“Rốt cục là sao?” Nếp nhăn giữa hai đầu chân mày của Thượng An Quốc sâu đến nỗi có thể chứa nước.
Sáng sớm bà Quý đã gọi ông đến, lại không nói chuyện, chỉ đi tới đi lui, giống như con thú bị vây khốn sắp chết. Thượng An Quốc cảm thấy không ổn, cụp mắt, ông đứng lên, kích tướng nói: “Không có chuyện gì thì đi đây, đang bận.”
“Đợi đã!” Bà Quý quả nhiên ngăn ông lại, “An Quốc, tôi cảm thấy Quý Thừa rất có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Lúc trước nó nói, xin điều tra lại án của Diệp Nghi là vì muốn tạo áp lực cho họ Diệp, để họ chủ động rút khỏi quyền thừa kế tài sản. Nó còn nói, đối tượng trọng điểm điều tra là Diệp Sóc, nhưng hiện tại người bị bắt là Diệp Tông. Nó đang gạt tôi.”
Thượng An Quốc chẳng hiểu ra sao: “Nó nói dối để làm gì? Ngoại trừ tài sản, nó còn có lý do gì gây khó dễ cho họ Diệp?”
“Diệp Tông có quan hệ rất tốt với Diệp Nghi.” Bà Quý chột dạ nói, “Tôi lo lắng, tất cả chuyện Quý Thừa làm đều là để ép Diệp Nghi trở về.”
Thượng An Quốc dùng ánh mắt như thấy kẻ điên để nhìn bà: “Diệp Nghi chết rồi, nó gây hấn với họ Diệp thế nào mới có thể mang người chết trở về?”
Bà Quý quyết định, cắn răng nói: “Nó chưa chết.”
“Cái gì?” Thượng An Quốc cười giễu nói, “Bà rãnh quá nhỉ, không phải Diệp Nghi đã sớm…”
“Là giả.”
“Cái gì?” Thượng An Quốc sững sốt mất vài giây, đập bàn đứng lên, “Chuyện thế này có thể nói bậy bạ sao?!”
“Tôi còn không phải vì nắm thóp của lão Diệp kia sao?” Bà Quý đảo mắt sang hướng khác, “Diệp Nghi chết, ông ta ngược lại trong sạch, nhưng giờ Diệp Nghi không chết, ông ta chính là mơ ước tài sản của họ Quý, là hung thủ của vụ giả chết này, chỉ mỗi nhược điểm này cũng đủ để ông ta chật vật cả đời.”
“Đây là lý do bà giấu giếm tôi?” Thượng An Quốc chỉ thẳng vào bà, “Không phải bà muốn gây khó dễ cho Diệp Thánh Ân, mà là vì để chế ngự tôi đúng không? Bà sợ một khi Quý Thừa kết hôn với Thượng Vi, sẽ cùng tôi liên thủ áp chế bà, cho nên mới giữ lại Diệp Nghi, để tôi không được sống yên thân! Kết quả thế nào, biến khéo thành vụn!”
“Ông nói chuyện này có lợi ích gì!” Bà Quý hỏi vặn lại, “Muốn làm thì làm cho rõ, tôi và ông chính là đứng chung một chiến tuyến! Tôi dám giữ lại Diệp Nghi, chính là nắm chắc nó sẽ không trở về! Nhưng hiện giờ Diệp Tông gặp chuyện rồi, nó nhất định sẽ về! Nó mà về, một phần tài sản của họ Quý và họ Diệp đều rơi vào tay nó! Quý Thừa hướng về nó, sau này nó ở họ Diệp nắm quyền, Quý Thừa nhất định sẽ bắt tay với họ Diệp, càng lúc càng thêm lớn mạnh! Đến lúc đó thì cả tôi lẫn ông đều không có gì để ăn đâu!”
“Nếu đã biết, vì sao không sớm trừ khử nó?!” Thượng An Quốc quát lại, “Hãy bớt nói nhảm đi, Diệp Nghi tuyệt đối không thể giữ lại! Để nó biến mất đi! Lập tức, ngay bây giờ!”
“Gần đây tôi gặp phiền phức, chuyện này giao cho ông đi.”
Thượng An Quốc càng tức giận: “Bà có ý gì?!”
