Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 36: Không phải một mình anh sai.. (1)



Edit: Hạ Yến

Note: Mình đã comeback rồi đâyyy, mai mình đăng phần còn lại nha <3 Chương này có sai sót gì thì báo mình, mình sửa lại ngay nhé. 

Trên giường lớn yên tĩnh, lông mi dày đẹp đẽ của nữ nhân hơi run rẩy, cô chậm rãi mở hai mắt ra, một đôi mắt xinh đẹp ngỡ ngàng trong chốc lát.

Trầm Khê trừng mắt, cô nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người đàn ông bên cạnh mình, sau khi nghi ngờ một chút, nhanh chóng thu hồi ký ức đêm hôm qua lại, cùng ký ức còn có thân thể đau nhức.

Người này, thật sự là bất kể thế nào thì khi lên trên giường lại...

Trầm Khê bởi vì tức giận mà dùng vẻ mặt có chút dữ tợn nhìn người đàn ông bên cạnh mình nở nụ cười lúc đang ngủ, cô đột nhiên ngẩn cả người. Hai kiếp này, từ đầu đến cuối, hơn một nghìn ngày đêm chung giường cùng gối, đây còn là lần đầu tiên, hắn lộ ra vẻ mặt này.

Trầm Khê kìm lòng không được mà bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên của hai người ở kiếp trước. Đêm hôm đó, Trầm Khê đã không nhớ rõ như thế nào, nhưng cô chỉ có ấn tượng khắc sâu duy nhất, chính là, sau khi mây tan mưa tạnh, hắn cho là cô đã ngủ say, lẩm bầm thì thầm câu xin lỗi bên tai cô. Cảm xúc bi thương nặng nề kia đã xuyên vào lỗ tai cô, làm cho suốt đêm cô không thể yên giấc.

Anh xin lỗi khi ngủ? Là tôi? Vẫn là cô gái mà anh thầm mến?

Ở kiếp trước Trầm Khê mang theo cái nghi vấn này, sáng sớm ngày thứ hai một mình tỉnh lại từ trong mơ, bọc lấy ga giường trắng như tuyết, trần như nhộng ngẩn người ngồi ở trên giường. Thân thể mệt mỏi không bù được sự mất mát trong lòng cô, sự mất mát một khắc quá nặng đến nỗi Trầm Khê đã không có ý nguyện chờ đợi nữa.

Khi Trầm Khê đang trầm mình trong ký ức kiếp trước, thì Tô Hàng đã tỉnh lại sớm hơn Trầm Khê một bước rồi, hắn chỉ đang giả vờ ngủ thôi, do thấy Trầm Khê nửa ngày không có động tĩnh, nên không nhịn được mà mở mắt ra, cẩn thận xem xét tình hình.

Xem xét tình hình bây giờ thì hắn không thể giả bộ được nữa rồi, sự sợ hãi cùng bối rối hiện lên trong đầu, Trầm Khê đang đau lòng, cô ấy đang đau lòng.

Trong lòng Tô Hàng chấn động, hắn ôm Trầm Khê hốt hoảng nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi em, đều là do anh không tốt."

Thật xin lỗi? Trầm Khê lấy lại tinh thần, cô quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, cảm xúc trong chốc lát không lấy ra được, cô không tự chủ mà hỏi: "Thật xin lỗi gì chứ?"

"Anh... Anh..." Tô Hàng cắn răng, cam chịu số phận nói, "Tối hôm qua thực ra anh không uống say, là anh giả vờ, anh... đều tại anh không tốt."

"Anh giả vờ?" Lúc này Trầm Khê đã lấy lại được tinh thần, cô bắt lấy trọng điểm trong câu nói.

"Ừm." Nam nhân ngoan ngoãn gật đầu, "Thật xin lỗi."

Cho nên tối hôm qua căn bản nam nhân không uống say, mà chỉ mượn rượu giả điên, nghĩ tới đây Trầm Khê hận không thể trút được cơn giận dữ ra, cô liền ôm cánh tay của nam nhân rồi hung dữ cắn lên đó một cái.

Tô Hàng nhỏ giọng hừ một chút, cơ bắp trên cánh tay vừa được kéo căng đã lại bị Tô Hàng thả lỏng xuống. Chờ Trầm Khê nhả ra, nhìn dấu răng đã chảy ra máu, Tô Hàng đột nhiên hé miệng cười.

"Anh rất hả hê sao?" Nhìn thấy nụ cười của nam nhân, cơn giận dữ của Trầm Khê lại tiếp tục tăng cao.

"Không phải hả hê, mà là vui vẻ." Tô Hàng lắc đầu phủ nhận rồi nói.

Vui mừng! Trầm Khê lập tức càng tức giận hơn, cô chuyển sang nơi khác rồi tiếp tục cắn.

"Cánh tay này cũng có thể cắn." Tô Hàng sợ Trầm Khê cắn chưa đủ nghiện, nên hắn đưa một cánh tay khác tới.

