Vô biên vô tận một mảnh hỗn độn.
Ta như thể đang đứng giữa vũ trụ, mãi mãi không nhìn thấy điểm cuối của bóng tối.
Không biết đã trôi qua bao lâu…
Trước mắt ta bỗng xuất hiện một căn nhà trúc.
Một lão giả đội nón lá, tay xách cần câu, đang định ra ngoài.
Thấy ta, ông rõ ràng sững người:
“Ngươi từ đâu tới?”
Ta chỉ tay lên trời:
“Té xuống từ trên rừng.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Lão giả cười ha hả:
“Hai nghìn năm rồi, cuối cùng cũng có người xuống đây chơi với lão phu. Tiểu hữu, ngươi biết đánh cờ không?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“ Biết biết biết, không chỉ biết đánh cờ, ta còn có gà quay và rượu mạnh!”
Ánh mắt lão giả “soạt” một cái sáng rực:
“ Đã vậy thì mau mau vào nhà!”
Ở phía bên kia, Lâm Kinh Phong vẫn chăm chăm nhìn chỗ ta vừa biến mất.
Không hiểu sao, trong lòng hắn cứ thấy trống rỗng, như có thứ gì đó đang bị rút cạn.
Hắn theo bản năng bước thêm mấy bước về phía gốc đại thụ.
Nhưng lại bị Vương Tuyết Dao cản lại:
“Kinh Phong ca ca, huynh làm gì thế? Chẳng lẽ muốn đuổi theo vào trong?”
“ Thẩm Lê Uyên biến mất quá đột ngột, ta nghi có điều bất thường. Hơn nữa Đồ Nhiễm Kiếm vẫn còn trên người nàng.”
Vương Tuyết Dao bật cười:
“ Không cần lo, rừng Mê Chướng đầy yêu ma quỷ quái, có lẽ nàng ta đã bị hút vào trong rồi.
Mà Đồ Nhiễm Kiếm khắc chế yêu ma, bọn chúng chắc chắn không thể giữ được. Chúng ta chỉ cần chờ Thẩm Lê Uyên bị yêu ma nuốt chửng, rồi vào rừng lấy kiếm là được.”
Lâm Kinh Phong nhìn chằm chằm vào rừng Mê Chướng đầy ma khí thật lâu.
Mật cảnh này tuy chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống tiến vào, nhưng không có nghĩa là chỗ nào cũng an toàn.
Ví như rừng Mê Chướng này, ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể nguyên vẹn bước ra.
Đành phải đợi.
Nghĩ vậy, hắn liền trấn an Vương Tuyết Dao ngồi xuống, hai người bắt đầu tọa thiền ngay tại chỗ, chờ thời cơ như rình thỏ bên gốc cây.