngoài một chút!
Nó đứng lên tiến ra cổng, Linh nói với theo.
- Đi cẩn thận!
Tay nó giơ lên vẫy vẫy ý nói yên tâm với Linh, bóng dáng nó khuất sau cánh cửa.
Tại nhà thờ.
Mọi người tụ họp về đây khá đông đủ, hôm nay là lễ đính hôn cũng như lễ
cưới của Quân và Mỹ Linh. Hai đấng phụ mẫu đứng chào đón quan khách mà
mặc mài hớn hở có lẽ họ đã chờ ngày này khá lâu rồi.
Ai nấy đều vào chỗ ngồi ngay ngắn nói chuyện rôm rả chủ yếu là bàn về hai nhân vật chính ngày hôm nay. Quân đứng ở cuối lối đi, tiếng nhạc nổi lên,
mấy cô phù dâu và phù rễ nhí đi trước tung bông tung kim tuyến lên khắp
cả lối đi, mọi người vỗ tay cười tươi nhìn về phía cô dâu, Mỹ Linh mặc
chiếc váy cưới màu trắng khoát tay cha mình tiến vào trong, trên môi cô là nụ cười rạng rỡ, chỉ một chút nữa thôi cô sẽ là vợ Quân, chỉ một
chút nữa thôi người con trai ấy sẽ thuộc về cô mãi mãi.
Khi đã đứng trước mặt Tường Quân, cha cô đặt tay cô vào tay cậu dặn dò.
- Hôm nay ta giao Mỹ Linh cho con, mong con sẽ luôn yêu thương đứa con
gái bướng bỉnh này của ta. Ta chúc hai đứa hạnh phúc bên nhau đến cuối
đời.
Mỹ Linh xúc động nhìn cha mình, ôm ông một cái bày tỏ
tình cảm. Ông trở về chỗ ngồi, Mỹ Linh nhìn sang Quân mỉm cười hạnh
phúc, đức cha hỏi.
- Phan Mỹ Linh, con có đồng ý lấy chàng
trai làm chồng không? Dù sau này có đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay
khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm
sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này không?
Mỹ Linh trả lời ngay lập tức.
- Con đồng ý!
Đức cha nhìn sang Quân cất tiếng.
-Đỗ Tường Quân, con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ không? Dù sau này có
đau khổ hay hạnh phúc, có ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn,
con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này
không?
Không gian im lặng theo Quân, gương mặt cậu cứ nhìn
về phía trước không cảm xúc, đã một phút trôi qua cậu vẫn im như vậy,
bên dưới bắt đầu có tiếng xì xầm, Mỹ Linh lo sợ khẽ lắc cánh tay cậu,
Đức cha hỏi lại.
- Con có đồng ý không?
Quân
nhìn về phía Cha mẹ đang ngồi ở phía dưới với gương mặt bất đắc dĩ rồi
lại nhìn Mỹ Linh, cậu từ từ gỡ những ngón tay của cô ra.
- Xin lỗi anh không thể lấy em!
Cậu xoay người bước đi, cả kháng phòng nháo nhào lên, Ông Tường đứng chắn ngang ngăn Quân lại.
- Đi vào cho ta, hôm nay con phải lấy Mỹ Linh!
- Cha đừng ép con, con nói không thể lấy là không thể.
Né người sang một bên cậu bước nhanh ra khỏi lễ đường tiếng ông Tường quát vọng lên từ phía sau.
- Mày đứng lại đó, thằng con bất hiếu..... trời ơi!!
Mẹ Quân thấy ông quá giận lên cơn đột quỵ thì chết mất bèn chạy đến đỡ ông.
Mỹ Linh đứng chết lặng tại chỗ, mọi thứ ồn ào xung quanh ù đi trong tai
cô, xoay người cô bước từng bước ra khỏi đó, mỗi bước đều nặng trĩu như
đeo gông, cô không khóc gương mặt bình thản đến lạ.
Cha mẹ cô chạy đến.
- Con đi đâu vậy Linh?
Gỡ bàn tay của mẹ ra cô vùng chạy đi thật nhanh, cô không muốn ở đây một
phút một giây nào nữa quả thật tàn nhẫn, Quân thật tàn nhẫn với cô, tại
sao đến ngày hôm nay anh mới nói rằng không thể lấy cô để cô mất mặt
trước bao nhiêu người thế này...... cô cứ chạy, chẳng biết mình chạy về
đâu.
Nam và Vy ấn chuông cửa mãi chẳng thấy Hắn ra mở cửa, trời thì nắng chói chang cuối cùng Nam đành tự mở cửa vào trong.
Bước đến phòng khách, hai người hốt hoảng vội chạy về phía Hắn, khi hai
người bước vào đã thấy Hắn nằm bất tỉnh dưới sàn, Nam vỗ nhẹ vào má Hắn.
