Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 16: Chút mưu kế



Edit: ItzYen

P.S: Mình edit thì thấy LTV là bằng hữu của TH, cho nên mình sẽ đổi cách xưng hô của hai người thành cậu - tôi nhé.

Văn phòng Tổng giám đốc ở Tô thị.

Lý Thanh Viễn đưa hợp đồng vừa mới ký sáng nay cho Tô Hàng, rồi nói: "Cậu mà ký cái hợp đồng này thì sẽ không có lợi đâu."

"Không đến mức như vậy đâu, chỉ không kiếm tiền thôi." Tô Hàng lật từng trang hợp đồng rồi đối chiếu những chỗ quan trọng.

"Làm một thương nhân, lại chủ động đi ký một hợp đồng không kiếm tiền, thật kỳ quái." Lý Thanh Viễn lại nói.

Sau khi Tô Hàng xem xong văn kiện thì để lên bàn, rồi chẳng hề để ý nói: "Về sau cậu còn thấy nhiều hơn đấy."

"??" Lý Thanh Viễn kinh ngạc nói, "Cậu có ý tứ gì?"

"Đây là của con trai chủ khoa học kỹ thuật Tần Hải, là trưởng phụ trách ngân hàng Hoè Hoa." Tô Hàng vừa nói vừa ký tên lên bản hợp đồng.

"Nguồn tiền mà cậu cho Trầm thị vay cũng có một phần từ ngân hàng Hoè Hoa nhỉ." Lý Thanh Viễn nghe xong thì lập tức phản ứng.

"Ừm." Tô Hàng cũng không giấu diếm, mặc dù hắn quả thật có một ngân hàng nhỏ, nhưng số tiền cho vay đến tận vài tỷ, làm sao hắn có thể chuẩn bị một số tiền lớn nhanh như vậy được.

"Đây là điều kiện vay ư?" Lý Thanh Viễn lại hỏi.

"Đúng." Tô Hàng khép lại bản hợp đồng để qua một bên rồi nói, "Cho nên bản hợp đồng của con trai chủ khoa kỹ thuật Tần Hải thì đều phải ký."

Lý Thanh Viễn giật mình nói, "Vậy cậu phải bồi thường bao nhiêu tiền? Cổ đông của Tô thị cũng sẽ không đồng ý đâu."

"Yên tâm, về sau tôi hợp tác sẽ không ảnh hưởng đến Tô thị." Tô Hàng trấn an nói, "Tôi sẽ lập một công ty riêng ở bên ngoài."

"Tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng trả tiền đi." Lý Thanh Viễn nhịn không được mà nói, "Cậu cầm cổ phần của Tô thị để thế chấp thì còn đuợc, cậu lại còn phải giúp con trai người ta làm ăn nữa chứ. Cậu vì Trầm Khê cũng coi như dùng toàn bộ tài sản đi, đúng là yêu giang sơn thì càng yêu mỹ nhân, lúc tôi mới quen cậu thì khác biệt hoàn toàn."

Tô Hàng nghe Lý Thanh Viễn nói đến Trầm Khê, hắn liền không nhịn được mà nghĩ đến việc tối hôm qua Trầm Khê nhào vào ngực mình khóc. Còn có sáng sớm hôm nay, cô ấy còn đứng ở cửa vẫy tạm biệt mình nữa.

"Này!" Lý Thanh Viễn đưa tay vẫy đi vẫy lại trước mặt Tô Hàng, "Nói chuyện với cậu, còn cười cái gì vậy."

"Khụ.. Không có gì." Tô Hàng có chút xấu hổ mà ho một tiếng.

"Cậu nghĩ tới Trầm Khê sao?" Lý Thanh Viễn vừa nhìn liền biết, "Hôm qua tôi vừa xuống máy bay liền giúp cậu đi lấy lòng, thế nào, hiệu quả không tệ nha."

"Làm xong hợp đồng, cậu có thể đi về." Tô Hàng giải quyết việc chung nói.

"Trời! Tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, cậu một câu cảm ơn cũng không có?" Lý Thanh Viễn không thể tin mà nói.