Bà Quý ngập ngừng nói: “Trên đầu tôi còn có chuyện hệ trọng, giờ đối phó với Diệp Nghi nữa sẽ rất dễ khiến người khác chú ý, có thể xảy ra trở ngại.”
Thượng An Quốc im lặng, sau đó nheo mắt nguy hiểm nói: “Chuyện hệ trong trên đầu? Bà đừng nói với tôi, chuyện của Diệp Thánh Ân là do bà làm.”
“Nói đúng hơn là họ Hàn làm, tôi không ngu như vậy, vẫn biết cách mượn dao giết người.”
“Bà là muốn ngu bao nhiêu thì có bấy nhiêu!” Thượng An Quốc hoàn toàn nổi điên, “Tôi đã nói rõ với bà rồi, chuyện này quá mạo hiểm, không thể làm! Bà nghe không hiểu tiếng người sao!”
“Hết thảy đều thuận lợi, còn suýt loại được Diệp Tông, ông gào cái gì mà gào!”
“Cái gì gọi là thuận lợi, cái gì gọi là suýt chút nữa? Muốn loại bỏ Diệp Tông thì loại bỏ hoàn toàn, dứt khoát đẩy tội chứng giết cha cho nó, bà mới có thể hoàn toàn thoát tội! Một phát súng tung hỏa mù thì có là gì? Hung thủ còn chưa sa lưới, thì trên đầu bà vĩnh viễn vẫn có thanh kiếm treo lủng lẳng!”
“Chuyện này đều do họ Hàn!” Bà Quý hậm hực nói, “Đã bàn xong là diệt trừ Diệp Tông, ai ngờ bọn chúng lại nhầm lẫn, ngược lại chừa cho nó một cái mạng!”
“Còn không phải là bà ngu à!” Thượng An Quốc tức giận đến phát run, “Bà không biết sao, giữa họ Hàn và Diệp Sóc còn có một món nợ chưa tính rõ ràng! Bọn họ mới vừa về nước, còn chưa tính sổ với Diệp Sóc, đương nhiên không thể để hắn kiêu ngạo, cho nên nhất định sẽ giữ lại Diệp Tông, khống chế Diệp Sóc! Bà còn mượn dao giết người? Họ Hàn là ai, sẽ để bà lợi dụng suông ư? Hiện tại người ta nắm nhược điểm bà thuê sát thủ giết người, sau này để xem bà bị bọn chúng cản trở thế nào!”
“Quản không được nhiều như vậy!” Bà Quý vung mạnh tay lên, “Đã vậy rồi, Diệp Nghi giao cho ông. Dù sao ai cũng muốn lo cho bản thân mình, muốn chết thì tất cả ôm nhau chết chung!”
Từ chỗ bà Quý đi ra, Thượng An Quốc mở cửa xe rồi đóng rầm một cái, chiếc xe theo đó mà chấn động. Trợ lý ngồi phía trước chột dạ nói: “Ông chủ có ổn không? Có gì căn dặn?”
“Xử lý một người, từng phẩu thuật chỉnh hình gương mặt, tên là Mạch Nha, đang ở bang Indiana của họ Lê ở Mỹ.” Thượng An Quốc nghiến răng nhả ra từng chữ, “Nhớ kỹ phải cố tình để lại chứng cứ, để cho người ta cảm thấy đây là tác phẩm của bà chủ nhà họ Quý, con đàn bà được việc không đủ mà bại chuyện có thừa. Muốn mượn tay tôi giết người à, muốn nắm nhược điểm của tôi? Tôi thật muốn nhìn xem, bà ta còn mạng để sống đến ngày đó không!”
***
Mạch Nha và Nghiêm Hàn đã biết nhau từ thời còn quấn tã, trước giờ chung sống luôn thoải mái và dễ chịu. Nhưng mà từ lúc nhận được lời cầu hôn kia, Mạch Nha vừa nhìn thấy anh đã hốt hoảng, bình thường có thể trốn liền trốn, không được tự nhiên nữa.