- Huy, Huy tỉnh lại đi? Em sao vậy?
- Không được mau đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay!
Vy nói vội giúp Nam đỡ Hắn ra xe, Nam đưa Hắn đến thẳng bác sĩ Minh bạn
của ba Hắn. Cả hai ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ, ting... một cái,
bác sĩ Minh bước ra.
- Nó bị làm sao vậy bác?
Nam lo lắng hỏi, chưa bao giờ anh thấy gương mặt Hắn nhợt nhạt đáng sợ như vậy.
- Vào trong đi!
Cả hai theo bác về phòng làm việc, cởi khẩu trang ra bác thở dài hỏi.
- Vậy là nó vẫn giấu mọi người sao?
- Thật ra là thế nào hả bác?
Nam nghe vậy linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xảy ra với Hắn, Vy cũng
căng thẳng không kém Hắn mà có chuyện gì nó làm sao mà sống.. nhỏ đoán
giữa hai người bọn họ đang có hiểu lầm rất lớn.
- Nó bị
khối u ở não, tình hình đang rất xấu đi, bác bảo nó nhanh chóng phẫu
thuật vì hiện giờ tỉ lệ vẫn còn đến 60% vậy mà nó cứ chần chừ mãi.
Bàn tay Nam lạnh đi khi nghe ông Minh nói, Vy há hốc miệng kinh ngạc rồi chuyển dần thành lo lắng hỏi.
- Vậy nếu phẫu thuật thất bại sẽ thế nào?
- Có thể sẽ mất trí nhớ! Tạm thời hay mãi mãi ta không dám chắc! Nhưng
nếu phẫu thuật hãy mang nó sang Mỹ, tỉ lệ có thể sẽ cao hơn.
Vy bũn rũn cả chân tay, sao Hắn lại bị cái khối u chết tiết đấy chứ, Vy
biết vì sao Hắn không chịu phẫu thuật rồi, Hắn cũng nghĩ giống nhỏ nếu
thất bại có thể sẽ mất toàn bộ trí nhớ về mọi người và đặc biệt là nó,
người mà hắn yêu nhất, làm sao Hắn lại chấp nhận được chứ? Như vậy thì
nó vẫn chưa biết gì..
Cả hai trở về phòng bệnh thăm hắn, mở cửa đã thấy Hắn ngồi dậy mắt nhìn ra cửa sổ, Vy và Nam đau lòng ngồi
xuống hai cái ghế bên cạnh.
- Sao lại giấu mọi người? Em sắp chết mới chịu nói phải không?
Nam tức giận nói lớn, Hắn im lặng không trả lời.
- Anh sẽ làm giấy đưa em sang Mỹ, em phẫu phải phẫu thuật ngay, không thể chậm trễ nữa.
- Nhi thế nào rồi?
Hắn chợt lên tiếng nhưng lại hỏi một câu không liên quan, Vy trả lời.
- Nó lạ lắm! Hai người đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu vì sợ Nhi biết nên đã làm nó hiểu lầm không?
- Không quan trọng nữa, Nhi sống tốt là được!
Lần này đến lượt Vy kích động.
- Tốt cái gì? Nó bây giờ giống như 1 đứa mất hồn vậy, suốt ngày ngồi trầm ngâm 1 mình, tôi nhìn thấy mà đau lòng lắm!
Hắn nghe Vy nói chân mài chau lại, nó vẫn chưa ổn định được tâm trạng hay
sao, ừ nó đã nói khi nào ổn định được nó sẽ gọi cho Hắn mà, vậy để Hắn
chờ cùng nó.... đến lúc đó phẫu thuật vẫn không muộn.
- Anh khoan hãy làm giấy, chờ thêm mấy ngày nữa đi!
Nam không biết phải nói gì mở cửa tức giận bỏ ra ngoài.
- Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra khuyên anh ấy!
- Đừng bao giờ nói cho Nhi biết!
Vy nhìn Hắn chần chừ rồi cũng gật đầu ra ngoài, căn phòng còn lại mỗi mình Hắn. Chợt điện thoại Hắn rei lên, nhìn số gọi đến Hắn bắt máy.
- Anh nghe!
- " Ra ngọn đồi đi, em đang ở đây!"
- Ừ, chờ anh!
Tắt máy, Hắn thay bộ đồ bệnh nhân ra, lái xe đến chỗ nó.
Từ xa đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó ngồi bên cạnh cây lùn, Hắn tiến
lại gần rồi cũng ngồi xuống. Cả hai cứ thế im lặng ngồi bên cạnh nhau,
khoảng cách rất gần nhưng dường như lại rất xa, giữa hai người như có
một khoảng cách vô hình không thể rút ngắn được... rất lâu sau nó mới
nói.
- Cây lùn cao thêm 30cm rồi đấy! Nó lớn nhanh quá!
- Ừ, em sắp lùn hơn nó rồi đấy!
