Sáng sớm cuối tháng mười, mát mẻ và yên tĩnh, trên chiếc giường màu xanh biển có một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ. Vài sợi tóc của người phụ nữ vương trên mặt người đàn ông, hình như cô sắp tỉnh, hơi giật giật thân thể, tóc quẹt qua chóp mũi người kia, vô tình đánh thức hắn.
Vào khoảnh khắc mở mắt ra, trong mắt nam nhân hiện lên một tia mất mát, sau đó không tự chủ khẽ cười khổ, an ủi bản thân, rõ ràng đã sớm biết đó chỉ là một giấc mơ.
Tô Hàng như thường lệ, đầu tiên là nhẹ nhàng thả lỏng cánh tay đang ôm lấy eo Trầm Khê ra. Mỗi lúc thế này, Tô Hàng đều rất muốn cười nhạo mình, vì sợ phải mất đi, nên mới nắm chặt trong tay, nhưng khi tỉnh giấc cũng chỉ biết lặng lẽ buông ra.
"Đến ly hôn anh cũng đã nghĩ tới, vậy tại sao lại không dám thử một lần cuối cùng?"
"Sao anh không đến trước mặt nói với em rằng anh thích em?"
"Anh sợ em từ chối anh hay là sợ em không nỡ từ chối anh?"
Mỗi một câu chất vấn của Trầm Khê trong mơ, gần như câu nào cũng khiến tâm hồn hắn dao động, đúng thế, giấy thỏa thuận ly hôn đã ở ngay trong ngăn tủ thư phòng. Hắn nghĩ ngợi nửa năm, đến tận tuần trước mới có dũng khí nhờ Lý Thanh Viễn chuẩn bị giúp, định hôm nay lúc ăn sáng ở dưới lầu sẽ lấy nó ra.
Vậy thì trước đó hắn lại vừa khéo mơ thấy giấc mộng kia, có phải là ám chỉ rằng hắn có thể thử một lần nữa, rốt cuộc ngay cả Trầm Khê hắn cũng nguyện ý buông tha, còn thứ gì không thể mất nữa?
Tô Hàng cẩn thận suy xét xong, quay đầu nhìn về phía Trầm Khê, lại phát hiện người vốn nên ngủ say, đã thức dậy từ lâu, đang ngẩn ngơ nhìn hắn.
"Em muốn nghe anh nói gì?" Trong mơ, hắn đã hỏi như vậy.
"Nói anh thích em." Trầm Khê ở đó đã trả lời như thế.
"Anh..." Tô Hàng lấy hết can đảm, đáy mắt u ám mãnh liệt cuộn sóng.
Trầm Khê nghi hoặc khẽ nhíu mày.
"Trầm Khê, anh thích em." Trong lòng Tô Hàng đầy hồi hộp, nói một hơi lời mình muốn nói. Thổ lộ xong hắn vô cùng sợ hãi, giống như một tên tội phạm đang chờ thẩm phán tuyên án tử hình, sợ đến nỗi chân nhũn ra nhưng lại không dám nhắm mắt.
Đôi mắt mờ mịt của Trầm Khê mở to, ánh mắt đầy sự không tin nổi, kinh ngạc tột độ một lúc lâu, cô mới hoảng hốt sực tỉnh, giật giật người muốn ngồi dậy, chỉ là cơ thể vừa nhúc nhích liền lập tức lộ ra những vết xanh tím loang lổ trên người, nhiều đến đáng sợ. Trầm Khê nhấc chăn lên bọc lấy mình.
"Thật xin lỗi..." Tô Hàng biết mảng xanh tím đáng sợ kia chính là bằng chứng cho sự thô bạo tối qua của mình, cũng là phản ứng đau khổ nhất của nội tâm hắn.
"Thật xin lỗi?" Trầm Khê vừa mới có chút vui mừng, nháy mắt đã bị dội một xô nước lạnh, quả nhiên cô không nên hi vọng quá xa vời.
"Thật xin lỗi, nhưng mà anh thích em." Giọng nói Tô Hàng đầy áy náy.
Đôi mắt từ từ lạnh xuống của Trầm Khê bỗng chốc sáng lên.
"Anh... Sao tự dưng lại nói chuyện này?" Trầm Khê không biết nên phản ứng thế nào, cô hoảng hốt cảm thấy mình như vẫn còn đang ở trong mơ. Có một Tô Hàng bá đạo khác theo đuổi cô, nói với cô rằng hắn vẫn luôn thích cô, trong lòng hắn chẳng có cái gì gọi là ánh trăng sáng cả, từ đầu tới cuối chỉ thích mỗi mình cô, khiến cuộc hôn nhân chìm trong u ám suốt năm năm của cô được nghênh đón một tia nắng mặt trời.