Thực ra nghĩ đến, chuyện đó cũng thể nhìn từ phương diện khác, nhưng Mạch Nha lại không có suy nghĩ lệch lạc nào. Ở trong mắt của cô, Nghiêm Hàn và Diệp Tông không khác nhau, dù sao cô sống đến hai mươi tuổi mới biết Nghiêm Hàn là được nhận nuôi, nhưng vẫn luôn xem anh là người thân ruột thịt. Trong quá khứ, mỗi khi Quý Thừa lôi chuyện Nghiêm Hàn ra mà nói, cô sẽ cảm thấy rất vớ vẩn, còn hiện tại xem ra, không phải toàn bộ đều là vô lý.
Nhưng cùng sống dưới một mái nhà, muốn trốn tránh đúng là không dễ. Vì thế, Mạch Nha không có việc gì cũng kéo Lê Ly đến nhà, cố gắng hòa hoãn. Nhưng mấy ngày gần đây, chuyện hòa hoãn này lại liên tiếp phản tác dụng, Lê Ly mà đến, bầu không khí lại càng trở nên căng thẳng. Ví dụ như hôm nay, Lê Ly bước vào nhà thì mặt mày trắng bệch, sau khi ngồi xuống cũng không nhúc nhích, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm viên gạch lót sàn. Mạch Nha không khỏi lo lắng hỏi: “Lê Ly, chị ổn không?”
Lê Ly tự nhiên cười: “Chị không sao, em ổn là được. Điều anh ấy quan tâm chỉ có vậy.”
Lời nói chẳng đầu chẳng đuôi, Mạch Nha lại nghe ra được hàm ý trong đó: “Chị lại cãi nhau với Diệp Tông? Bởi vì em à?”
Lê Ly nhìn chòng chọc cô hồi lâu, đáy mắt càng lúc càng sâu thẳm: “Nếu bây giờ anh ấy có thể tùy tiện cãi nhau với chị thì tốt biết mấy.”
“Lê Ly.” Nghiêm Hàn vẫn luôn im lặng đột nhiên giương mắt, ngắt lời, “Ăn cơm đi.”
“Đã đến nước này rồi, anh lại có thể…” Lê Ly không nói tiếp, chỉ lắc đầu, “Anh thực sự cảm thấy làm như vậy là tốt cho cô ấy?”
“Chị còn giận em chuyện của anh Diệp Tông à?” Mạch Nha đoán được sơ sơ, không khỏi áy náy, “Thực sự Nghiêm Hàn đã nói với em rồi. Anh hai hy sinh bản thân vì em, cả đời em đều mắc nợ anh ấy. Nhưng đã đến nước này rồi, quả thật không còn cách nào khác. Chị đừng tức giận, em nhận lỗi với chị.”
Lê Ly khó tin trừng mắt nhìn Mạch Nha, tựa như nghe thấy chuyện tiếu lâm cực kỳ vớ vẩn: “Vậy là xong? Anh ấy thành ra như vậy, đây là phản ứng của em? Đây là cô em gái anh ấy cược cả tính mạng cũng phải bảo vệ? Ở trong mắt em, anh ấy chẳng là gì cả ư?!”
Câu cuối cùng, giọng cô trở nên vô cùng bén nhọn, Mạch Nha bị dọa đến líu lưỡi: “Em, em nói gì sai sao… Anh hai quay về nhà họ Diệp quả thật là do em hại, nhưng em…”
“Diệp Tông, về nhà họ Diệp?” Lê Ly thều thào lặp lại, đột nhiên bật cười, “Nghiêm Hàn, anh lợi hại lắm, lại có thể nghĩ ra cớ này…”
“Lê Ly!”
“Cô chủ!”
Nghiêm Hàn lớn tiếng quát bảo Lê Ly im miệng, đã thấy trợ lý của cô bước nhanh đến: “Nhà trẻ của Mạch Miêu hôm nay có hoạt động, người tham dự vốn phải đăng ký trước, nhưng hiện giờ lại có một đoàn trao đổi ở trong nước đến. Hiện tại ở nhà trẻ rất hỗn loạn, Mạch Miêu vẫn còn ở bên trong trường, có cần lập tức đón về hay không?”
Lê Ly thoáng thu lại cảm xúc ban nãy, nghiêm túc nói: “Kiểm tra thân phận của đoàn trao đổi kia rồi chứ?”