Trầm Khê cảm thấy bây giờ mình vô cùng giống một con mèo bị con người trêu đùa, giương nanh múa vuốt giày vò, chủ nhân vẫn một mặt không đau không ngứa mặc kệ cô náo loạn.

"Chỉ cần em đừng đau lòng là được." Nam nhân tiếp tục nói, "Em làm gì đều có thể."

Đau lòng? Trầm Khê sững sờ, là bởi vì vừa rồi mình nhớ tới trước đó sao?

"Em tức giận, thì có thể mắng anh, đánh anh, cắn anh, đều không sao hết, nhưng em đừng đau lòng." Vừa mới vừa mở mắt, Tô Hàng đã nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trầm Khê, lúc đó lòng hắn giống như bị người khác đâm một nhát vậy.

"Nếu như..." Trầm Khê hỏi dò, "Nếu như vừa rồi tôi tỉnh lại, đau lòng chảy nước mắt với anh, anh sẽ làm gì?"

"Anh sẽ hận chính anh." Nam nhân dường như không có chút do dự mà trả lời, "Anh sẽ cho là mình ép buộc em."

"Sau đó thì sao?" Trầm Khê hỏi lại.

"Sau đó..." Tô Hàng không thích giả thiết này, hắn có chút kháng cự trả lời.

Trầm Khê nhìn qua khuôn mặt tràn đầy sự kháng cự của nam nhân, thật ra trong lòng cô đã biết đáp án, bởi vì ở kiếp trước nam nhân đã làm qua việc này một lần rồi.

"Đồ ngốc, đồ ngốc." Trầm Khê không nhịn được mà mắng.

"Thật xin lỗi em, về sau anh sẽ không như vậy nữa." Tô Hàng lại nói lời xin lỗi lần nữa.

"Tô Hàng, anh hãy đáp ứng tôi một việc." Trầm Khê nhìn nam nhân rồi đột nhiên yêu cầu.

"Chuyện gì." Tô Hàng không chút do dự mà gật đầu.

"Về sau bất kể là tôi tức giận, hay đau lòng, thì đều có phần của anh hết. Anh phải nhớ chọc tôi, chọc đến lúc tôi tha thứ cho anh mới thôi." Anh đừng tự cho mình là đúng mà tự mình bỏ đi nữa.

Mắt của Tô Hàng chợt sáng lên, hắn lại một lần nữa dốc sức gật đầu.

Có câu nói của em, đời này anh cũng sẽ không cho bản thân mình rời khỏi em đâu.

Có trí nhớ của kiếp trước đã so sánh rõ ràng, nên Trầm Khê đã không muốn kiểu cách với chuyện hôm qua nữa. Mặc dù đối phương có mưu tính trước, nhưng cô cũng không có giả bộ chối từ, kiếp này tốt hơn kiếp trước rất nhiều, vậy thì chúng ta đều đối tốt với đối phương một chút đi.

"Anh, tôi muốn đi tắm rửa." Trầm Khê đẩy nam nhân.

"Ồ, được." Tô Hàng nghe lời xuống giường, hắn đi đến tủ quần áo sát vách tường, lấy một bộ áo ngủ ra để thay đổi, rồi nở ý cười không thể che giấu được mà ra khỏi cửa, xuống lầu một tắm rửa.

Trầm Khê nhìn nam nhân thay áo ngủ, một lúc cô đã hiểu được, mấy bộ đồ trong tủ quần áo do nam nhân cố ý để lại đây, chứ căn bản không phải khi thu dọn mà quên lấy đi, đồ nam nhân tâm cơ!

Bên này, Tô Hàng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, đúng lúc lại gặp phải Trương tẩu bưng nồi cháo đi từ trong phòng bếp ra, Trương tẩu vốn là sững sờ, nhưng sau đó bà ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, cuối cùng dùng vẻ mặt tươi cười nói một câu: "Chúc mừng tiên sinh."

"Khụ!" Tô Hàng không được tự nhiên mà tăng nhanh bước chân trở về phòng, chẳng qua ý cười ở khoé miệng vẫn là phản bội tâm tình của hắn, hiển nhiên là hắn rất hài lòng với câu chúc mừng ngoài ý muốn kia.

Tô Hàng tắm rửa và thay xong quần áo đi ra ngoài, Trương tẩu đã không bình thường xem xét thời cơ mà hỏi một câu: "Tiên sinh, tý nữa ngài đi làm, ngài có muốn tôi giúp ngài thu dọn quần áo rồi để ở phòng ngủ chính không."

"Khụ..." Tô Hàng dùng khóe mắt nhìn lên lầu hai rồi nói, "Việc này phải xem phu nhân thế nào đã."

Ý trên mặt chữ của câu này là vô cùng được.

"Tôi đã hiểu, tý nữa tôi sẽ hỏi phu nhân." Trương tẩu cười trộm rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.