"Anh..." Tô Hàng trầm ngâm một lát, khoác áo bước xuống giường, "Anh đi lấy thứ này đã."
Trầm Khê trông theo Tô Hàng rời khỏi phòng, giơ tay cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bật màn hình lên, 6 giờ 10 phút sáng ngày 31 tháng 10 năm 2022, quả nhiên chỉ là mơ thôi. Cũng đúng, nếu không phải là mơ thì sao Tô Hàng lại thay đổi lớn như vậy.
Ở bên kia, Tô Hàng bước nhanh đẩy cửa thư phòng ra, kéo ngăn tủ lấy giấy thỏa thuận ly hôn vừa mang về tối hôm qua ra. Lúc nhìn thấy phần giấy thỏa thuận ly hôn này, Tô Hàng càng thêm chắc chắn, hai ngày kia quả nhiên là mơ. Chỉ là tỉnh mộng rồi, hắn vẫn có thể lại thử một lần trong hiện thực xem.
Tô Hàng cầm giấy thỏa thuận ly hôn quay về phòng ngủ của hai người, lúc này Trầm Khê đã mặc thêm áo ngủ, vẫn ngồi ở vị trí cũ.
"Trong khoảng thời gian này anh cứ mãi băn khoăn về mối quan hệ của hai chúng ta." Tô Hàng nhìn Trầm Khê, quyết định nói với cô tất cả ý nghĩ và kế hoạch của mình, "Chúng ta kết hôn đến bây giờ đã gần năm năm rồi, trong năm năm ấy anh vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với em, cho nên anh vô cùng tự ti. Nhưng anh lại không thể bắt mình ngừng thích em, vì vậy mới dùng hôn nhân để buộc chặt em bên mình, hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, có phải vừa ích kỷ vừa buồn cười hay không?"
Trầm Khê dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hàng, nhưng không hề lên tiếng cắt ngang.
"Khoảng thời gian trước, tự nhiên anh nghĩ đến một việc, hình như... Hình như là... Đã lâu rồi anh chưa được thấy em cười." Tô Hàng nói, "Nhưng mà anh muốn em sống thật vui vẻ, cho nên anh suy nghĩ rất lâu, rất lâu rất lâu, chỉ mới vừa nãy thôi, anh đã nghĩ ra hai phương án."
"Là phương án gì?" Trầm Khê hỏi.
"Phương án thứ nhất, từ hôm nay trở đi, anh sẽ chính thức theo đuổi em." Tô Hàng trả lời.
"Thứ hai thì sao?" Ánh mắt Trầm Khê chợt lóe lên.
Tô Hàng đưa giấy thỏa thuận ly hôn ra: "Đây là giấy thỏa thuận ly hôn có chữ ký của anh."
Bàn tay nhận lấy giấy của Trầm Khê run lên, giấy thỏa thuận ly hôn, giống hệt như trong mơ vậy. Trầm Khê lại một lần nữa mờ mịt, giấc mơ đêm qua thật sự chỉ đơn thuần là một giấc mơ thôi sao? Nếu không phải là mơ, vậy tại sao tính cách của Tô Hàng ở đó khác hẳn người trước mặt cô hiện giờ? Nhưng nếu chỉ là mơ, vậy tại sao lại có một phần giấy thỏa thuận ly hôn giống như đúc thế này?
"Em..." Tô Hàng chờ mong nhìn Trầm Khê hỏi, "Có thể tiếp thu phương án thứ nhất được không?"
Trầm Khê nâng mắt, trông thấy dáng vẻ mong mỏi của hắn, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong nho nhỏ, có phải chỉ cần cô đồng ý lời đề nghị này, tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra hệt như trong mơ không?
"Anh... Thích em?" Trầm Khê không chắc chắn hỏi.
"Thích em." Tô Hàng kiên định gật đầu.
"Chúng ta... Gặp mặt lần đầu tiên vào khi nào?" Trầm Khê chần chừ hỏi tiếp.
"Hơn hai mươi năm trước, lúc em mới ba tuổi rưỡi, em lạc mất cha mẹ, bị chó hoang đuổi theo ở một con ngõ nhỏ gần bệnh viện, đâm thẳng vào ngực anh." Tô Hàng nhớ tới cô bé Trầm Khê ba tuổi, nhớ tới con gái trong mơ của mình, vẻ mặt từ từ trở nên mềm mại.