“Cơ bản OK, nhưng việc này xảy ra đột ngột, chưa kịp điều tra tỉ mỉ.”
“Tôi đích thân qua đó, lập tức đón nó về.”
“Em cũng đi!”
Mạch Nha gấp gáp đứng lên, đã thấy trợ lý của Lê Ly xem điện thoại, sau đó bỗng nhiên sững sờ: “Cô chủ!”
Lê Ly bước đến, sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Nghiêm Hàn vốn muốn tách hai người này ra, thấy thế bèn ngăn lại nói: “Lê Ly, cô bận thì đi trước đi, tôi sẽ đi cùng Mạch Nha đón Mạch Miêu.”
Thần sắc Lê Ly phức tạp, nhìn Nghiêm Hàn, nhíu mày rồi vội vàng rời khỏi. Một dự cảm bất an khó nói đột nhiên bao trùm lấy Mạch Nha, chỉ vài phút ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi câu nói của Nghiêm Hàn và Lê Ly như câu đố, mà cô hoàn toàn bị ngăn cản ở bên ngoài. Cô ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa xe, bầu trời màu cam nhạt của hoàng hôn vào đông vẫn dịu nhẹ như thế, nhưng bất chợt lại có chút hoang vắng nào đó đến động lòng người.
Khí đến cổng nhà trẻ, cảm giác khác thường dâng lên đỉnh điểm, không kịp nghĩ nhiều, Mạch Nha vội vàng xuống xe, liếc mắt một cái đã phát hiện thấy Mạch Miêu đứng trong đám đông. Thấy cô bé được các vệ sĩ cao lớn che chắn, Mạch Nha thoáng yên tâm, chạy qua đó: “Cưng à!”
“Mẹ ơi!”
“Cô Mạch, xin đợi một chút!” Mạch Nha chạy nhanh qua đó, đám vệ sĩ từ một chiếc xe khác mới đến đuổi theo không kịp, liền liều mạng ở sau lưng gọi cô. Cùng lúc đó, một đám người ùn ùn kéo đến, Mạch Nha và Nghiêm Hàn cùng nhóm vệ sĩ bị tách ra thật xa.
“Mạch Nha!” Nghiêm Hàn ở cách cô vài bước, liều mạng dạt đám đông xông về phía cô.
Mạch Nha lảo đảo vẫy tay với anh: “Em không sao!”
“Cô Mạch Nha?” Đúng lúc này, một giọng đàn ông xa lạ đột nhiên vang lên.
Mạch Nha theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai chen đến trước mặt: “Cô chính là mẹ của Mạch Miêu đúng không? Đoàn trao đổi của chúng tôi vừa mới xem màn múa ba lê của cô bé, thực sự rất đẹp.”
Mạch Nha vốn định chào hỏi xã giao vài câu, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy kỳ lạ, nên không đáp, chỉ nghe người nọ nói tiếp: “À, tôi là dân di cư làm đầu tư, muốn con cái nhận được nền giáo dục ở bên này, nên tham gia vào đoàn trao đổi. Nghe nói cô cũng là người Trung Quốc mới di dân đến đây, đang sống ở nhà họ Lê, có đúng không?”
Người nọ vóc dáng không cao, lại còn cúi đầu, diện mạo ẩn bên trong bóng râm dưới vành nón. Hắn hình như đang cười, trong nụ cười lại mang theo ác ý. Một luồng lạnh lẽo âm u chậm rãi chạy dọc theo sống lưng của Mạch Nha, cô âm thầm lui từng bước về phía sau, đang định xoay người, một luồng sáng xám bạc sắc bén lại đột nhiên chui ra khỏi cổ tay áo của người nọ.
Mạch Nha muốn né tránh nhưng đã không còn kịp, trơ mắt nhìn thấy ánh sáng kia sắp cắm vào cơ thể mình, một bóng người đột nhiên vọt đến, hoàn toàn che chắn trước người Mạch Nha. Sau đó, trí nhớ của cô cũng chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Hình như cô nghe thấy tiếng rên của Nghiêm Hàn, hình như cô cảm thấy cơ thể lắc lư, nhưng cô không nhớ rõ. Điều duy nhất xác định chính là, cơ thể Nghiêm Hàn nhanh chóng mềm nhũn, lại thoáng cứng đờ, không vì tiếng hét hoảng sợ của cô mà có bất kỳ phản ứng nào nữa.