Nó quay sang nhe răng cười, nụ cười này sao lại buồn đến thế?
Chỉ mấy ngày không gặp sao nó cảm giác Hắn cứ gầy đi thế này, sắc mặt cũng không hồng hào nữa, Hắn bệnh sao?
- Lúc này anh ăn uống thất thương lắm phải không? Trông anh gầy đi rồi!
- Em cũng thế!
Nó cũng hơi gầy đi so với trước đây.
- Em giữ dáng đấy!
Buông một câu châm chọc, không gian lại trở về im lặng, nó cũng thôi không
nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi bên canh hắn như thế, nó muốn biết xem lúc
này trong trái tim mình đang cảm nhận thấy điều gì. Cả hai ngồi đến khi
ánh nắng gay gắt của buổi trưa nhạt dần rồi tắt hẳn, hoàng hôn buông
xuống.
- Hết một ngày rồi!
Tiếng nó cất lên đầy vẻ nuối tiếc, thật chẳng biết nó nuối tiếc điều gì?
- Nhi này, em ghét anh chứ?
- Không, em không ghét anh, cũng không ghét ai cả.....
Dừng một lúc nó nói tiếp.
- Em chỉ ghét bản thân mình thôi..... là do em luôn dựa dẫm vào anh nên làm cho anh chẳng thể buông tay em ra.
Nó đứng lên, Hắn cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Hắn nó cười nói.
- Giờ em đã không còn dựa dẫm vào anh nữa rồi! Anh có thể buông tay em ra rồi đấy, hãy đi tìm tình yêu đích thực của mình đi, em không sao... em
đã nói tâm trạng ổn sẽ tìm anh mà, giờ em tìm anh đủ chứng minh đã ổn!
Từng câu từng chữ của nó làm Hắn thống khổ vô cùng, đã rất muốn nó mạnh mẽ
đừng xem Hắn là nhất nữa, vậy mà giờ đây lại không nỡ thế này.
- Chúng ta...... chia tay... anh nhé!
Nó nói ra câu này có cảm thấy dễ chịu không? Riêng hắn thì chẳng dễ chịu
một chút nào, cảm giác lúc này thế nào nhỉ? Giống như bị nhấn chìm xuống nước, khó thở vô cùng.....
- Sau này nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng hậu đậu nữa chẳng ai lo cho em mấy chuyện ấy đâu. Nhớ
rằng dù sau này có bất cứ chuyện gì cũng đừng gục ngã nhé, em hãy vì bản thân mà sống thật tốt!
- Cho em ôm anh một cái được không?
Hắn dang tay ra ôm cô gái bé nhỏ phía trước vào lòng, ôm tình yêu duy nhất của mình, giá mà thời gian dừng lại......
Nó ngăn bản thân không được khóc, rời khỏi vòng ôm ấm áp ấy, rời khỏi hơi
ấm, vòng tay mà nó tin sẽ bảo vệ được mình suốt cả cuộc đời..... buông
Hắn ra nó cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ nhất.
- Cùng xoay người bước về phía trước, đừng ngoảnh lại nhé!
Làm theo lời nó, cả hai xoay người bước về phía trước... Nó nhấc từng bước
nặng trĩu, nước mắt cứ thế trào ra, đã quyết định buông tay mà sao lòng
vẫn đau thế này, cứ bước đi nó sẽ xa Hắn..... có nên quay đầu lại
không??? Không.... nó không muốn ở bên cạnh 1 người đã không còn yêu
mình. " Hạnh phúc nhé Huy, Em yêu anh....."
Hắn ngẩng mặt
lên trời cho nước mắt đừng tuôn, đau lắm như vẫn phải chịu thôi... " Em
trước đây luôn xem anh là tất cả nhưng bây giờ anh chẳng là gì cả rồi,
em đã có thể buông tay anh dễ dàng đến thế..... không sao, miễn em được
hạnh phúc, sẽ có người yêu em hơn anh, hôm nay xa nhau biết khi nào gặp
lại..."
"Cuộc đời, đáng buồn
nhất là khi bạn gặp được một người rất đặc biệt, nhưng lại hiểu rằng
không thể nào mãi mãi ở bên người ấy. Không sớm thì muộn, bạn cũng buộc
phải buông tay.."
Quân thẳng gấp vì nhận ra 1 dáng hình quen thuộc đang bước trên vỉa hè, trông nó có vẻ không ổn, cậu vội xuống xe.
- Nhi...
Nó nhìn cậu nở một nụ cười nhẹ.
- Anh Quân....
Rồi dáng người ấy đổ rập xuống nền đường lạnh lẽo, Quân hốt hoảng chạy lại.
- Em sao vậy? Nhi... Nhi..
Gọi mãi nó vẫn không tỉnh, cả người lạnh ngắt, Quân vội bế nó lên xe, đến bệnh viện.