Giống nhau hết, giấy thỏa thuận ly hôn giống nhau, cách gặp gỡ giống nhau, tất cả đều giống cảnh trong mơ, Trầm Khê kích động đến suýt rơi lệ.
"Phương án thứ hai, em... Muốn dự phòng." Trầm Khê nghe thấy mình nói với hắn như vậy.
"Được." Trên gương mặt than từ ngày này qua tháng nọ của Tô Hàng, lần đầu tiên, xuất hiện một nụ cười xán lạn.
Buổi sáng hôm nay quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi không giống thật, cho đến tận lúc ăn sáng, Tô Hàng vẫn kiềm lòng không đặng cứ nhìn Trầm Khê ở đối diện mãi, sợ cái người vừa đồng ý với mình chính là Trầm Khê trong mơ.
"Ăn cho đàng hoàng." Trầm Khê bị hắn nhìn đến có chút xấu hổ.
"Được." Tô Hàng bị nhắc, cúi đầu ăn hai miếng, một lát sau lại không nhịn được lén lút nhìn qua.
Trầm Khê bị nhìn tới mức không giận nổi, ngày thường cảm thấy người này mạnh mẽ oai phong cực kì, không hiểu sao vừa bộc bạch xong liền y hệt một tên ngốc: "Rốt cuộc anh bị sao thế hả?"
"Anh... Anh sợ đây là mơ." Tô Hàng thành thật trả lời.
Trầm Khê sửng sốt, không khỏi nhớ tới lúc nãy cô được hắn tỏ tình, cũng tưởng đây chỉ là một giấc mơ.
"Vậy phải thế nào anh mới không cảm thấy đây là mơ?" Trầm Khê hỏi.
"Đợi đến khi anh theo đuổi được em." Tô Hàng đáp.
Trầm Khê kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ hắn lại có thể nói ra lời âu yếm như vậy, tức thì có chút ngượng ngùng: "Anh đừng tưởng nói vậy là em sẽ quên chuyện còn phương án thứ hai nữa."
Phương án thứ hai? Trong lòng Tô Hàng căng thẳng, nháy mắt mạnh mẽ vực dậy tinh thần. Đúng vậy, đây là một trận tử chiến đến cùng, nếu không thành công sẽ phải bỏ mình ngã xuống.
"Để em nói cho anh một bí mật nhé." Trầm Khê trong mơ khích lệ Tô Hàng, "Mỗi khi chán nản thất vọng, anh cứ đi hỏi em một chuyện, nếu đáp án của em ở hiện thực giống như đáp án em nói, điều đó chứng tỏ cho dù là em ở nơi nào, cuối cùng cũng sẽ vẫn yêu anh thôi."
Nghĩ đến đây, Tô Hàng chợt gọi: "Trầm Khê."
Trầm Khê nghi hoặc ngẩng đầu.
"Anh có thể hỏi em một chuyện không?"
"Anh hỏi đi." Trầm Khê buông đôi đũa trong tay, yên lặng chờ hắn đặt câu hỏi.
"Trong tưởng tượng của em, người em thích, trông như thế nào?" Tô Hàng thấp thỏm nói.
Trầm Khê ngạc nhiên, người cô thích ư, đã rất nhiều năm rồi cô không nghĩ tới vấn đề này, lần cuối cùng nghĩ đến nó chắc là hồi còn học cao trung.
"Chi vậy? Muốn học theo hình mẫu em thích hả?" Nghĩ thế, Trầm Khê không nhịn được có chút buồn cười, trong lòng lại hiện lên một tia ấm áp.
"Chỉ là tò mò thôi, anh nghĩ có lẽ anh sẽ phù hợp ở một số mặt nào đó." Tô Hàng chờ mong nói.
Khoan nhắc tới những cái khác, chỉ đối với cô năm ấy còn lùn hơn đoạn so với hiện tại, ngoại hình Tô Hàng thật sự vô cùng phù hợp: "Hồi đó em còn nhỏ, không nghĩ gì nhiều, chỉ hi vọng bạn trai em sau này sẽ cao hơn em, cao đến độ nào ta? Cao đến mức lúc anh ấy muốn hôn em sẽ phải khom lưng, mà lúc em muốn hôn anh ấy sẽ phải nhón chân lên."
"Nếu giống nhau, vậy thì chứng tỏ cho dù là em ở nơi nào, cuối cùng cũng sẽ vẫn yêu anh thôi."