***
Tít… tít… tít…
Mắt có thể thấy đều là một khoảng trắng xóa đến chói mắt, ngay cả khuôn mặt luôn mỉm cười ôn hòa kia của Nghiêm Hàn cũng như vậy. Thứ duy nhất có thể chứng minh anh còn sống, chỉ có tiếng máy móc giám sát lạnh băng bén nhọn kia.
“Đã dốc toàn lực cấp cứu, nhưng hung thủ chuẩn bị là thuốc độc với liều lượng chết người, tiêm vào toàn bộ rồi, cho nên có thể tỉnh lại hay không phải xem chính anh ấy.” Lê Ly nhắm chặt mắt, xoa huyệt thái dương cúi đầu, “Đều là chị sơ suất, xin lỗi em.”
Mạch Nha đứng ngây ra, cái gì cũng không cảm giác được. Làm sao có thể? Người vừa rồi còn cười với cô, sao đột nhiên lại nằm ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể mãi mãi rời xa cô?
“Hung thủ kia…” Cô cứng nhắc hỏi, “Là ai?”
“Không biết. Hắn bị bắt được liền uống thuốc độc, bác sĩ nói sẽ không chết, nhưng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại được.” Lê Ly lắc đầu, “Nhất định đã sớm chuẩn bị.”
“Mục tiêu của hắn là em.” Mạch Nha nức nở, “Hắn cố ý tiếp cận em, hình như muốn xác nhận thân phận của em. Là em, là em hại Nghiêm Hàn…”
“Không hẳn.” Lê Ly nặng nề nói, “Theo động cơ mà nói, mục tiêu bị giết là Nghiêm Hàn dễ giải thích hơn. Nhất định là hắn, hai lần đều dùng thuốc, ngay cả thủ pháp cũng giống hệt nhau…”
“Động cơ? Hai lần? Có ý gì?” Mạch Nha nhìn thẳng Lê Ly, “Chị biết hung thủ là ai?!”
Lê Ly nhắm mắt lại: “Là lỗi của chị, là chị ích kỷ, Diệp tông ép chị phải thề, chị không muốn anh ấy ngày càng hận chị, cho nên đã đáp ứng yêu cầu của anh ấy, dối lòng lừa gạt em, để mặc sự việc phát triển đến nông nỗi hôm nay.”
“Đừng nói lời vô ích nữa!” Mạch Nha bắt lấy cổ tay Lê Ly, hoảng hốt kêu lên, “Rốt cục là sao?”
“Quý Thừa từng bước thẳng tay bức ép. Tuần trước, cha em bị người ta ám sát, bị tiêm thuốc quá liều, biến thành người thực vật. Đêm đó chỉ có Diệp Tông từng đến hiện trường, cho nên dính phải hiềm nghi. Bởi vì chứng cứ không đủ, anh ấy không bị định tội, nhưng ba ngày trước, Quý Thừa tuyên bố có được chứng cứ mới, cảnh sát lại bắt đầu điều tra lại án của Diệp Nghi. Sau đó, tài xế Lưu Sinh của cha em ra tự thú với cảnh sát, nói đã trợ giúp Diệp Tông sát hại em. Ngày hôm qua, Diệp Tông đã chính thức bị bắt giữ.”
“Cái gì?” Mạch Nha loạng choạng lùi về sau, “Em nghe không hiểu…”
“Quý Thừa đang ép em quay về. Chuyện cha em chỉ là cảnh cáo, còn điều tra lại án của Diệp Nghi chính là tối hậu thư. Em không quay về, Diệp Tông sẽ trở thành hung thủ giết người. Nhưng Diệp Tông lại cấm chúng tôi nói chân tướng với em, anh ấy thà để bản thân ngồi tù thậm chí chết đi, cũng không muốn để em quay về chịu khổ. Quý Thừa thấy anh ấy không chịu thỏa hiệp, lại ra tay với Nghiêm Hàn. Có lẽ Quý Thừa muốn nói với em, nếu em thật sự không quay về, thì anh ta sẽ không bỏ qua cho tất cả những ai ở bên cạnh em.”