"Cậu không phải nói không cần cám ơn sao?" Tô Hàng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Lý Thanh Viễn bị bộ dáng vô sỉ của Tô Hàng làm cho bực mình, lúc cậu ta tức giận đến nỗi muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Hàng, lại có tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Người lúc này sẽ gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc cũng chỉ có thư ký Phương Vũ.

Quả nhiên, sau tiếng mở cửa, Phương Vũ cầm hai ly cà phê đi đến, bỏ một ly vào trong tay Tô Hàng, còn ly khác thì đưa cho Lý Thanh Viễn.

Lý Thanh Viễn xem LOGO trên ly giấy thì liền biết được là mua từ quán cà phê đối diện, cậu ta lập tức không vui rồi nói: "Phương Vũ, BOSS nhà cậu muốn uống đồ uống ở quán cà phê của lão bản nương* thì thôi đi, làm sao cũng mua cho tôi nữa chứ, các người muốn giải khát không phải còn có cà phê đậu thượng hạng sao?

*Lão bản nương: Ý là tổng tài phu nhân đó, nhưng mình không tìm được từ nào phù hợp nên để nguyên.

Phương Vũ nhìn thoáng qua BOSS nhà mình rồi cẩn thận nói: "Lý luật sư, ly của ngài là được giảm giá."

"Giảm giá ư?" Lý Thanh Viễn kinh ngạc rồi nói.

Phương Vũ lại liếc mắt qua BOSS nhà mình rồi quay ra giải thích với Lý Thanh Viễn: "Hôm nay lúc Lilith đi mua cà phê, thì nghe nhân viên quán cà phê nói, về sau chỉ cần là nhân viên của Tô thị thì mua cà phê ở đây sẽ được giảm 80%, cho nên ly của ngài chỉ thêm một chút tiền là mua được."

"Hết thảy giảm còn 80%." Lý Thanh Viễn nhìn thoáng qua người nào đó rồi âm dương quái khí nói, "Thật là ân ái."

Tô Hàng nhìn viên kẹo đường nổi bên trong ly mà xuất thần, Phương Vũ nghe thấy cũng rất ngạc nhiên. Lại được nghe lời nói âm dương quái khí của bằng hữu, khóe miệng Tô Hàng khẽ nhếch, nhịn không được mà cười lên một tiếng.

"Không ở nổi nữa, tôi đi trước đây." Phảng phất nhìn không được, Lý Thanh Viễn một tay cầm cà phê một tay cầm cặp công văn vừa thở phì phò vừa rời khỏi văn phòng của Tô Hàng.

Phương Vũ cười khẽ hai tiếng, cũng theo sau lưng Lý Thanh Viễn mà rời khỏi phòng. Nghĩ đến thần sắc vui vẻ vừa nãy của BOSS, Phương Vũ trở lại phòng bí thư rồi bình tĩnh tuyên bố: "Ngày hôm nay hẳn có thể tan việc đúng giờ."

"Wow~" Phương Vũ vừa mới nói xong, mọi người trong phòng bí thư lập tức vui mừng, làm thư ký của BOSS cuồng công việc, các cô cơ hồ đều phải tăng ca mỗi ngày.

Phương Vũ cũng cảm thấy, mỗi ngày ăn thức ăn của chó mà lại nhận được phúc lợi như vậy, hắn ta cũng vui vẻ chịu đựng.

==

□□, là chi nhánh của quán cà phê mà Trầm Khê mở, gần trường đại học, bên trong rất rộng, khi nhìn xa thì không giống quán cà phê cho lắm, ngược lại thấy giống thư phòng hơn. Đây cũng là cửa tiệm Trầm Khê thích đến nhất.

Lúc trời sắp tối, Vân Thư bỗng nhiên đến đây, cô nàng đem toàn bộ thân thể mình ngã vào bên trong ghế sa lon, hữu khí vô lực nói ra: "Vẫn là nơi này của bà dễ chịu."

Trầm Khê cảm thấy rất buồn cười, cô rót giúp cô nàng một chén trà rồi nói: "Cửa tiệm này của tôi làm sao có thể so sánh với hội sở của bà được chứ."