Lời cô nói còn văng vẳng bên tai, Tô Hàng chầm chậm nở nụ cười, cảm giác hoảng loạn từ từ lắng xuống, hắn nhanh chóng ăn xong bữa sáng để sau đó còn phải đến công ty, đi cứu vớt Tô thị đang có xu hướng suy tàn.
"Anh đi làm đây." Tô Hàng buông chén đũa, tràn đầy nhiệt tình nói.
"Trên đường lái xe chậm một chút." Trầm Khê nói một câu nghìn bài một điệu như thường ngày, nhưng mấy chữ này hôm nay lại mang theo cảm giác khác hẳn.
Tô Hàng bỗng cúi người, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trầm Khê, cách một cái bàn ăn, nhẹ nhàng hôn khẽ lên môi Trầm Khê.
"Lúc anh muốn hôn em, sẽ phải khom lưng." Tô Hàng cười nói, không kìm nén được sự vui sướng trong lòng.
Cảm giác khiếp sợ qua đi, Trầm Khê từ từ đỏ mặt, mùa xuân trễ hẹn năm năm, vào khoảnh khắc này dịu dàng bước đến.
=== Đây là dải phân cách Tô Hàng đời này sau khi tỉnh mộng đang ăn sáng cùng người nhà ===
Tô Hàng chấm dấm mình vừa mua về lúc nãy, vừa ăn sủi cảo vừa nói chuyện phiếm với vợ.
"Tối hôm qua anh có mơ một giấc mơ."
"Mơ thấy gì?" Trầm Khê hỏi.
"Anh mơ thấy sau khi chúng ta kết hôn, anh vẫn mãi không dám tỏ tình với em, cuối cùng làm cho cuộc sống của chúng ta hỏng bét, lại còn muốn ly hôn với em nữa chứ." Bây giờ hắn nghĩ lại vẫn còn chút sốt ruột.
Cái sủi cảo Trầm Khê vừa gắp bẹp một tiếng rớt trở lại đĩa, cô hít sâu một hơi rồi mới hỏi: "Vậy anh ở trong mơ đã làm gì?"
"Anh sao có thể ly hôn với em chứ, tất nhiên là kiên quyết ngăn cản." Tô Hàng nói, "Có điều em trong mơ thật lạnh nhạt, làm anh đau lòng muốn chết."
"Có điều anh không ngại đâu, bởi vì anh biết cho dù em trong mơ lạnh nhạt đến thế nào, cuối cùng cũng vẫn sẽ thích anh thôi." Tô Hàng đắc ý nói, "Hơn nữa, cũng coi như đền bù được một nỗi tiếc nuối của anh."
"Tiếc nuối gì cơ?"
"Không tự ti, không cố kỵ chỗ nào, tự tin theo đuổi em." Tô Hàng cười nói.
"Em cũng có nằm mơ." Trầm Khê đáp lại Tô Hàng một nụ cười khó coi.
"Sao?"
"Em mơ thấy hôm nay em sẽ sinh..." Trầm Khê đã cảm giác được bụng quặn lên từng cơn.
"Cái gì‼‼!"
Vì thế Hàng Rụt Rè tỉnh mộng sẽ đi yêu đương, còn Tô tổng giám đốc bày tỏ lòng mình xong sẽ quay về dẫn vợ đi sinh con.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết rất lâu, bởi vì tôi cứ do dự không biết nên để Tô Hàng về lại khoảng thời gian nào sau khi quay về đúng nơi của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đưa hai người về trước thời điểm đó một ngày, khiến tất cả mọi chuyện đều trở thành một giấc mộng hoàng lương.
Bởi vì tôi vẫn hi vọng Tô Hàng đời trước có thể bằng chính sức mình thử theo đuổi Trầm Khê lúc chưa trọng sinh một lần. Như vậy tình yêu của hai người mới xem như đủ đầy, mà không phải là để một bản thân khác ở thế giới song song mở đầu một tình yêu giúp họ. Tôi cũng không muốn để Hàng Rụt Rè biết có một thời không khác đồng thời tồn tại. Rốt cuộc từng trải qua những chuyện khác nhau, họ cũng trở thành những con người khác nhau.
Được rồi, toàn văn đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành đến tận đây, mi gió, khom lưng...
Editor có lời muốn nói: Mặc dù chỉ edit từ chương 36.2 trở đi, nhưng ta cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, yêu các nàng nhiều, có duyên sẽ gặp lại ♥ – Khắc Lạp Lạp –
*Giấc mộng hoàng lương: Câu chuyện "Hoàng lương nhất mộng" (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn (theo hoavouu.com). Ở đây bà Cua ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.