Mạch Nha ngơ ngác nhìn Lê Ly. Cô thấy môi Lê Ly mấp máy, nhưng từng ký tự thốt ra từ đó lại không tạo thành bất cứ ý nghĩa gì. Rốt cục Lê Ly đang nói gì? Không chỉ có mạng sống Nghiêm Hàn như chỉ mành treo chuông, ngay cả cha cô cũng biết thành người thực vật? Diệp Tông còn thành tội phạm giết người?
Làm sao như vậy, tại sao có thể như vậy? Cô cho rằng người đàn ông kia chỉ là vô tình, nhưng trên thực tế, anh ta đúng là ma quỷ. Còn cô, bởi vì giao dịch một lần với ma quỷ, nên đã kéo hết cả nhà xuống địa ngục. Trần nhà giống như đang quay cuồng, đang bong ra từng mảng, đem thế giới tàn khốc này hóa thành một mảnh hư vô.
“Diệp Tông cương quyết giấu em, là không muốn bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển. Nhưng Quý Thừa tuyệt đối không từ bỏ ý định. Hiện tại người bị liên lụy không chỉ có anh ấy, còn có Nghiêm Hàn, sau này thậm chí sẽ là con của em!” Lê Ly giữ chặt hai vai của Mạch Nha, nặng nề nói, “Vừa rồi chị đột nhiên rời khỏi, là bởi vì người của tòa án Macao đến. Họ không những biết manh mối xuất phát từ nơi này, còn nói Diệp Nghi còn sống, hơn nữa đang ở đây. Nhưng cho dù bọn họ có đến tận nhà điều tra, chỉ cần em không thừa nhận, bọn họ vẫn không thể xác định em là Diệp Nghi, cũng không có quyền bắt buộc em về nước tiếp nhận điều tra.”
Mạch Nha ngớ ngẩn lắc đầu, cô nghe không hiểu, cái gì cô cũng nghe không vào. Lê Ly nắm mạnh lấy cằm cô, hai mắt ánh lên vẻ tàn khốc: “Nghe đây! Em có hai lựa chọn: trở về làm chứng, cứu Diệp Tông; hoặc ở lại đây để người vô tội thay em chịu khổ. Chọn cái nào là tự do của em, nhưng lúc chọn… nhớ kỹ phải sờ vào lương tâm của em.”
***
Bên ngoài phòng ICU, Mạch Nha lẳng lặng đứng đó, thản nhiên nghênh đón một tốp người tiến vào. Người dẫn đầu cầm một tờ giấy chứng nhận cùng hai tấm ảnh: “Xin hỏi là cô Mạch đúng không? Tôi là điều tra viên của pháp viện Macao đặc biệt phái đến. Xin hỏi, cô có biết vụ án Diệp Nghi xảy ra vào ba năm trước ở Macao không? Còn có, cô có quan hệ gì với hai người đàn ông này?”
“Đây là Diệp Tông.” Mạch Nha khẽ chạm vào tấm ảnh bên trái, dịu dàng nói, “Là anh trai tôi.”
“Anh trai?” Các điều tra viên trao đổi ánh mắt, “Vậy cô là?”
“Tôi là Diệp Nghi.” Cô gái trước mắt đột nhiên mỉm cười, “Như các người thấy đó, tôi không chết.”
Cô gái này trông rất đẹp, thoạt nhin dịu dàng yếu đuối. Nhưng nụ cười này khiến đoàn người không khỏi rùng mình. Nụ cười này thật sự rất bất thường, trong bình thản lại bao hàm nỗi oán hận quyết tuyệt.
Thôi cười, cô đưa tay chỉ vào tấm ảnh còn lại, dùng chút sức, rút tấm ảnh khỏi tay của điều tra viên. Chỉ thấy cô nắm chặt tấm ảnh trong tay, lạnh lùng nói: “Còn vị này, hắn tên Quý Thừa, quan hệ với tôi à…” Cô cười cười tự giễu, “Chồng trước, chính là dạng ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Theo tiếng giấy yếu ớt, tấm ảnh trong tay nhăn nhúm thành một cục, rồi nằm lăn lốc trên mặt sàn lạnh lẽo.