"Cả hai đều không thể so sánh được." Vân Thư cởi áo khoác trên người ra, sau khi nâng chén trà uống một ngụm thì nói, "Chỗ đó của tôi chỉ là nơi xa hoa, tôi không dùng để khoe khoang, lập để chơi thôi. Nơi này của bà rất có tư tưởng đó chứ, mặc dù kiếm không nhiều, nhưng ở đây dễ chịu. Liền giống hai chúng ta, một người vừa thân quý vừa cao nhã, tôi lại đầy mùi tiền trên người."

"Bà đang nói khổ với tôi, vẫn là ở nói móc chính bà sao?" Trầm Khê nhíu mày rồi nói.

"Cũng đúng ha, mọi người đều nói chúng ta có hai tính cách trái ngược nhau thì sao lại có thể trở thành khuê mật* được nhỉ?" Vân Thư nhịn không được mà hỏi.

*Khuê mật: Bạn thân nhất.

"Tôi phải hỏi bà chứ, tôi còn nhớ lần đầu tiên bà gặp tôi, hình như bà rất ghét tôi thì phải." Trầm Khê lại nói.

"Đúng, trong truyền thuyết bà chính là con gái người ta, không riêng gì tôi đâu, trong vòng tròn này đoán chừng không có mấy phụ nhân mà thích bà thật lòng đâu." Vân Thư nói.

"Vậy bây giờ người ta hẳn rất cao hứng." Trầm Khê có ý riêng muốn nói.

"Bà lại nghe được tin đồn gì rồi?" Vân Thư cau mày rồi nói.

"Tôi không có nghe, có điều lại tưởng tượng đến thôi." Huống chi đời trước mình đã nghe qua một lần.

"Bà chớ để ý mấy lời đồn ại đó, đều là không gặp được người tốt xong lại đi kiếm chuyện ấy mà." Vân Thư nói.

"Tôi không có để ở trong lòng, dù sao mọi người cũng không dám nói trước mặt tôi." Trầm Khê hoàn toàn thất vọng.

Vân Thư thấy Trầm Khê không thật sự lo láng, mới yên lòng.

"Không nói những thứ này nữa, tôi nghe Lý tỷ trong hội ngân sách nói, bà góp được năm triệu." Trầm Khê đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Vân Thư cầm lấy một chiếc bánh Quất Tử, vừa ăn vừa nói, "Gần đây tôi tự nhiên lại muốn làm việc thiện."

"Đã muốn làm việc thiện, về sau bà càng làm nhiều việc thiện hơn đi." Trầm Khê cười nói.

"Khụ.." Vân Thư không cẩn thận lại chẹn họng một chút.

"Bà cũng biết, tình trạng Trầm thị hiện tại cũng không có khả năng có tiền thừa mà góp cho ngân sách." Trầm Khê lại nói, "Hội ngân sách lại thiếu tiền, cho nên cũng chỉ có thể nhờ vào bà, làm nhiều việc thiện thôi."

"Bà thật đúng là không khách khí nha."

"Vậy phải xem đối với người nào đã." Trầm Khê vừa cười vừa nói.

Hội ngân sách mà hai người nói tới là quỹ từ thiện của tập đoàn Trầm thị, trước đó là do Trầm mẹ xử lý, Trầm Khê sau khi thành niên thì bà liền giao cho Trầm Khê, là quỹ ngân sách chuyên môn dùng để giúp đỡ các trẻ không cha không mẹ hoặc những đứa trẻ lang thang. Căn bản mùa đông này cô muốn tặng quần áo mùa đông cho các trẻ em nghèo, có điều từ khi Trầm thị xuất hiện khó khăn, hội ngân sách cũng không có tiền nữa. Cho nên khoản tiền này của Vân Thư đối với hội ngân sách có thể nói như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.

"Tôi giúp được quỹ từ thiện này của bà thì bà đi giúp đỡ cô nhi viện đúng không?" Vân Thư hỏi.

"Ừm." Trầm Khê gật đầu.

"Làm sao bà không tu sửa lại trường học?"

"Làm sao bà lại hỏi như vậy?"

"Tôi chỉ cảm thấy trường học sau khi sửa xong thì còn được, các người giúp đỡ cô nhi viện, tiền để tiêu xài, lại không lưu lại đồ vật gì, tôi có chút không hiểu." Vân Thư cảm thấy, nếu để cho cô chọn thì cô sẽ chọn tu sửa lại trường học.

"Điều này có quan hệ với tôi lúc còn bé." Trầm Khê cười nói.

"Ừm?" Vân Thư có chút hiếu kỳ mà nhìn sang.

"Lúc tôi còn bé, tôi có bị đi lạc một lần, bà chắc hẳn cũng biết." Trầm Khê nói.

Vân Thư gật đầu, biểu thị mình có biết.

"Lúc ấy tôi đại khái ba tuổi rưỡi, ngày đó gia đình chúng tôi trở về từ nước ngoài, trên đường về nhà thì mẹ tôi bỗng nhiên phát bệnh, lái xe liền đưa chúng tôi đến bệnh viện công gần nhất. Lúc ấy cha tôi quá lo cho mẹ tôi, liền quên tôi, cho đến ban đêm của ngày thứ hai lúc mẹ tôi tỉnh dậy thì ông ấy mới nhớ tới." Trầm Khê nhớ lại rồi nói.

"Vậy.. lúc ấy bà trải qua như thế nào?" Vân Thư hỏi.

"Có một tiểu ca ca có dáng vẻ rất đẹp đến chơi với tôi, cho đến cha tôi tìm tới tôi, hắn đã không thấy tăm hơi đâu." Trầm Khê lại nói.

"Tiểu ca ca?" Vân Thư vừa kinh ngạc vừa nói.

"Hừm, về sau cha mẹ tôi tìm hắn, có điều không tìm được." Trầm Khê nói tiếp, "Tôi chỉ nhớ rõ hắn ở cô nhi viện mà thôi. Lúc ấy Trầm thị vừa vặn muốn thành lập quỹ từ thiện, mẹ tôi liền quyết định giúp đỡ cô nhi viện, nghĩ đến có lẽ giúp đỡ cô nhi viện nhiều, trong đó sẽ gặp lại được tiểu ca ca đó."

"Căn bản là việc này sao." Vân Thư giật mình rồi gật đầu.

Trầm Khê còn muốn lên tiếng, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Trầm Khê đành phải nghe: "Ai vậy?"

"Phu nhân, là tôi, Trương tẩu đây." Giọng nói của Trương tẩu truyền đến từ đầu điện thoại kia.

"Con biết." Trầm Khê trả lời.

"Phu nhân, tôi chỉ muốn hỏi, buổi tối ngài có về để ăn tối không?" Trương tẩu hỏi.

Trầm Khê nhìn đồng hồ tay một chút, cô phát hiện đã sáu giờ rồi, lúc cô đang do dự ăn ở bên ngoài với Vân Thư, hãy vẫn trở về, giọng nói của Trương tẩu lại truyền tới: "Hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn, có điều tiên sinh nói nếu như ngài không trở lại, liền để tôi tuỳ tiện nấu cho ngài ấy thôi."

"Tiên sinh đã trở về sao?" Trầm Khê hỏi.

"Đúng vậy, vừa trở về một lúc." Trương tẩu nói.

"Con sẽ về ăn, đại khái khoảng nửa giờ sau là về đến nhà." Trầm Khê lại nói.

Trầm Khê cúp điện thoại xong vừa buồn cười vừa lắc đ.

"Thế nào?" Vân Thư kỳ quái hỏi.

"A di trong nhà vừa mới gọi tới, hỏi tôi về có thể về ăn cơm hay không."

"Xin lỗi."

"Xin lỗi bà nha, tôi phải về ăn cơm rồi." Trầm Khê nói xong, cô liền đứng lên bắt đầu mặc áo khoác.

"..." Vân Thư không thể tin, "Đến giờ ăn cơm, bà muốn bỏ tôi sao?"

Trầm Khê bất đắc dĩ nhún vai, cô có thể làm sao chứ, cũng không thể để người nào đó ăn mì được.

Tác giả có lời muốn nói: Trương tẩu: Tiên sinh, phu nhân nói ngài ấy sẽ trở về.

Tô Hàng: Bà làm tốt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.